Tay Tần Phi run run, tay đang bôi thuốc bột cũng run rẩy, nhưng anh không kịp băng bó lại, chợt đứng phắt dậy.
“Sao thế?” Tiêu Ngọc thấy sắc mặt Tần Phi thay đổi, nhưng Tần Phi mấy máy miệng nói gì cô ta cũng không nghe được rõ ràng.
“Vợ tôi bị người ta khi dễ, tôi phải đến đó ngay, nếu không thì không kịp rồi.” Tần Phi vừa nói vừa chạy ra bên ngoài.
“Ở đâu? Tôi lái xe đưa anh đi?” Tiêu Ngọc khẽ run, mặc dù trong lòng cô ta không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi nghe được Tần Phi đã có vợ, trong lòng lại có một chút không thoải mái vô hình.
“Được được, là biệt thự Giang gia.” Tần Phi chợt nhớ tới cái gì, vội vàng xoay người lại, chộp lấy thanh Tuyết Ẩm Bá Đao trên bàn.
…
Biệt thự Giang gia, phòng khách thi thoảng truyền ra tiếng cười lớn cuồng ngạo của Hoắc Trung Nguyên.
“Cái gì? Cậu nói gì?” Thẩm Hoa nắm điện thoại di động, nghe được Chu Hướng Tiền nói, kinh hô thành tiếng.
“Không có gì. Giang Nguyệt Đồng không phải rất lợi hại hay sao? Hơn nữa cô ấy cũng không phải là người phụ nữ của tôi. Cô ấy bị khi dễ bà tìm tôi làm gì? Hừ, tên chồng phế vật Tần Phi của cô ấy không phải rất bản lĩnh hay sao? Bà đi tìm nó đi! Cúp đây!” Thanh âm của Chu Hướng Tiền vọng ra, Thẩm Hoa lập tức xụi lơ ngã lên ghế ngồi.
Chu Hướng Tiền không quan tâm!
Chu Hướng Tiền dĩ nhiên không quan tâm, bởi vì hắn ta dù có muốn quản cũng không quản được!
Hắn ta bây giờ đã chẳng còn cái gì nửa rồi. Nếu không phải trong nhà còn có chút tích góp thì hắn ta đã phải ra đường xin cơm rồi. Lần trước hắn ta bị Giang Nguyệt Đồng thẳng thừng cự tuyệt, bấy giờ lại nghe đến Hoắc Trung Nguyên đại danh đỉnh đỉnh muốn kết hôn với Giang Nguyệt Đồng, hắn ta mà tới chen vào thì chẳng phải là đi tìm cái chết hay sao?
Ngay hôm qua, Chu Hướng Tiền khóc cầu Tô gia, hỏi tại sao phải cách chức Tổng tài của hắn ta. Tô gia nói cho hắn ta rằng hắn ta đã đắc tội với người không nên đắc tội,
Chu Hướng Tiền khổ sở suy nghĩ, vặn nát óc cũng không nghĩ ra mình đã đác tội với đại nhân vật nào!
“Còn tìm Chu Hướng Tiền làm gì? Chẳng lẽ các người không biết chức vị Tổng tài của hắn ta sớm đã bị Tô gia rút lại rồi à?”
“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói thế. Bây giờ hắn ta chẳng là cái mẹ gì, tìm hắn ta thì có cái ích lợi gì đâu? Tên phế vật Tần Phi kia cũng vô ích!”
Thẩm Hoa cả ngày cũng chỉ biết đi dạo phố, bảo dưỡng nhan sắc, căn bản cũng không biết một ít chuyện bên ngoài rằng Chu Hướng Tiền đã sớm mất tất cả!
Hoắc Trung Nguyên cười ha ha một tiếng, lần nữa ngồi xuống, nhích tới gần Giang Nguyệt Đồng mấy phần, tư thái ngả ngớn ngửi người cô, mặt nhất thời đầy say mê: “Thật là thơm quá đi. Người đẹp, làm người phụ nữ của tôi đi. Em trốn cũng không thoát đâu.”
