Chương 21: Tần Phi, Vợ Anh Bị Khi Dễ (2)

Dưới sự thúc giục của bà nội, Giang Thành Nghiệp vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Trung Nguyên.

"Bà nội, thành công rồi!" Giang Thành Nghiệp để điện thoại xuống, hưng phấn nói: "Hoắc Trung Nguyên vừa vặn ở ngay tại Tùng Hải, nói hợp tác với cháu thì rất có hứng thú, một lát nữa hắn sẽ tới."

Bà nội rất là cao hứng, vẫn là cháu trai mình thương yêu nhất có bản lãnh, cười gật đầu: "Thật tốt, chờ một chút nếu như cùng Hoắc Trung Nguyên thỏa thuận thành công thì Thành Nghiệp, cháu sẽ là đại công thần Giang gia chúng ta. Làm rất tốt, Giang gia sau này còn phải dựa vào cháu."

Lời của bà nội lời đã rất rõ ràng, chỉ cần Giang Thành Nghiệp làm tốt, đợi sau khi bà ta viên tịch, nhà họ Giang này sẽ vào trong tay Giang Thành Nghiệp.

Con cháu gia tộc chung quanh ai nấy đều rối rít chúc mừng, mặt đầy vẻ hâm mộ. Trong lòng Giang Thành Nghiệp hồi hộp: "Cảm ơn bà nội. Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng!"

Đang lúc mọi người thi nhau khen ngợi, Giang Nguyệt Đồng ngồi ở chỗ đó, mặt đầy bình tĩnh. Cô ngược lại là cảm thấy, Giang gia giữ khuôn phép là được, mình cùng Thầm Phó tổng đã coi như là bạn, hơn nữa có Tần Phi giúp đỡ, công ty điện ảnh Vạn Tường nhất định sẽ hợp tác cùng Giang gia.

Cùng Hoắc Trung Nguyên hợp tác, chẳng may xuất hiện không may, thì là phiền phức lớn.

Có điều bà nội cũng đáp ứng, bây giờ Giang Thành Nghiệp đang được tung hô, cô cũng không tiện chen miệng!

Mười mấy phút sau, một chiếc xe thể thao hiệu Lamborghini chậm rãi dừng trước cửa biệt thự Giang gia. Ở phía sau còn có hai chiếc Mercedes sang trọng đi theo sau hộ tống, hết sức khí thế.

Một người đàn ông bước xuống xe, cả người mặc đồ thể thao thoải mái, đeo kinh mát. Người này chính là Hoắc Trung Nguyên, ở sau lưng gã ta còn có mấy người vệ sĩ đi theo.

Hoắc Trung Nguyên này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, có điều dựa vào thân thủ xuất sắc, bằng vào xuất sắc thân thủ, mà gây dựng được danh tiếng ở giới võ thuật. Gã ta cũng là một người rất có năng lực. Nghe nói, gã ta đang chuyển sang hướng phát triển làm ngôi sao võ thuật. Chẳng qua là năm ngoái quay một bộ phim, số lượng người xem cũng không tốt lắm.

“Bà nội, Hoắc sư phụ ở Bá Quyền môn tới rồi.”

“Mau, mời vào đây.” Bà nội kích động nói, vội vàng đứng dậy.

Mọi người trong Giang gia cũng dừng việc lén bàn luận lại, lúc này, chăng ai dám nói đối phương đầu óc ngu si tứ chi phát triển nữa, mà đều xôn xao nhìn về phía cửa đại sảnh.

Giang Thành Nghiệp chạy đến cửa đứng đợi.

Hoắc Trung Nguyên mang mấy người vệ sĩ, sải bước đi tới, khí tràng rất mạnh. Trên tay gã ta đeo găng tay màu đen, nhấc tay nhấc chân đều lộ ra khí thế.

“Ha ha, anh Hoắc quả nhiên là sấm rền gió cuốn.” Giang Thành Nghiệp nhanh chân tới đón, chủ động bắt tay: “Anh Hoắc, người này chính là bà nội của tôi.”

“Chào bà.” Hoắc Trung Nguyên tùy tiện gật đầu một cái với bà nội Giang, thái độ có chút cuồng ngạo.

“Hoắc sư phụ, mời vào đây.”

Đối với việc này, bà nội Giang cũng không để ý. Dẫu sau thì người ta cũng có tài để mà ngang ngược. Huống chi, Giang gia có thể một bước lên mây thành gia tộc hạng nhất được hay không thì còn phải nhờ vào cái tên ngông cuồng này.

Hoắc Trung Nguyên nghênh ngang ngồi xuống, mấy người vệ sĩ đứng ở sau lưng gã ta, đôi mắt sắc lạnh dưới cặp kính mát quét một vòng nhìn hết tất cả mọi người trong Giang gia, khí thế hùng hồn.

