Chương 11: Đuổi Ra Khỏi Nhà, Lại Đón Rể Mới!

Mấy ngày này thành phố Tùng Hải, rất không yên ổn.

Ai cũng biết, thành phố Tùng Hải mới dọn tới một công ty giải trí lớn nhất, Tổng tài rất trẻ tuổi, cũng rất thần bí, vô số công ty quảng cáo đến cửa, tìm kiếm cơ hội hợp tác.

Dưới tay của công ty điện ảnh Vạn Tường có rất nhiều hạng mục, chẳng những quay phim điện ảnh, phim truyền hình, mà còn có cả chương trình giải trí, chương trình thực tế như “Tôi là đại minh tinh” hay “Superboy”, “Supergirl”. Chỉ cần quay một bộ phim thì tài nguyên sẽ tìm đến rất nhiều, có rất nhiều chỗ để hợp tác cùng.

Có thảo luận hợp tác được hay không cũng chưa chắc, nhưng chỉ cần là công ty có gia tộc có chút thực lực thì đều muốn thử cơ hội bắt được một chút hạng mục hợp tác.

Nhưng là ông chủ mới quá thần bí, người cao nhất ra bàn chuyện hợp tác cũng chẳng qua là Phó tổng Thẩm Gia Văn của Công ty điện ảnh Vạn Tường. Cho đến giờ cũng chẳng có mấy người được gặp vị Tổng tài mới nhậm chức này, thậm chí đến cả người trong nội bộ công ty cũng chẳng mấy người được gặp.

Dĩ nhiên, bọn họ cũng chỉ là tò mò thôi. Tổng tài mới là ai cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, chỉ cần có thể bàn chuyện hợp tác là được.

Có điều, có người vui mừng, có người buồn!

Chạng vạng tối ngày hôm sau, biệt thự Giang gia, bà cụ tạm thời cho đòi mở cuộc họp khẩn cấp!

Gia tộc trên dưới gần trăm người, lúc này toàn bộ tụ chung một chỗ.

"Bà nội, công ty điện ảnh Vạn Tường này thật là thật là quá đáng!" Giang Thành Nghiệp càng nghĩ càng sinh khí, tức giận đỏ bừng mặt: "Cháu thành tâm đi bàn chuyện hợp tác, thế mà bọn họ lại bảo cháu cút đi! Công ty điện ảnh Vạn Tường, rõ ràng chính là xem thường Giang gia chúng tôi!"

Giang Thành Nghiệp dĩ nhiên tức giận. Mặc dù cũng có rất nhiều công ty quảng cáo không thảo luận hợp tác thành công, nhưng ít nhất cũng gặp được người chủ sự. Thất bại là do chính thực lực và tài nguyên công ty bọn họ không được, hoặc là là lợi ích phân chia hai bên không hài lòng, vì vậy mới không thành công.

Mà hắn tôi thì sao? Còn không kịp phô ra thực lực Giang gia của mình, kết quả đã bị đối phương thẳng thừng từ chối gặp mặt!

Giang Thành Nghiệp nói xong, con cháu Giang gia rối rít lắc đầu. Giang Thành Nghiệp mặc dù tức giận mà nói thế, nhưng cũng là lời thật, bởi vì Công ty điện ảnh Vạn Tường có khả năng này. Người tôi xem thường Giang gia, Giang gia cũng là giận mà không dám nói gì!

"Được rồi." Bà cụ Giang khoát khoát tay: "Tôi nghe nói, Tổng tài mới nhậm chức của Công ty điện ảnh Vạn Tường, mới hơn hai mươi tuổi. Có thể ngồi lên vị trí như vậy, dĩ nhiên là có bản lĩnh. Người ta còn trẻ, có triển vọng, có bản lĩnh để ngông cuồng. Có điều, nếu có công ty khác có thể thảo luận hợp tác thành công, vậy thì nói rõ vị Tổng tài này, cũng không phải hoàn toàn xem thường công ty ở Tùng Hải chúng ta. Thái độ của bọn họ mặc dù không tốt, nhưng Giang gia chúng ta, còn phải tiếp tục tìm bọn họ hợp tác."

"Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể bắt được hạng mục hợp tác kế tiếp, hơn nữa hợp tác vui vẻ, sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội hơn. Chúng ta không thể buông tha cơ hội lần này. Các người, ai nguyện ý đi?" Bà cụ Giang phân tích, ngẩng đầu nhìn mọi người phía dưới.

Mọi người gật đầu một cái, bà cụ Giang nói rất có lý, nhưng ai nấy nhìn nhau, không một người nào tự nguyện đi bàn chuyện hợp tác. Đến Giang Thành Nghiệp cũng bị đuổi đi rồi mà còn dày mặt đến cửa mong được hợp tác, ai mà bằng lòng chứ?

Giang Thành Nghiệp liếc nhìn Giang Nguyệt Đồng sắc mặt lãnh đạm, đột nhiên lộ ra một tia cười nhạt, đứng lên nói: "Bà nội, nếu không để cho Giang Nguyệt Đồng đi thử một chút xem sao? Em ấy gả cho một tên chồng phế vật, gả thế mà cũng được ba năm rồi, tính nhẫn nại khẳng định rất tốt."

"Giang Thành Nghiệp, anh!" Giang Nguyệt Đồng chợt ngẩng đầu, cô biết Giang Thành Nghiệp rất thích ở không đi gây sự. Lần trước Tần Phi đắc tội hắn ta, tên tiểu nhân này thật đúng là thù dai!