“Bỏ tay anh ra!” Giang Nguyệt Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng lại sợ đến run lên, mặt lạnh khẽ nói.
“Súc sinh! Súc sinh! Nếu mày còn dám đυ.ng đến con gái tao, chò dù chết tao cũng phải kéo mày theo!” Giang Phụng Vân cả người run rẩy, khổ sở kêu to.
Lúc này, ông ta đang bị Giang Thành Nghiệp và mấy tên đàn ông trong gia tộc đè cứng xuống.
Cú điện thoại đầu tiên của Thẩm Hoa chính là gọi cho Giang Phụng Vân. Giang Phụng Vân chí không ở chỗ này cho nên rất ít khi tham dự vào hội nghị gia tộc.
Nhưng có điều ông ta ở xung quanh, sau khi nhận được điện thoại của vợ, nghe nói con gái mình bị người ta khi dễ làm nhục nên đã vội vàng chạy tới.
Tuy ông ta xuất thân là lính, nhưng đã là chuyện cũ, tuổi tác cũng lớn, nào có phải là đối thủ của Hoắc Trung Nguyên?
Lúc ông ta xông đến muốn đánh Hoắc Trung Nguyên thì bị gã ta đẩy một cái, eo đυ.ng vào góc bàn dẫn đến bị thương.
Mà điều khiến ông ta tức giận chính là, Giang Thành Nghiệp cái thằng chó má này lại nhân cơ hội đó mà đè ông ta lại, nói ông ta không cần để ý chuyện này!
Giang Nguyệt Đồng là con gái ông ta, nói ông ta không để ý kiểu gì?
Điều càng khiến lòng ông ta lạnh đi lại còn là đám người nhà Giang gia không một ai đứng ra lên tiếng!
“Mẹ, có phải mẹ điên rồi hay không? Mẹ vì chút xíu lợi ích gia tộc mà muốn đưa cháu gái mình cho người ta? Mẹ già rồi hồ đồ à?”
“Người trong nhà bị khi dễ mẹ cũng không quan tâm còn trơ mắt nhìn. Kiếm tiền cho Giang gia thì sao chứ? Ai còn sẽ trung thành với Giang gia? Lòng người mất đi, Giang gia cũng xong rồi!" Giang Phụng Vân đau khổ kêu to, vành mắt cũng sắp nứt ra!
Giang Phụng Vân nói xong, sắc mặt của rất nhiều người trong Giang gia cũng thay đổi. Thậm chí còn có hơn nửa số người âm thầm gật đầu.
Lòng người cũng giống như máu thịt. Mặc dù rất nhiều người trong Giang gia đều vì lợi ích mà lựa chọn im lặng nhưng cũng có người hết sức tức giận với hành động của Hoắc Trung Nguyên, cái này chính là đang tát vào mặt Giang gia. Huống chi đây còn là địa bàn của Giang gia nữa!
Bọn họ thấy Hoắc Trung Nguyên làm càn như vậy, không có luân lý đạo đức, ngay trước mắt mọi người khinh bạc Giang Nguyệt Đồng, trong lòng đều là căm ghét.
Thậm chí kỳ vọng ai có thể đứng ra, đánh cho cái thằng cha ngông cuồng phách lối này đến mức răng rơi đầy đất!
Bà nội Giang cũng tái xanh mặt mày, tức giận đến phát run cả người.
Thế nhưng từ đầu đến cuối bà ta cũng không nói một câu. Ánh mắt phức tạp nhìn con trai Giang Phụng Vân, lại nhìn Giang Nguyệt Đồng nhắm mắt cắn môi thống khổ rơi lệ. Bà ta thở dài.