Bày trận như vậy, mọi người trong Giang gia nhất thời yên tĩnh, cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Bà nội Giang nhìn Giang Thành Nghiệp một cái, tỏ ý nói anh ta thảo luận chuyện hợp tác đi.

“Ồ, hóa ra mọi người tìm tôi là để bàn chuyện hợp tác hay sao?”

Hoắc Trung Nguyên nghe xong, nhàn nhạt gật đầu, rồi sau đó khẽ mỉm cười: “Được năm trăm triệu thì có một nửa lợi nhuận? Hơi ít một chút tôi ra một tỉ, lấy một nửa lợi nhuận, nếu được nhiều hơn thì là của các người!”

Trời!

Gã ta vừa dứt câu, tất cả mọi người trong Giang gia ai nấy đều giật mình!

Ra một tỉ mà chỉ cần một nửa lợi nhuận? Cái này, con người này là kiểu gì đây? Có phải bị ngu không thế?

Rốt cuộc là tiền muôn bạc biển hay là người ngu nhiều tiền?

Mặc dù kinh sợ, nhưng trên mặt không ít người cũng không che giấu được hưng phấn.

Bà cụ Giang lại là cao hứng không thôi.

Khoản tiền này bỏ ra đầu tư xong, nhất định có thể để cho Giang gia một lần được vang dội ở thành phố Tùng Hải này!

Giang Thành Nghiệp cũng ngẩn người một chút, có điều rất nhanh liền hưng phấn: “Anh Hoắc, anh thật là quá hào khí!”

Nhưng mà anh ta vừa nói xong, Hoắc Trung Nguyên lại khoát tay một cái: “Có điều, tôi có một điều kiện!”

“Hoắc sư phụ có điều kiện gì xin cứ nói.” Bà nội Giang ngồi ở vị trí chủ tọa không hề nghĩ ngợi nhiều mà mở miệng nói.

Hoắc Trung Nguyên đứng dậy, cười híp mắt nhìn một vòng xung quanh, dừng lại chốc lát ở trên người Giang Nguyệt Đồng, chậm rãi mở miệng: “Vẫn luôn thường nghe người đẹp ở Giang gia có nhiều. Người đẹp Giang gia chẳng những thông minh, cao ngạo mà còn có nhan sắc chim sa cá lặn. Họ Hoắc tôi nếu như muốn xin bà cụ Giang gả cho một người, tôi nghĩ chắc hẳn bà cụ Giang sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?”

Hoắc Trung Nguyên vừa nói xong, mọi người trong Giang gia vẫn chưa có chuẩn bị gì, ai nấy đều ngẩn người.

Có điều mọi người cũng coi như là người làm ăn, chuyện hôn nhân đổi lấy lợi ích kinh doanh cũng quá là bình thường. Cho nên sau khi kinh ngạc, ánh mắt lại nhìn một vòng khắp con cháu Giang gia chung quanh.

Ở toàn bộ Giang gia, xinh đẹp nhất thì chính là Giang Nguyệt Đồng rồi.

Chỉ có điều, Giang Nguyệt Đồng đã kết hôn.

Mà trong dòng thứ Giang gia cũng có không ít những cô gái đẹp. Cho nên mọi người không cần suy nghĩ nhiều, cho là Hoắc Trung Nguyên đã nhìn trúng cô gái xinh đẹp nào trong dòng thứ của gia tộc rồi.

Lúc này, rất nhiều người Giang gia cũng nhìn chung quanh, không biết là ai may mắn được Hoắc Trung Nguyên nhìn trúng đây? Thằng cha này tuy có hơi ngông cuồng một chút, nhưng ít nhất cũng là người có tiền. Gả cho người như vậy, bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Bấy giờ, Giang Thành Nghiệp cũng sực tỉnh từ trong mộng, trêu ghẹo Hoắc Trung Nguyên: “Anh Hoắc làm tôi hết hồn đấy. Còn tưởng anh ra điều kiện khó khăn thế nào chứ? Hóa ra là thế thôi sao? Con gái Giang gia chúng tôi, tùy anh chọn lựa.”

Bà cụ Giang cũng khẽ gật đầu. Đám cưới lần này có liên can mật thiết đến sự phát triển sau này của Giang gia.

Hết sức quan trọng!

Mặc dù trong lòng bà cụ cũng không phải thích cái thằng Hoắc Trung Nguyên này cho lắm. Nhưng nếu vì Giang gia thì cái gì cũng đáng giá.

