Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngạo Khí Ở Rể

Chương 27: Tối Nay Anh Đến Phòng Tôi Ngủ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời của Giang Nguyệt Đồng, làm tất cả người ở chỗ này giật mình, có điều rất nhiều thanh niên trong gia tộc có ánh mắt tán thưởng. Dẫu sao Giang Nguyệt Đồng làm thế, phù hợp hình tượng của nữ nhân tốt trong lòng bọn họ.

Nhưng nhiều hơn vẫn là khϊếp sợ, bởi vì ai cũng biết, trước Giang Nguyệt Đồng cũng là một mực không thích Tần Phi, vẫn muốn ly dị.

Tần Phi cũng là trợn mắt hốc mồm.

Nói thật, mới vừa nãy lúc Thẩm Hoa nói chuyện, trong lòng của anh vẫn là rất khẩn trương, dẫu sao đại cuộc Giang gia trọng yếu, lại không nghĩ rằng bố vợ tính cách vẫn luôn điềm đạm lại là người đầu tiên lên tiếng. Mà dù là như vậy, cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.

Người trong cuộc đích thực là Giang Nguyệt Đồng, là cô định đoạt!

Cặp mắt Tần Phi chăm chú nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Đồng, giờ khắc này, trong lòng của anh thật cảm động, thậm chí muốn vui sướиɠ hét lớn một tiếng.

Cố gắng của mình cuối cùng cũng không uổng phí!

“Tốt! Đây mới là con gái của Giang Phụng Vân tôi!” Giang Phụng Vân đứng lên nhìn Tần Phi, thở hổn hển: “Nhóc con, chuyện trước kia đều do bố. Chỉ với lần này con ra tay, bố quyết định chọn người con rể như con rồi! Không có bản lĩnh gì lớn cũng không cần tự ti, chỉ cần cố gắng làm cho tốt là được. Nguyệt Đồng nếu như dám xem thường con thì con cứ nói cho bố biết, xem bố đánh nó thế nào!”

Một câu nói này khiến Giang Nguyệt Đồng đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống, Tần Phi cũng có chút khϊếp sợ. Trước đấy anh vẫn thấy vị bố vợ này của mình rất đê điều, dường như tính khí cũng hết sức ôn hòa, lại không nghĩ rằng mình đã nhìn lầm.

Không hổ là đã từng đi lính, có máu quân nhân!

“Bố, con biết rồi. Thật ra thì Nguyệt Đồng không xem thường con. Cô ấy chỉ giận con không có lòng cầu tiến thôi.” Tần Phi nói, tiếng “bố” này cũng gọi từ trong thâm tâm.

“Ha ha, thế thì tốt.” Giang Phụng Vân gật đầu cười, chợt ngẩng đầu nhìn bà cụ Giang một cái, lại quét mắt nhìn mọi người: “Tôi biết các người đang lo lắng cái gì. Không có vấn đề gì. Chuyện đắc tội với Hoắc Trung Nguyên, cả nhà Giang Phụng Vân tôi chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến Giang gia.”

Giang Phụng Vân nói xong, sắc mặt tất cả mọi người trong Giang gia liên tục thay đổi.

Thực vậy, cũng có thật nhiều người thở phào nhẹ nhõm trong lòng!

Nhưng, lời của Giang Phụng Vân, cái này cũng không khác nào phủi sạch quan hệ cùng Giang gia.

Bà cụ Giang sắc mặt biến đổi, thần sắc kiềm chế, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Một bên là đại cuộc Giang gia, một bên là con trai ruột của mình, bà ta khó mà quyết định!

Thẩm Hoa sắc mặt tái xanh, ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc Tần Phi một cái, nhưng Giang Phụng Vân là đứng đầu một nhà, bà ta chẳng qua là gả đến Giang gia, lại là một phụ nữ.

Giang Phụng Vân cũng lên tiếng rồi, bà ta cũng không thể phản bác.

Vả lại nói, bà ta coi như là người bên gối đầu ấp tay kề với Giang Phụng Vân, lẽ dĩ nhiên là người hiểu rõ chồng mình nhất. Đừng thấy Giang Phụng Vân bình thường không hay nổi giận mà lầm, chẳng qua là ông ta không giận lên mà thôi.

Nếu như Giang Phụng Vân thực sự nổi giận, bà ta cũng phải vâng dạ mà nghe.

“Phụng Vân, chú nói mê sảng gì thế?” Ngay tại lúc này, thanh âm của một người đàn ông vang lên từ phía cửa biệt thự.

Moị người đồng loạt quay đầu, biểu tình kinh ngạc.