Không phải bà ta không quan tâm đến danh tiết của Giang Nguyệt Đồng nhưng mà so sánh với tương lai của toàn bộ Giang gia thì danh tiết của Giang Nguyệt Đồng cũng chỉ là nhỏ bé như hạt bụi mà thôi!
Hoắc Trung Nguyên là người của Hoắc gia, chuyện thành ra như bây giờ Giang gia cũng không cáng đáng nổi!
Tùng Hải có tứ đại gia tộc: Hoắc, Liễu, Tô, Tôn. Bốn năm trước sau khi Tần gia suy thoái, Hoắc gia nghiễm nhiên trở thành đệ nhất gia tộc ở thành phố Tùng Hải. Chẳng những tài sản kếch sù mà quan hệ với các quan viên thế gia cũng rất phực tạp, thế lực rất mạnh.
Hoắc Trung Nguyên mặc dù chỉ là dòng thứ trong Hoắc gia nhưng chung quy cũng mang họ Hoắc.
Mà ngoài Tứ đại gia tộc này ra còn có tám thế lực của các gia tộc thế gia hạng nhất, sau đó mới đến gia tộc hạng hai. Giang gia trong những gia tộc hạng hai coi như có chút danh tiếng, nhưng so với thế gia hạng nhất cũng còn chênh lệch khá xa, càng không nói đến Hoắc gia đứng đầu tứ đại gia tộc.
Giang gia cùng Hoắc gia chênh lệch nhau cả một vực thẳm. Cho nên, Giang gia có thể kết thông gia với Hoắc gia, lại có thể đón được khoản đầu tư một tỉ, bà cụ Giang trăm lần đồng ý.
Bà ta cũng muốn trong những năm mình còn sống có thể được nhìn thấy Giang gia bước lên làm gia tộc hạng nhất. Như vậy khi nhắm mắt xuôi tay mới có thể có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Giang gia.
“Vân, thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con.” Bà cụ Giang nhắm mắt nói.
“Tôi không phải là con trai bà! Bà cũng không có đứa cháu gái Nguyệt Đồng này!”
Giang Phụng Vân dẫu sao cũng là lính xuất ngũ, cả người đều có máu quân nhân sắt đá.
Chẳng qua là cơ thể sinh bệnh đã lâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị khi dễ, đầu lưỡi cũng bị ông ta cắn chảy cả máu rồi!
“Thứ bại hoại đạo đức! Người như anh sẽ gặp báo ứng!” Một cô gái rốt cuộc tức giận, đứng lên chỉ mặt Hoắc Trung Nguyên mà mắng.
“Đúng vậy, đúng vậy, thật không phải là người!” Có người đứng dậy, thì rất nhanh có người phụ họa.
“Làm sao? Cô cũng muốn đánh tôi à? Hay là muốn tôi cưới cô em làm vợ nhỏ?” Đối mặt với chỉ trích của tất cả mọi người, Hoắc Trung Nguyên cũng không biết tiết chế, liếc cô gái nói chuyện một cái: “Kết hôn với Hoắc gia tôi thì có cái gì không tốt? Hả?”
Cô gái mới lên tiếng nhận thấy Hoắc Trung Nguyên híp mắt nói cười, cơ thể mềm mại run lên, không dám nói thêm gì nữa. Ở bên cạnh có người kéo cô ta một chút, hoảng hồn vội ngồi xuống.
Nhìn thấy tình huống này, Hoắc Trung Nguyên cười đắc ý.
Giang gia gia chủ đã thầm chấp nhận, lá gan của gã ta cũng lớn hơn rồi, nắm tay của Giang Nguyệt Đồng chợt kéo một cái nữa!
Giang Nguyệt Đồng kêu lên một tiếng, lại đυ.ng vào trong ngực của Hoắc Trung Nguyên. Lần này Hoắc Trung Nguyên cũng không muốn để cho cô giãy ra được nữa, gã ta ôm chặt lấy cô…
“Giang Nguyệt Đồng đại mỹ nữ đừng sợ, làm người phụ nữ của tôi, em sẽ rất hạnh phúc!” Hoắc Trung Nguyên cười đùa, sát lại gần gương mặt xinh đẹp của cô.