Nghĩ tới đây, bà nội không chút do dự nào, cười nói: “Có thể kết hôn cùng Hoắc sư phụ là vinh hạnh của Giang gia chúng tôi, chẳng qua là không biết Hoắc sư phụ nhìn trúng ai rồi?”

Dứt lời, tất cả mọi người trong Giang gia đều quay sang nhìn Hoắc Trung Nguyên.

Hoắc Trung Nguyên khẽ mỉm cười, cất bước đi xuống, trong nháy mắt đó, tất cả ánh mắt của mọi người tại chỗ, cũng xê dịch theo gã ta.

Nhưng khi gã ta dừng bước lại, toàn bộ phòng khách một thoáng yên tĩnh, không tiếng động nào.

Hoắc Trung Nguyên lại đi tới bên người Giang Nguyệt Đồng!

Bởi vì Giang Nguyệt Đồng hôm nay là tới tiệc ăn mừng, nên ăn mặc hết sức tinh xảo. Cô mặc một chiếc váy độn mông, càng làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô. Dung nhan tuyệt đẹp lại mang thêm vẻ ưu nhã, ôn hòa đủ để khiến cho bất kỳ người đàn ông nào điên cuồng!

Cơ thể mềm mại của Giang Nguyệt Đồng run lên, trong lòng hoảng hốt vô hình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Trung Nguyên.

“Ở trong lòng Hoắc mỗ, vẫn luôn ngưỡng mộ Cô Giang Nguyệt Đồng, tôi muốn kết hôn với em." Mặt mũi Hoắc Trung Nguyên lộ vẻ cười, nhìn Giang Nguyệt Đồng thật sâu, đồng thời chìa tay ra.

Giang Nguyệt Đồng cũng là chấn động, kinh ngạc một chút. Cô dĩ nhiên sẽ không bắt tay Hoắc Trung Nguyên, hít một hơi thật sâu, giọng bình thản: “Hoắc sư phụ, tôi e là anh hiểu lầm rồi, tôi đã lập gia đình.”

“Anh Hoắc, nhất định là anh hiểu lầm rồi. Giang Nguyệt Đồng đã kết hôn được ba năm rồi.” Giang Thành Nghiệp mở miệng giải thích.

Hoắc Trung Nguyên khinh thường cười một tiếng, liếc Giang Thành Nghiệp một cái: "Tôi không hiểu lầm. Tôi thích Giang Nguyệt Đồng, hơn nữa tôi nói cho các người hay, chuyện hợp tác của chúng ta hôm nay thành hay bại cũng hoàn toàn dựa vào Giang Nguyệt Đồng, anh hiểu không?”

Ai cũng không ngờ Hoắc Trung Nguyên còn có tâm tư như vậy, biểu tình của Giang Thành Nghiệp cứng đờ, nhất thời không nói ra lời.

“Hoắc sư phụ, đây cũng không phải là chuyện đùa…” Bà cụ Giang không nhịn được mở miệng nói.

Nhưng Hoắc Trung Nguyên trực tiếp cắt ngang lời bà cụ, cười lạnh nói: “Bà cụ Giang, bà thấy tôi giống như đang làm trò với mấy người hay sao?”

Hoắc Trung Nguyên mặt đầy cuồng ngạo: “Nếu như các người không đồng ý thì tôi cũng không ép buộc, có điều các người cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Với số tài sản ít ỏi mà các người chịu đem ra góp vốn đầu tư kia, không nói công ty lớn khác, chỉ cần mình tôi là có thể đè bẹp các người. Công ty điện ảnh Vạn Tường sẽ để ý đến các người hay sao? Không gạt các người, tôi còn đang chuẩn bị ký hợp đồng với công ty điện ảnh Vạn Tường đây. Loại gia tộc hạng hai như các người muốn tiến thêm một bước thì không thể bỏ qua cơ hội đầu tư lần này, tôi nói có đúng không?”

Bà cụ Giang biểu tình phức tạp, có điều vẫn khuyên nhủ: “Hoắc sư phụ, nếu như anh muốn cùng bất cứ cô gái Giang gia nào lập gia đình, tôi đều không ý kiến, nhưng Nguyệt Đồng… Con bé đã kết hôn rồi.”

Hoắc Trung Nguyên cười ha ha một tiếng: “Chuyện này bà cụ không cần phải lo lắng. Tôi thích Cô Giang Nguyệt Đồng không phải ngày một ngày hai. Người mà cô ấy gả cho chẳng qua là một tên phế vật ăn bám ngu ngốc mà thôi. Giang gia các người không phải vẫn luôn không muốn tiếp xúc với anh ta hay sao? Hơn nữa, theo tôi biết, bọn họ kết hôn ba năm, cũng không phải là vợ chồng thật sự.”

