Chương 15: Giang Nguyệt Đồng Đến Công Ty Điện Ảnh Vạn Tường Bàn Chuyện Hợp Tác!

“Rốt cuộc tôi cũng gặp lại được cậu rồi! Tôi tìm cậu suốt bốn năm! n tình năm đó Trùng Viễn không dám quên!” Trương Trùng Viễn không khỏi kích động, nước mắt giàn dụa.

Trong thoáng chốc này, toàn bộ nhà hàng Thiên Hương ai nấy đều há hốc miệng.

Kinh hãi!

Hoàn toàn kinh hãi!

Ông chủ có giá trị con người tới gần mười tỉ lại quỳ rạp trên đất với một thằng con rể phế vật…

Mí mắt Tần Phi giật một cái, biểu tình hoang mang mờ mịt không biết thế nào.

“Trương tổng ông làm sao thế? Sao lại quỳ thế này?”

Tần Phi theo bản năng khom người vội vàng đỡ ông ta, len lén trừng mắt nhìn ông ta một cái.

Trương Trùng Viễn nhanh chóng biết ý của anh, biết Tần Phi không muốn bại lộ thân phận của mình.

“À, à, lớn tuổi, đứng cũng không vững nữa.” Trương Trùng Viễn cười một tiếng, nhìn Tần Phi một cái: “Xin lỗi, tôi nhận lầm người."”

“Haiz…”

Nghe nói như vậy, khách đang ngồi mới thở ra một hơi dài.

Hóa ra là không đứng vững.

Đúng vậy, Tần Phi là con rể phế vật của Giang gia, làm sao có thể quen biết với đại nhân vật như Trưởng tổng được chứ?

Một trận sóng gió trôi qua rất nhanh, mà Tần Phi thì lại bị Trương Trùng Viễn kích động kéo cánh tay, đi tới gian phòng Tổng thống trên tầng chót của nhà hàng Thiên Hương.

Dáng vẻ gấp gáp kia thật giống như người vợ ở nhà đợi chồng đi công tác nửa năm mới về, không kịp chờ mà kéo vội lên giường…

Trong gian phòng Tổng thống sang trọng, dưới ánh đèn chùm pha lê sáng ngời, Tần Phi cùng Trương Trùng Viễn ngồi nói chuyện rất lâu.

Bàn uống trà bằng thủy tinh nhỏ trước mặt có để một cái gạt tàn thuốc, chớp mắt đã có đến hai mươi mấy đầu lọc. Rượu vang cũng đã cạn rỗng hai bình. Tần Phi bình thường rất ít khi hút thuốc lá uống rượu, nhưng hôm nay anh cũng hút không ít, cũng uống rất nhiều rượu.

Một là gặp bạn cũ vui mừng, thứ hai chính là anh bị Giang gia đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa còn từ chỗ của Chu Lộ mà được biết, Thẩm Hoa mời Chu Hướng Tiền đến nhà.

Buồn vui đan xen, Tần Phi rất nhanh liền say.

“Reng…” Lúc này, điện thoại di động của Trương Trùng Viễn rung lên một tiếng, là một tin nhắn.

Tin về rất nhiều, dài dằng dặc, toàn bộ đều là tin tức có liên quan đến Tần Phi.

Dựa vào năng lực của ông ta, chỉ cần biết Tần Phi ở nơi nào, chuyện có liên quan Tần Phi trong mấy năm này, ông ta rất nhanh là có thể tra được.

Lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt Trương Trùng Viễn phức tạp, nghiến răng trèo trẹo, thần sắc có chút bi phẫn: "Thiếu gia, tiếp theo cậu định làm như thế nào?"

Ông ta nói là chuyện của Tần Phi và Giang gia, còn có cả bản thân Tần Phi không thể chịu cam phận như vậy nữa. Chỉ cần anh bằng lòng, Trương Trùng Viễn có thể đưa cả nhà hàng Thiên Hương cho anh.

Tần Phi thế nhưng lại khẽ gật đầu một cái: “Ông uống rượu với tôi là được rồi, tôi có quyết định của mình…”

...

