Chương 19: Giang Nguyệt Đồng Chủ Động Quan Tâm

Tần Phi kinh ngạc nhướng mày, nhưng sau đó lại nhìn lướt qua quyển sách cổ bên cạnh: "Còn lại hai cái đều không có giá trị, cổ thư này ông bán thế nào?"

"Một trăm ngàn, không nói thách." Chủ tiệm sờ râu tự tin nói.

Tiêu Ngọc nghi ngờ nhìn Tần Phi một cái, cô ta không cho là Tần Phi là người ngu nhiều tiền, càng không cho là anh đang giúp vậy đối với mẹ con, mà là kết luận, Tần Phi nhất định biết xuất xứ của món bình hoa này nên mới mua.

Lúc này thấy anh lại chú ý tới quyển này cổ thư, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Vị tiên sinh này, anh biết chữ cổ?"

"Biết một chút, đây là một cái chữ đan, đây là một cái đỉnh chữ, nếu như đoán không lầm, đây là sách cổ ghi chép việc luyện đan, tên là "Đan Đỉnh Lục" Tần Phi đưa tay cầm lên cổ thư, chỉ phía trên ba cái chữ kỳ quái nói.

Bởi vì Tần Phi biết hàng và hành động cẩn thận nên tên dê xồm không ngăn cản.

"Ha ha, tôi đã nói đây là một chữ đan đi, các ngươi còn không tin là tôi nói đúng." Một khách xem cao hứng nói.

"Nếu như tôi đoán không lầm, quyển sách này hẳn xuất xứ từ Tây Vực." Tiêu Ngọc thò đầu liếc nhìn chữ viết kỳ dị phía trên, nhất thời lộ ra chiếc cổ trắng.

Cô hảo tâm nhắc nhở nói: "Quyển sách này đúng là cổ thư, nhưng tuyệt đối không đáng giá như vậy, đây là dị sĩ của Tây Vực cổ đại ghi lại việc luyện đan cũng không phải do danh nhân viết."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người rối rít gật đầu. Ai cũng biết Tần Thủy Hoàng từ thời cổ đại đã bắt đầu tìm kiếm thuật trường sinh, đến Bồng Lai Đảo Bất Tử để tìm trường sinh bất tử, v.v ... và các vị hoàng đế đời sau cũng đều không bao giờ từ bỏ.

Nhưng thứ đám dị sĩ luyện ra là đan dược chẳng những sẽ không trường sanh bất lão, mà còn là có hại cho sức khỏe, thuốc rất giàu kim loại nặng như chì và thủy ngân, nếu ăn phải sẽ từ từ mà chết. Cuốn sách dù là một cuốn sách cổ, nhưng cũng không đáng giá."

"Mười ngàn, có bán hay không?"

"Mười ngàn? Cậu trả quá ít không? Không bán được." Tên dê xồm lắc đầu nói.

"Được rồi, vậy thì cả cái thanh loan đao này tổng cộng một trăm ngàn, nếu ông bán thì tôi mua, không bán thì thôi." Tần Phi khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ một cái chuôi loan đao rỉ sét.

"Một trăm ngàn? Cậu không cho rằng đây là đồ bỏ đi chứ ? Đây chính là cổ vật, cậu nhìn xem, hình dáng kỳ lạ như vậy!" Tên dê xồm lắc đầu liên tục.

"Kỳ lạ? Quyển sách này xuất từ Tây Vực, chuôi này loan đao cũng vậy, thời cổ đại Tây Vực cùng Trung Nguyên xảy ra bất đồng, bọn họ sử dụng chính là loan đao, có thể không có gì kỳ lạ. Hơn nữa, tôi mới vừa rồi thử một chút, loan đao bị gỉ không rút ra được. Đã thế, nó không phải là vũ khí của các danh tướng thời cổ đại gì cả, hơn nữa vũ khí thường dính máu và ý nghĩa không rõ, tôi chỉ thích nghiên cứu những thứ này nên mua mà thôi.” Tần Phi giải thích, lắc đầu đứng lên.