Biết mình đã không cách nào thoát khỏi ma chưởng này, Giang Nguyệt Đồng cũng không buồn giãy dụa nữa, đồng thời, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Cô thật sự tuyệt vọng!
Ngay trước mặt bố mẹ mình, bà nội, anh chị em, họ hàng, bị Hoắc Trung Nguyên làm nhục như vậy thế mà ngoại trừ bố mẹ ra thì không người nào lên tiếng ngăn cản. Thậm chí mấy người Giang Thành Nghiệp còn đè chặt bố cô xuống, không cho ông ấy ngăn cản!
Đây chính là tuyệt vọng!
Vì Giang gia, tại sao phải là cô hủy đi danh tiết của mình? Cho dù chết cô cũng sẽ không để cho Hoắc Trung Nguyên được lợi mà làm nhục mình như vậy!
Giang Nguyệt Đồng hoàn toàn tuyệt vọng! Cô nghĩ tới cái chết!
Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt tuôn ra như mưa.
Hoắc Trung Nguyên tham lam sát lại gần dung nhan tuyệt đẹp của Giang Nguyệt Đồng. Mùi thơm tự nhiên cùng mùi xử nữ thoảng ra từ trên người Giang Nguyệt Đồng khiến cho gã ta mê mệt.
Vào lúc này, sắc mặt Hoắc Trung Nguyên bỗng nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy sau lưng một cơn gió mạnh tấn công tới, bản năng muốn né tránh.
Nhưng kình phong quả thực quá nhanh!
“Bốp!”
Vỏ đao cứng ngắc đập manh vào vai phải của Hoắc Trung Nguyên làm gã ta lảo đảo một cái.
“A!”
Cơn đau đớn kịch liệt khiến gã ta gào lên một tiếng chói tai. Không đợi gã ta thấy rõ người tập kích là ai, thì cơn gió mạnh kia lại tấn công tới. Gã ta hoảng hốt đẩy Giang Nguyệt Đồng ra, chợt trở tay tóm đến.
Bản lĩnh của Hoắc Trung Nguyên không phải chỉ là nói miệng. Gã ta là cao thủ chân chính!
Bằng vào bản năng chiến đấu cùng cảm giác nhạy bén, gã ta bắt lại được vỏ đao của đối phương đang đánh tới.
“A!”
Nhưng chẳng đợi cho Hoắc Trung Nguyên dùng sức đoạt lại, gã ta chỉ cảm thấy một luồng băng hàn giá rét mạnh vô cùng ùa vào trong cơ thể, xuyên thẳng qua lớp găng tay da của gã ta.
Hoắc Trung Nguyên nhất thời đau kêu một tiếng, vội buông ra.
Gã ta lảo đảo lui về phía sau, rốt cuộc thấy rõ người tập kích là ai, nhưng rất nhanh, bóng đen trong con ngươi gã ta trong chớp mắt đã lại phóng đại ra!
Một cái chân hung hăng đá vào ngực của gã ta, dùng sức cực lớn. Hoắc Trung Nguyên lần nữa kêu thảm một tiếng, cả người trực tiếp bay ra ngoài, thậm chí dọc đường còn đυ.ng ngã mấy cái ghế.
Giang Nguyệt Đồng bị quăng ra ngoài, dưới chân mất thăng bằng, kêu lên thành tiếng. Lúc này, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay mềm mại đỡ ở hông mình.
Giang Nguyệt Đồng lại một lần nữa kêu to lên: “Buông tôi ra!”
“Nguyệt Đồng, đừng sợ, là anh đây.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, cơ thể mềm mại của Giang Nguyệt Đồng run lên, chợt quay đầu nhìn lại…