Cùng lúc đó, khu dân cư Thiên Lam, trong nhà Giang Nguyệt Đồng.

Sau khi Chu Hướng Tiền tắm xong, lại bắt đầu rửa mặt ở bồn rửa tay, rõ ràng tối nay muốn ở lại đây.

Giang Nguyệt Đồng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, biểu tình có chút lạnh như băng.

Giang Nguyệt Đồng biết tâm ý của Chu Hướng Tiền đối với mình. Chu Hướng Tiền dây dưa với cô đã không chỉ một năm, hai năm. Từ bốn năm trước sau khi cô du học về, tại buổi lễ tiếp nhận công ty Kì Thái, Chu Hướng Tiền đã thể hiện thế tấn công mãnh liệt. Chỉ có điều, khi đó cô toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.

Sau đó, cô vì chuyện của bố mình mà gả cho Tần Phi.

Giang Nguyệt Đồng vốn tưởng rằng lúc này kết thúc, nhưng cũng không phải vậy. Trong ba năm kết hôn này, Chu Hướng Tiền cũng không ngừng theo đuổi cô.

Nói thật, nếu như không phải là Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng có lẽ sẽ bị lòng si tình của Chu Hướng Tiền làm cho cảm động. Dẫu sao Chu Hướng Tiền nhiều năm như vậy vẫn đem lòng yêu cô. Nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác. Bất kể cô có hài lòng hay không thì cô cũng là một người phụ nữ đã kết hôn.

Ít nhất, bây giờ cô cũng chưa có ly dị với Tần Phi.

Bây giờ cô là phụ nữ đã có chồng. Quan niệm truyền thống khiến cô có chút chán ghét với sự theo đuổi của Chu Hướng Tiền, nhất là sau khi mẹ cô tự mình làm chủ, tự ý gọi hắn ta tới nhà cô!

Chu Hướng Tiền lại thật sự đồng ý sẽ ở lại đây đêm nay. Thậm chí, lúc hắn ta mới tắm xong, ánh mắt nhìn cô kia thật là…

Mặc dù Chu Hướng Tiền che giấu rất tốt, nhưng Giang Nguyệt Đồng là người nào? Cô thấy rõ ràng trong mắt Chu Hướng Tiền toàn bộ đều là chuyện giữa nam nữ, càng khiến cho chút chán ghét trong lòng cô càng thêm mãnh liệt!

Chiếc váy Valentino mà Chu Hướng Tiền đưa cho cô khiến cô rất thích. Cô cũng nghĩ đến chuyện ly dị với Tần Phi, thậm chí còn thử qua lại với Chu Hướng Tiền. Nhưng tất thảy phải là sau khi cô và Tần Phi ly dị!

Cô có chút sợ hãi, muốn rời đi khỏi cái nhà này, nhưng đây là nhà cô!

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác sợ sệt ở trong chính ngôi nhà của mình!

“Anh có mang theo rượu vang đấy, uống một ly không?”

Ngay lúc Giang Nguyệt Đồng suy nghĩ lung tung, Chu Hướng Tiền đi ra. Trên người hắn ta xịt nước hoa, chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm, tóc còn xõa ra lung tung.

Chu Hướng Tiền chẳng qua là lên tiếng hỏi cho có mà thôi, không chờ Giang Nguyệt Đồng đáp ứng, hắn ta đã cầm hai cái ly cao cổ cùng rượu vang đi tới, thật giống như ở nhà mình vậy.

Giang Nguyệt Đồng liếc nhìn Chu Hướng Tiền mặc áo choàng tắm, thật giống như không kịp đợi uống rượu, thì đã muốn làm những chuyện cầm thú kia.

Trong lòng càng ghê tởm hơn, trái tim đập rộn lên.

Giờ khắc này, cô nghĩ tới Tần Phi, thậm chí muốn mau gọi điện thoại gọi Tần Phi trở về.

Nhưng cô lại nghĩ đến mẹ mình đuổi Tần Phi ra ngoài rồi, cô nào còn mặt mũi gì gọi anh về?

Nhất là bây giờ trong nhà, còn có một người đàn ông khác!