Ai cũng biết, đồ cổ tuy tốt, nhưng muốn bán giá cao, nhất định phải gìn giữ nguyên vẹn, loan đao rỉ sét thế này, giá trị vốn là giảm bớt nhiều.

Hơn nữa, binh khí cổ rất ít có người cất giữ! Dẫu sao đó là đồ dùng để gϊếŧ người, nghe nói binh khí đã gϊếŧ nhiều người, phía trên cũng dính oan hồn người chết, để ở nhà, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không tốt!

Mà Đan đỉnh lục này thực chất cũng không có giá trị gì.

"Một trăm ngàn, bán thì tôi mua, không thì thôi."

"Một trăm ngàn tôi cũng ngại đắt, những thứ này căn bản cũng không đáng tiền." Xung quanh các chủ tiệm rối rít lắc đầu rời đi.

"Thật là người ngu nhiều tiền, bị bẫy chết cũng không biết!"

Thấy không có hứng thú xem, hầu hết mọi người đã sớm rời đi.

Tên dê xồm cảm thấy do dự, thấy Tần Phi ôm bình hoa thật làm bộ muốn đi, nhất thời nóng nảy.

Những người xung quanh đều bỏ đi, nói rằng hai vật này chẳng có giá trị gì đến một trăm ngàn, hai thứ đồ đó cũng không được tốt, có thể bán lấy tiền cũng là ổn rồi.

Hơn nữa, chuôi loan đao đúng là có chút cổ quái, tà tính nhiều.

"Bán, thôi tôi bán đúng một trăm ngàn. Xem như là gặp người có duyên mới bán." Teen dê xồm đau lòng khoát tay một cái nói.

"Được."

“Vị tiên sinh này có thể đến cửa hàng của tôi một chút được không?” Tiêu Ngọc nhìn Tần Phi đã thanh toán tiền xong, cẩn thận bọc sách cổ và loan đao định rời đi không nhịn được mà nói.

Tần Phi liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, khẽ mỉm cười: "Cô chính là tiểu thư Tiêu Ngọc?"

Tiêu Ngọc sửng sốt một chút: "Anh biết tôi?"

"Không tính là biết, chẳng qua có nghe đến danh tiếng, nghe nói không những có tài mà còn là người đẹp. Tôi tên là Tần Phi." Tần Phi lắc đầu, nói trực tiếp.

Tiêu Ngọc hé miệng cười một tiếng, chìa tay ra: "Mời."

Cửa hàng nhà họ Tiêu tên là Cổ Vận Đường, người trông coi là một gã đầu trọc, tên là Trương Bình. Tiêu Ngọc rất nhanh liền dẫn Tần Phi vào phía sau cửa hàng.

Vào phía sau cửa hàng, Tần Phi vừa ngồi, Tiêu Ngọc liền bưng một ly nước lạnh đưa cho hắn, trực tiếp hỏi nghi ngờ của mình: "Xuất xứ đồ sứ này anh biết sao?"

"Cô cảm thấy bình hoa này từ niên đại nào?" Tần Phi hỏi ngược lại.

"Liếc mắt một cái, giá từ bình hoa hình dáng rộng, rất có phong cách của Đường triều, nhưng trang trí lại quá mức diễm lệ, hơn nữa thân bình cũng không phải là hình tròn, mà là bầu dục, thật giống như lại là Tây Vực của phong cách. . ." Tiêu Ngọc thanh âm tràn đầy nghi ngờ, chân mày đẹp đẽ nhíu lại.

Cô ta thật xem không hiểu, cho nên cũng không dám kết luận bừa.

"Cô nói đúng, đây chính là đồ cổ từ thời nhà Đường, cùng với quyển cổ thư và thanh loan đao cũng là từ Tây Vực."