Nói xong, Hoắc Trung Nguyên quay đầu cười híp mắt nhìn Giang Nguyệt Đồng: "Người đẹp của tôi, tôi nói không sai chứ? Em không để cho tên phế vật kia đυ.ng, chính là đang đợi tôi đúng không?”

Lần này, bà cụ Giang có chút á khẩu không trả lời được, Giang gia mọi người cũng đều yên lặng.

Hoắc Trung Nguyên nói không sai, tên phế vật Tần Phi kia, ở rể ba năm, đối với Giang gia không chút cống hiến. Bọn họ chỉ mong đuổi anh ta đi sớm một chút. Giang Nguyệt Đồng nếu đi theo Hoắc Trung Nguyên, cũng coi là thoát khỏi biển khổ, lập công vì Giang gia!

Ôm tư tưởng như vậy trong lòng, Giang gia mọi người coi như là thầm chấp nhận.

Thấy mọi người yên lặng, bao gồm bà nội làm chủ sự, Hoắc Trung Nguyên cười đắc ý.

Nhưng mà động tác kế tiếp của gã ta lại khiến cho Giang Nguyệt Đồng thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.

“Cô Giang Nguyệt Đồng, cô xem người nhà cô đều đồng ý, thế cô hẳn cũng là thầm chấp nhận rồi chứ?”

Hoắc Trung Nguyên lại trực tiếp ngồi ở bên người Giang Nguyệt Đồng, cuối cùng bắt lại cổ tay của Giang Nguyệt Đồng.

Có điều Hoắc Trung Nguyên không dùng lực, Giang Nguyệt Đồng lập tức liền giãy giụa gỡ ra, bị dọa cho hốt hoảng trong lòng, lạnh lùng mở miệng: "Hoắc sư phụ, mong anh tôn trọng tôi một chút!"

Giang Nguyệt Đồng chẳng qua là trấn định bề ngoài thôi, trong lòng đã vô cùng gấp gáp! Cô chưa từng đυ.ng phải chuyện này, mặc dù trước đó Chu Hướng Tiền có thô lỗ với cô, nhưng mà sao hắn ta có thể so sánh với Hoắc Trung Nguyên đây được.

Không chỉ có sợ, trong lòng Giang Nguyệt Đồng còn khó chịu hơn!

Hoắc Trung Nguyên đã bắt đầu động tay động chân với cô, nhưng gã ta làm điều này trước mặt mọi người Giang gia, thế nhưng lại không có ai ra mặt ngăn gã ta lại…

Đây mà là người nhà của cô hay sao? Lòng của Giang Nguyệt Đồng lạnh như băng!

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra. Mong anh đừng có táy máy tay chân với con gái tôi!” Thẩm Hoa rốt cuộc cũng ngồi không yên.

Giang Nguyệt Đồng dù sao cũng là con gái bà ta, mặc dù Hoắc Trung Nguyên so với tên con rể phế vật Tần Phi kia mạnh hơn nhiều, nhưng là mẹ, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn con gái mình ở trước mặt mọi người, bị một người đàn ông như vậy táy máy tay chân làm nhục!

“Ôi ôi, đây là mẹ vợ đại nhân tương lai của tôi đây sao? Chẳng lẽ tôi còn không bằng thằng con rể phế vật kia à?” Hoắc Trung Nguyên cuồng ngạo cười một tiếng: “Chỉ cần bà gả con gái cho tôi, tôi đảm bảo chồng bà và bà có thể sống vinh hoa phú quý cả đời.”

Vừa nói, Hoắc Trung Nguyên vừa khẽ đẩy Thẩm Hoa mới đứng dậy một cái, khiến bà ta ngã ngồi xuống ghế.

Nhìn những người gọi là người nhà ai nấy đều im lặng, giọt nước mắt ủy khuất của Giang Nguyệt Đồng rốt cuộc lăn dài.

Đây chính là người nhà sao?

Thật là tuyệt vọng! Tuyệt vọng hết sức!

Tần Phi, anh ở đâu? Vợ anh bị khi dễ anh có biết hay không?

Giang Nguyệt Đồng cũng không biết tại sao vào lúc này, quanh quẩn trong đầu mình lại là suy nghĩ đến Tần Phi.

Giờ khắc này, Giang Nguyệt Đồng rốt cuộc biết cái gì là nhân tình ấm lạnh, cái gọi là người nhà, trừ bố mẹ của mình ra, cũng chỉ còn có người đàn ông không vừa mắt, lúc nào cũng bị mình chê bai kia.

Người đàn ông ba năm trước, tay cầm giấy đăng kí kết hôn, tuyên thề không rời.

“Mẹ, mau gọi điện thoại cho Tần Phi.” Giang Nguyệt Đồng cuống cuồng lên tiếng nói.