“Anh uống một mình đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Anh có thể qua phòng của Tần Phi mà ngủ, hay ngủ ở ghế salon cũng được.” Giang Nguyệt Đồng mặt không cảm xúc nói, đứng lên liền đi thẳng đến hướng phòng ngủ của mình, cũng không có ý định đi tắm.

Dù sao cô cũng là thân con gái, thật có chút sợ hãi!

“Còn chưa muộn mà, uống với anh một ly đi.” Chu Hướng Tiền chợt đứng dậy, kéo lại cánh tay của Giang Nguyệt Đồng.

Cánh tay của Giang Nguyệt Đồng run lên, Chu Hướng Tiền vội buông ra, thanh âm tràn đầy thâm tình nói: “Nguyệt Đồng, chẳng lẽ bây giờ em vẫn không rõ tâm ý của anh? Anh thích em, anh thật lòng yêu em. Không có em, anh cảm giác mình không sống nổi nữa.”

Giang Nguyệt Đồng bỗng nhiên có chút cảm giác buồn cười, nói như thể đang dụ dỗ cô gái mới lớn vậy!

“Tôi không biết anh dụ ngọt thế nào mà mẹ tôi lại để anh ở lại đây đêm nay. Nhưng tôi mong anh chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Tôi bây giờ là phụ nữ đã có chồng.” Giang Nguyệt Đồng lúc bấy giờ thật khó chịu!

“Phụ nữ có chồng thì làm sao? Khi em còn chưa kết hôn anh đã yêu em rồi. Anh sẽ không bỏ qua đâu. Còn nữa, tên phế vật Tần Phi kia thì có gì tốt? Mẹ em nói sẽ mau chóng bắt hai người ly dị.” Chu Hướng Tiền đến gần hai bước, kích động nói.

“Ly hôn hay không là chuyện của tôi. Tôi chưa từng nói muốn ly dị cùng Tần Phi. Còn nữa, tôi quả thực không thích Tần Phi, nhưng Tần Phi ít nhất còn tốt hơn anh một chút.” Giang Nguyệt Đồng lạnh lùng nói, mặt như sương lạnh.

“Tốt chỗ nào? Thằng phế vật kia tốt hơn anh chỗ nào?”

“Ít nhất Tần Phi tôn trọng tôi. Chỉ cần là chuyện tôi không muốn, anh ất chưa bao giờ cưỡng ép tôi làm.” Giang Nguyệt Đồng cười lạnh nói. Tần Phi tuy là có hơi nhu nhược, nhưng ít nhất khi ở nhà, chưa bao giờ anh động tay động chân với cô, Giang Nguyệt Đồng ít nhiều cũng có thể an lòng.

Hơn nữa, mặc dù Tần Phi không có tiền, nhưng ở lúc cô gặp khó khăn, bị cười nhạo, anh cũng có thể đứng ra nói thay cô. Dù là bị người khác cười nhạo, thậm chí còn bị ăn tát!

“Ha, nó là một thằng phế vật! Thì làm sao dám cưỡng ép em làm chuyện gì?”

Giang Nguyệt Đồng không trả lời, cũng lười trả lời. Cô xoay người, muốn đi vào phòng ngủ.

“Nguyệt Đồng, anh yêu em. Em đồng ý với anh được không? Làm người phụ nữ của anh đi…” Chu Hướng Tiền nghiến răng, vừa nói vừa xông lên, thoắt cái đã ôm chặt lấy Giang Nguyệt Đồng, một tay giữ chặt cổ cô, muốn cưỡng hôn cô.

“Á… Cút! Anh cút ngay…” Giang Nguyệt Đồng sợ hết hồn, chuyện lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra. Cô dùng sức né đầu, không để cho Chu Hướng Tiền được như ý.

Đừng xem thường Giang Nguyệt Đồng là phụ nữ, lúc tức giận bùng nổ lên thì sức lực của cô cũng rất lớn. Cô thoáng cái liền tránh khỏi bị Chu Hướng Tiền ôm trong lòng, hung hăng giơ tay!

“Chát!”