Tiêu Ngọc nhíu mày nhìn Tần Phi.

Tần Phi cười một tiếng, cũng không vòng vo: "Lúc đó Tây Vực gọi là Thổ Phiên, thời kỳ Đường Thái Tông , Văn Thành công chúa gả đến Thổ Phiên, hai nước kết làm bang giao. Theo tôi biết, đây là Vọng tuyết Bình, Văn Thành công chúa vô cùng yêu thích, được chế tác dựa trên sự kết hợp văn hóa của hai nước, ngụ ý hai nước thân như một nhà. Mà công chúa Văn Thành sau khi gả đến Thổ Phiên thì mang đến bình yên cho hai nước đến hai trăm năm sau vẫn được người đời truyền tụng."

"Văn Thành công chúa thường lấy Vọng Tuyết Bình ôm trọng ngực rồi hát bài hát quê hương, cho nên từ miệng chai tựa hồ còn mơ hồ có thể nghe được tiếng hát truyền ra, Vọng Tuyết Bình cũng là được đặt là vì lý do này."

"Giá trị của Vọng Tuyết Bình không thể lường được, chỉ tiếc bị vỡ một góc, nhưng ba trăm ngàn mua được cũng không thua thiệt."

"Cái gì...Đây chính là Vọng Tuyết Bình?" Tiêu Ngọc hai mắt sáng lên, tràn đầy kinh ngạc: "Tôi có thể nhìn thêm chút nữa không?"

Tần Phi khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên."

"Có thể để Vọng Tuyết Bình ở chỗ tôi hay không?" Tiêu Ngọc nhìn xung quanh, tựa hồ hết sức yêu thích, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tần Phi, thần sắc có chút lúng túng: "Tôi biết một số kỹ năng sửa chữa đồ sứ"

"Có thể, đuôi loan đao này có thể để ở lại đây hay không, tôi cảm giác nó cũng không tầm thường." Tần Phi nói.Toàn thân Thanh loan đao này hoàn toàn bị rỉ sét chết chóc, không nhìn thấy gì nên tự nhiên không nghiên cứu được.

"Anh làm sao biết nhà chúng tôi có Thần Binh Phổ? Có điều, loan đao này tựa hồ cũng không có thấy trong Thần Binh Phổ" Tiêu Ngọc khẽ mỉm cười, nói cái này với Tần Phi thật đúng là không khách khí.

Chỉ là một Vọng Tuyết Bình, Tiêu Ngọc cũng biết Tần Phi không quá hiểu đồ cổ, lúc này chú ý tới chuôi loan đao rỉ sét, không khỏi tò mò của đưa tay ra.

"Không nên đυ.ng!"

"A!" Tiêu Ngọc căn bản không chú ý, vừa chạm tới loan đao chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân trong phút chốc, lạnh thấu xương.

"Cô không có sao chứ?" Tần Phi cầm lấy tay Tiêu Ngọc, chợt đột nhiên cảm giác không đúng, lại vội vàng buông xuống, tằng hắng một cái nói: "Chuôi loan đao có chút tà, phỏng đoán cái đó chủ tiệm cũng biết, cho nên mới bán rẻ cho tôi."

"Đều nói binh khí có linh, tôi chưa từng thấy qua loại cổ quái binh khí như này, làm sao lại lạnh như vậy?" Tiêu Ngọc nắm bàn tay đông cứng, nhăn mặt hỏi.

"Tôi cũng không biết, nếu cầm qua túi vải thì không có sao." Tần Phi lắc đầu một cái: "Còn nữa, nhà cô nhất định có thứ dùng phân tích sách cổ chứ? Tôi muốn mượn dùng một chút."

"Làm sao? Anh cũng muốn nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão?" Tiêu Ngọc liếc nhìn quyển Đan Đỉnh Lục kia rồi khẽ mỉm cười.