Người tới chính là Giang Phụng Vũ, cũng là anh cả Giang gia, bố của Giang Thành Nghiệp.

Bởi vì ông ta đã bán thân bất toại, rất ít khi xuống giường, cũng không tham gia vào chuyện của Giang gia nữa.

Lúc này ông ta đang ngồi trên xe lăn, mà người đẩy ông ta chính là Giang Phụng Sương.

Bà ta là con út trong nhà Giang gia, là con gái duy nhất của bà cụ Giang.

Giang Phụng Sương nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi nhưng chăm sóc cơ thể cực kì tốt. Vóc người có chút thon nhỏ, dung nhan bình thường nhưng đôi mắt rất sáng. Lúc này, bà ta mặc âu phục quần dài, bím tóc đuôi sam búi gọn lên, tỏ ra hết sức chín chắn.

Bà ta đã gả đến Thượng Hải, nên cũng không có làm việc trong gia tộc.

“Bố, thân thể bố không tốt, sao lại ra đây?” Giang Thành Nghiệp chạy vội tới, cung kính gọi Giang Phụng Sương một tiếng cô.

Ở trong nhà này, Giang Thành Nghiệp trừ sợ bà nội cùng bố ra, sợ nhất chính là người cô này của mình.

“Hừ, tôi không tới nữa, Giang gia liền xảy ra chuyện lớn!” Giang Phụng Vũ trợn mắt nhìn con trai một cái, hừ một tiếng nói, bởi vì bị bệnh nên hàng năm chỉ có thể ở mãi trên giường, không ra khỏi cửa nên trên mặt của Giang Phụng Vũ có chút nhợt nhạt.

Ở Giang gia, Giang Phụng Vũ là người có thiên phú kinh doanh nhất, đáng tiếc trời không thương Giang gia!

Mà dù là như vậy, uy tín của Giang Phụng Vũ ở Giang gia vẫn rất lớn, thấy Giang Phụng Sương đẩy ông ta tới, mọi người rối rít nhường đường.

"Vũ, Sương…" Bà cụ Giang chống gậy đứng lên, thần sắc khổ sở không nói ra được.

Phải nói khổ nhất chính là bà ta. Con cả Giang gia nằm liệt trên giường, con thứ hai thì bị tai nạn xe mà chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con thứ tư thì ở mãi bên ngoài, ít có về nhà; chỉ có một đứa thứ ba, nhưng hôm nay lại muốn cùng Giang gia phủi sạch quan hệ.

Bà cụ Giang thậm chí cũng không biết tại sao, tại sao ông trời lại trừng phạt bà ta như vậy? Chẳng lẽ bà ta thật sự đã làm sai rồi hay sao?

Nếu quả thật đuổi đứa con thứ ba ra khỏi Giang gia, bà ta biết khi mồ yên mả đẹp, chồng bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta. Phụng Vũ coi như là anh cả trong nhà, làm việc chững chạc, cũng có thiên phú, nhưng chồng bà ta thích nhất là đứa con thứ ba Giang Phụng Vân.

Nhưng nếu không làm như vậy thì một khi Giang gia gặp nạn, bà ta chính là tội nhân của Giang gia!

“Mẹ, những năm này mẹ vất vả vì Giang gia rồi, cực khổ cho mẹ.” Giang Phụng Vũ nói lời từ trong lòng.

Mẹ ông ta sớm nên đi hưởng thụ tuổi già, nhưng vì mình bị bệnh, chú Ba lại không màng việc nhà, nên bà cụ Giang không thể không chủ trì đại cuộc.

“Phụng Vũ con cũng trách mẹ?” Hiểu con không ai bằng mẹ. Bà cụ Giang mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng có thể nghe ra ý trong lời nói của Giang Phụng Vũ.

"Không có." Giang Phụng Vũ lắc đầu một cái, liếc nhìn chú Ba nhà mình, khẽ mỉm cười nói: " Giang gia chúng ta mặc dù không coi danh môn vọng tộc gì, so với những đại gia tộc kia cũng kém phải xa, nhưng con cháu Giang gia, bất luận là nam hay nữ, cũng không có ai phải hạ mình, quyết không để người khác tùy ý khi dễ."

Thanh âm của Giang Phụng Vũ mặc dù bình thản, nhưng nói xong câu này lại khiến tất cả mọi người Giang gia ở đây đều kích động không thôi, trong lòng phấn chấn.

Giang Phụng Vân gật đầu một cái, nói: "Anh cả nói đúng."

"Bác cả, cô út." Giang Nguyệt Đồng vội vàng lên tiếng chào hỏi. Cô rất kính nể bác cả này của mình, đồng thời, bàn tay nhỏ cũng huých huých Tầm Phi một chút.