Giang Nguyệt Đồng tát một cái lên trên mặt của Chu Hướng Tiền. Lực lớn đến nỗi tay cô cũng có chút đau.

Chu Hướng Tiền lảo đảo một cái, nhất thời bị đánh tỉnh người. Che mặt nhìn Giang Nguyệt Đồng vành mắt ửng đỏ, trong lòng run lên: “Nguyệt Đồng, là anh sai, anh sai rồi, là anh quá nóng lòng. Em tha thứ cho anh có được không? Anh sai rồi!”

Chu Hướng Tiền quá gấp gáp. Nhưng bây giờ hắn ta không thể không cuống cuồng. Bởi vì bây giờ hắn ta đã chẳng còn cái gì nữa. Mười triệu sính lễ kia, căn bản hắn ta cũng chẳng có nổi nữa là.

Cho nên ý tưởng của hắn ta rất đơn giản, chính là trước phải có được thân thể của Giang Nguyệt Đồng, tốt nhất là để cho cô mang thai.

Nhưng hắn ta nào biết, Giang Nguyệt Đồng lại cứng rắn như vậy.

“Cút!”

Rầm!

Giang Nguyệt Đồng vừa dứt lời, cửa phòng ngủ liền mạnh bạo đóng chặt.

Chu Hướng Tiền chán nản cười khổ, bây giờ cách làm của hắn ta đã khiến cho Giang Nguyệt Đồng chán ghét thậm tệ. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên vãn hồi thế nào. Tối nay nhất định là không được rồi.

Hắn ta mặc quần áo của mình vào, mới vừa mở cửa nhà nhấn nút thang máy thì cửa phòng ngủ của Giang Nguyệt Đồng liền mở ra, cô ôm trong ngực chiếc váy màu đen, hung hăng vứt ở trước cửa.

“Cầm quả của anh, cút!”

Nói xong, cửa phòng ngủ lần nữa hung hăng đóng kín.

Chu Hướng Tiền cúi đầu liếc nhìn chiếc váy trên đất, ánh mắt có chút kỳ quái. Chiếc váy này cũng không phải là hắn ta tặng, nghĩ là của người đàn ông khác tặng cho cô, Giang Nguyệt Đồng nhất thời nhầm lẫn.

Một chiếc váy thôi, hắn ta cũng không thèm để ý, ảo não nhấn nút gọi thang máy rời đi…



Buổi sáng, hơn tám giờ, Giang Nguyệt Đồng thức dậy mắt còn lim dim buồn ngủ. Tối hôm qua cô bị dọa sợ, nửa đêm mới ngủ.

Mơ màng đi ra khỏi phòng ngủ, Giang Nguyệt Đồng liếc nhìn chiếc quần ngủ màu trắng tuyết đang mặc, hoảng hồn.

Lúc về phòng, bấy giờ mới nhớ Tần Phi không có ở nhà.

Rửa mặt trang điểm qua loa, Giang Nguyệt Đồng ngồi ở ghế sa lon.

Trước kia, sau khi cô rời giường, đã sớm có bữa ăn sáng nóng hổi chờ cô, mà Tần Phi thì lại ân cần đưa lên cho cô một chén cháo nhỏ.

Dạ dày cô không tốt, mỗi sáng Tần Phi sẽ nấu cho cô một chén cháo nhỏ.

Ngày thứ nhất Tần Phi không ở nhà.

Bởi vì trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Giang Nguyệt Đồng bỗng nhiên có chút nhớ nhung, nhớ Tần Phi cái con người đó ba năm qua vẫn ở mãi trong nhà, trước giờ cũng chưa từng kêu ca gì.

Cũng không biết tối hôm qua anh ngủ ở đâu…

Hít sâu một hơi, Giang Nguyệt Đồng cũng không ăn điểm tâm, thu dọn một chút liền ra cửa.

Hôm nay cô còn có chuyện quan trọng khác, ấy chính là đi đến Công ty điện ảnh Vạn Tường bàn chuyện hợp tác!

Có điều cô cũng biết, mười phần thì có tám chín phần là không thành công!