"Tôi chính là tò mò, cảm giác trong sách này ghi lại cũng không hoàn toàn là luyện thuốc trường sinh, chỉ là rất nhiều chữ tôi không dám chắc chắn." Tần Phi nói.

"Được rồi, đi với tôi." Tiêu Ngọc nhếch miệng, bước liên tục nhẹ nhàng, đi đầu dẫn đường.

. . .

Tần Phi lúc trở về đã là bảy giờ tối, ăn cơm xong đã tám giờ, vào một khách sạn, rất nhanh liền lấy ra cuốn sách mượn của Tiêu Ngọc.

"Đan đỉnh lục: ba chứ này Tần Phi chắc chắn, nhưng những chữ khác phải tra cứu, vô cùng phiền toái.

Nhưng càng tra cứu, càng phân tích anh càng mơ hồ.

Vốn tưởng rằng sẽ từ cuốn cổ thư này tìm ra đầu mối với thanh loan đao nhưng lại không có. Hơn nữa, quyển sách này ghi lại không phải là cách thức luyện đan cho hoàng đế mà là hiệu quả của các loại đan dược đã được luyện ra.

Thông thiên đan: Sau khi uống, bằng phương pháp đặc biệt, nó có thể khai thông kinh mạch khắp cơ thể và lĩnh ngộ linh khí của trời đất.

Tần Phi càng nhìn càng rối rắm, cảm thấy quyển sách này giống như cuốn đan dược trong tiểu thuyết võ hiệp.

Ví dụ như Tật phong đan, sau khi dùng có thể để cho người trong vòng thời gian ngắn người nhẹ như yến; đại lực hoàn: ăn vào có thể có được sức khỏe vô biên.

Lại còn cái gì mà phệ hồn đan, khi nuốt vào, kết hợp với phương pháp đặc biệt có thể làm cho người nghe theo mệnh lệnh của mình.

“Quái, chuyện này quá nực cười sao?” Tần Phi liếc nhìn phần giải thích về đan dược, sau đó nhìn nguyên liệu luyện chế đan dược, hoàn toàn ngẩn ra.

Lộ Nguyệt Thủy... Phệ Tâm Cổ?

Những thứ này là gì, những thứ này ở đâu trên thế giới?

Tần Phi trầm mặc một hồi, liền xem xét những loại đan dược khác, phát hiện nguyên liệu cần dùng cho những đan dược này cực kỳ hiếm, thậm chí còn chưa nghe nói đến, ước tính nhiều loại đã không còn trên đời này. Có điều Tần Phi, tìm được một cái ngoại lệ, chính là thông thiên đan, cần tài liệu cũng không khó tìm, có điều bây giờ ở khách sạn, muốn luyện chế cũng không khả năng.

Tần Phi trong lòng vẫn là có chút không tin, nhưng thông thiên đan hiệu quả quả thực quá mê người, hắn muốn thử một chút.

Tần Phi cũng không biết nhìn bao lâu, cho đến nhìn hai mắt biến thành màu đen lúc này mới thôi, cầm lên điện thoại di động ở đầu giường nhìn một cái, đều đã hơn mười một giờ.

Hơn nữa, điện thoại di động còn có hai cái tin nhắn ngắn, đều là Giang Nguyệt Đồng tối nay gửi tới.

Bởi vì quá chuyên tâm tra cứu tài liệu nên không biết được.

Lúc tám giờ năm mươi phút: "Tôi tối nay cãi nhau với mẹ, đồ đạc của anh đã thu dọn về nhà rồi."

Chín giờ năm mươi phút: "Anh đang bận gì thế? Tối nay ngủ ở đâu ? Ăn cơm chưa?"

Tần Phi ánh mắt nhất thời mở to, đột nhiên lật người ngồi dậy, không khỏi dụi dụi con ngươi, đây là tin của Giang Nguyệt Đồng sao?

Cô ấy ... cô ấy đang quan tâm đến mình?