"Bác cả, cô út." Tần Phi cũng vội vàng chào hỏi.

"Ôi trời, Nguyệt Đồng càng lớn càng đẹp ra, tốt lắm!" Giang Phụng Vũ gật đầu một cái với Giang Nguyệt Đồng, lại nhìn Tần Phi một cái, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.

"Sương, con cũng có ý này?" Bà cụ Giang nhìn con gái nói.

"Con là thân con gái, hàng năm cũng không có ở Giang gia, cũng không có quyền lên tiếng. Nhưng con cảm thấy, Giang gia chúng ta cũng bởi vì thế lực yếu cho nên càng phải đoàn kết lại." Giang Phụng Sương nói, tròng mắt sáng ngời lóe lên trí thông mình: "Nếu không, có khác gì cảnh cắt đất cầu hòa năm xưa?"

"Càng lộ vẻ yếu, người khác càng khi dễ, nếu mở ra tiền lệ, có phải hay không chỉ cần ai có chút thực lực, thì có thể tùy tiện tới Giang gia, khinh bạc con gái Giang gia? Thực lực mạnh hơn chúng ta ở Tùng Hải nhiều như vậy, yếu thế cầu hòa thì chỉ có thể bị người ta lấn át chèn ép!"

"Giang gia chúng ta phải một lòng đoàn kết. Nếu ai khi dễ chúng ta, chúng ta phải liều mạng với người đó, dù không đánh lại, dù cuối cùng bể đầu chảy máu, nhưng Giang gia chúng ta cũng không phải dễ bị khinh thường!" Giang Phụng Sương lạnh lùng nói, từ ngữ rất có khí phách.

Rất nhiều con cháu trẻ tuổi ở đây, bởi vì trẻ tuổi, vốn là có nhiệt huyết, ánh mắt nhất thời sáng ngời, rối rít gật đầu, cảm thấy bà ta nói chuyện rất có lý.

"Trời trời, con bé này văn chương lai láng quá, nói anh đây cũng không hiểu.” Giang Phụng Vân cười một tiếng.

“Anh Ba, anh lại chọc em!” Giang Phụng Sương tức giận.

Nhìn anh em bọn họ quan hệ tốt như vậy, trong lòng bà cụ Giang thấy rất được an ủi, nhưng ý của Giang Phụng Sương cũng rất rõ ràng.

Nói thế là, nếu Hoắc gia chen chân vào, chèn ép công việc kinh doanh của Giang gia trên khắp mặt trận, Giang gia đoán chừng sẽ nhanh chóng biết mất khỏi Tùng Hải. Thương trường như chiến trường. Chiến trường ngày hôm nay mặc dù không thấy bom đạn khói súng, nhưng thật sự có thể gϊếŧ người!

Nếu như Giang gia xong, con cháu Giang gia vẫn không phải bị người khác khi dễ hệt như lúc trước hay sao? Bà cụ Giang cũng không cho rằng mình làm sai chỗ nào!

Giang Thành Nghiệp đứng ở một bên mấy lần há miệng, nhưng là một chữ cũng không dám nói. Anh ta rất sợ cô út của mình, còn sợ hơn cả bố mình.

Mà lần này Giang Phụng Sương xuất hiện cũng không đột nhiên, bởi vì ngày mai sẽ là sinh nhật bảy mươi tuổi của mẹ, bà ta tới chúc thọ.

"Cô Tiêu, mới vừa rồi may mà có cô." Tần Phi nói với Tiêu Ngọc, thanh âm cảm kích từ trong thâm tâm. Mới vừa nãy tay anh cầm Tuyết Ẩm Bá Đao, trong lòng tràn ngập sát khí, thật muốn một đao chặt đầu của Hoắc Trung Nguyên xuống.

Mặc dù Hoắc Trung Nguyên thật sự đáng chết, nhưng gϊếŧ người là phạm pháp.

"Không cần khách khí." Tiêu Ngọc lắc đầu một cái, khẽ mỉm cười bày tỏ không thèm để ý: "Có điều anh phải chuẩn bị tâm tư cho tốt, Hoắc Trung Nguyên này cũng không phải là một nhân vật đơn giản."

"Hắn là người Hoắc gia?" Tần Phi hơi sững sờ.

Anh dĩ nhiên biết, người này có thể ngông cuồng ở Giang gia như vậy, nhất định sau lưng có thế lực Giang gia cũng không chọc nổi.

"Ừ, hắn là cháu trai của Hoắc lão tam." Tiêu Ngọc giải thích, cũng là đại gia tộc Tùng Hải, giữa hai bên dĩ nhiên cũng hiểu rõ một chút.

Mà Hoắc lão tam mà cô ta nói chính là thế hệ trước của Hoắc gia. Hoắc lão đại vào mười năm trước đã qua đời vì bệnh, người truyền thừa chân chính là Hoắc lão nhị.

Hoắc lão nhị cùng Hoắc lão tam quan hệ anh em xưa nay bất hòa.

Cho nên toàn bộ Hoắc gia, phần lớn thế lực và sản nghiệp công ty dưới trướng đều ở trong tay Hoắc lão nhị, cùng với đời sau dòng chính của ông ta. Bởi hai anh em bất hòa, con trai cùng với cháu trai của Hoắc lão tam, tuy có huyết mạch Hoắc gia, nhưng cũng không được trọng dụng.

Mà dù là như vậy, Hoắc Trung Nguyên dẫu sao vẫn mang họ Hoắc, đánh mặt của Hoắc Trung Nguyên cũng chính là đánh mặt của Hoắc gia.

Đại gia tộc như thế nặng nhất mặt mũi, khó mà nói Hoắc gia sẽ không nhúng tay. Đây cũng là nguyên nhân bà cụ Giang không dám đắc tội Hoắc Trung Nguyên.

"Ừ." Tần Phi gật đầu một cái, sắc mặt biến hóa sâu thẳm.

Năm đó, Tần gia suy vi, trong đó có bóng dáng của Hoắc gia. Tần gia suy vi mấu chốt nhất là trong công ty mậu dịch quốc tế dưới trướng Tần gia, bị tra ra có là đồ cấm!

Cảnh sát tiếp án điều tra, chuyện này rất nhanh lên tin tức, sức mạnh dư luận giống như hồng hoang mãnh thú, không thể ngăn trở. Sau thị trường chứng khoán Tần gia sụp đổ, người đổ dầu vô lửa lớn nhất cũng là Hoắc gia.

Thị trường chứng khoán của Tần gia tan rã, tất cả công ty dưới trướng Tần gia đối mặt với việc phá sản, lúc này không có ai hỗ trợ, mà chỉ biết bỏ đá xuống giếng.

Tần Phi không quên được thời gian đó, dường như đối với tất cả mọi người Tần gia mà nói, cũng giống như là ngày tận thế!

Cơ hồ tất cả tập đoàn các gia tộc ở Tùng Hải cũng tham dự trong đó, lấy thế chèn ép, đem tất cả sản nghiệp Tần gia đã phá sản cùng với sắp phá sản, toàn bộ chia cắt.

Một sớm một chiều, Tần gia lớn như vậy, hoàn toàn biến mất ở Tùng Hải!

Mà sau khi Tần gia suy vi, Hoắc gia trở thành người được lợi lớn nhất, chẳng những được chia rất nhiều sản nghiệp Tần gia, nhanh chóng phá triển lớn mạnh, hơn nữa thuận thế lên chức, trở thành đại gia tộc đệ nhất Tùng Hải.

Thời gian lụn bại của sẽ luôn khiến cho ý chí con người sa sút, có lẽ rất nhiều người Tần gia lưu lạc bên ngoài, đã không suy nghĩ thêm nữa những ngày huy hoàng đã qua, bọn họ rời đi Tùng Hải, đi thành phố khác phát triển, có thể sống được cũng đã không tệ.

Tần Phi coi như trưởng tôn Tần gia, biết nhiều ẩn tình nhất, cũng là người muốn tra ra kẻ gắp lửa bỏ tay người năm đó nhất.

Nhưng Tần Phi không ngốc, anh biết, muốn điều tra ra những thứ này, chẳng những cần thế lực, càng cần thực lực! Thực lực này không chỉ là đầu óc mình thông minh đến đâu, quan trọng hơn vẫn là thực lực bản thân!

Thành phố rực rỡ tồn tại rất nhiều bóng mờ, Tần Phi biết, một khi mình ló đầu ra, không riêng gì phải đối mặt với chèn ép của Hoắc gia, mà còn nguy cơ bị ám sát trong tối lớn hơn nữa!

Đây cũng là nguyên nhân, hôm nay tại sao anh hất định phải để cho Tuyết Ẩm Bá Đao nhận chủ. Anh chẳng những phải bảo vệ tốt người phụ nữ mình yêu thích, càng phải để cho những thứ tội nhân kia, phải trả giá!

Tần Phi nắm thật chặt thanh đao trong tay, thanh đao dường như cảm ứng được nội tâm Tần Phi điên cuồng hét lên, cũng đang run nhè nhẹ…
« Chương TrướcChương Tiếp »