"Tôi thế nào?" Giang Thành Nghiệp liếc Giang Nguyệt Đồng một cái, cười lạnh nói: "Cô cũng là người Giang gia, cô quản lý công ty thời trang dạo gần đây luôn lỗ vốn, cho là tôi không biết à? Công ty kinh doanh không tốt thì thôi, nói cô ra một phần lực vì Giang gia còn một mực từ chối?"

Vừa nói, Giang Thành Nghiệp lại chạy đến bên người bà nội, lấy lòng nói: "Cháu đề nghị nhiệm vụ thảo luận hợp tác lần này nên để cho Giang Nguyệt Đồng đi. Nói thế nào thì em ấy cũng là dòng chính Giang gia chúng ta. Một người như vậy đến cũng coi như bày tỏ tôn trọng với công ty điện ảnh Vạn Tường. Thứ hai cũng là thể hiện thành ý cùng kiên nhẫn không từ của chúng ta. Bà nội, bà thấy thế nào?"

Bà cụ Giang gật đầu một cái. Ở trong số con cháu gia tộc. Bà ta thích Giang Thành Nghiệp nhất. Hôm nay nghe hắn ta nói như vậy, nhất thời nhìn về phía Giang Nguyệt Đồng: "Đồng Đồng, nhiệm vụ này liền giao cho cháu. Ngày mai đến Công ty điện ảnh Vạn Tường nói chuyện hợp tác."

"Bà nội, cháu..." Giang Nguyệt Đồng há miệng muốn nói, cuối cùng cắn môi cúi đầu xuống: "Dạ."

Thấy Giang Nguyệt Đồng đồng ý, bà cụ Giang lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, khoát khoát tay: "Được rồi, tất cả giải tán đi."

Nói dứt câu, mấy trăm người rối rít đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Trong lòng ai nấy đều thầm than vui mừng. Cũng may người bị chọn trúng không phải bọn họ.

"Đồ phế vật, vì nó đắc tội với Giang Thành Nghiệp nên bây giờ mới thế này đây!" Thẩm Hoa mặt lạnh đứng dậy, trong miệng còn mắng: "Đồ phế vật kia nhất định chính là sao chổi."

Lúc họp, Thẩm Hoa không có nói chuyện, dẫu sao bà ta cũng chỉ là một người vô công rồi nghề. Đối với việc hợp tác giữa những công ty này bà ta cũng tiện chen lời vào. Vả lại cũng nói, bà ta chẳng qua là dâu Giang gia mà thôi, cũng không phải người Giang gia thật sự.

"Công ty còn có chút chuyện, con đến công ty trước." Thấy mẹ mình tức giận mắng mỏ, Giang Nguyệt Đồng không nói gì.

Với cô mà nói, chuyện này căn bản cũng không trách Tần Phi, là Giang Thành Nghiệp gã khốn nạn nhỏ mọn lại còn mỏ nhọn kia!

Trong lòng lại thầm quyết, cùng lắm thì chỉ bị chặn ở cửa, làm trò cười cho người ta nói mấy câu thôi. Ba năm qua, cô bị cười nhạo còn ít à?

...

Khoảng bảy giờ tối, Tần Phi đi siêu thị mua thức ăn, sau đó mới mệt mỏi về nhà.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng rất có ý nghĩa. Mấy ngày nay, là những ngày có ý nghĩa nhất, cũng là những ngày vui vẻ nhất trong ba năm qua của anh.

Nhưng khi Tần Phi từ thang máy đi ra, thấy một đống đồ trước cửa nhà, nhất thời ngẩn ra!

Đống đồ ngổn ngang đó toàn là đồ của anh. Nào là quần áo, giày, ly tách, thậm chí khăn lông và bàn chải đánh răng cũng bị vứt trước cửa nhà!

Sắc mặt Tần Phi biến đổi, vội vàng mở cửa vào nhà.

Nhà chỉ có mẹ vợ Thẩm Hoa, vợ Giang Nguyệt Đồng không có ở nhà, có lẽ còn ở công ty làm thêm giờ.

Lòng Tần Phi đang căng như dây đàn, rốt cuộc buông lỏng được chút xíu, cái này hẳn chẳng qua là chủ ý của mẹ vợ, không phải ý của Giang Nguyệt Đồng.

Nhưng rất rõ ràng, Thẩm Hoa cũng định hoàn toàn trở mặt, đuổi anh ra ngoài, bức anh cùng Giang Nguyệt Đồng ly dị!

"A, Tần Phi cậu tới thật đúng lúc." Thẩm Hoa sắc mặt ửng đỏ, đoán chừng là bận ném đồ suốt buổi tối đến mệt, chống nạnh nhìn Tần Phi, sắc mặt mang ý khinh thường: "Cậu thấy đống đồ ở cửa chứ? Mấy cái đó mặc dù là dùng tiền của nhà chúng tôi mua, nhưng tôi đại phát từ bi sẽ đưa cho cậu. Mau chóng mang đồ cút đi. Ngày mai cậu cùng Giang Nguyệt Đồng ly dị."

"Đây cũng là ý của Giang Nguyệt Đồng?" Tần Phi không để ý những thứ đó, lên tiếng hỏi.

"Đúng! Có điều con gái tôi mềm lòng, không tiện nói thẳng, cho nên ở lại công ty, để cho tôi tới xử lý chuyện này." Thẩm Hoa cười lạnh một tiếng, giọng khinh thường, tựa hồ không nghĩ nhiều đi nữa nhìn Tần Phi một cái: "Cút nhanh lên, nơi này đã không phải là nhà của cậu rồi, cút ra ngoài!"

Thẩm Hoa lần này là quyết tâm thật sự. Bà ta biết con gái mềm lòng, lần này Giang Nguyệt Đồng đi công ty làm thêm giờ, cho nên ra quyết định này thay cho cô. Bởi với Thẩm Hoa mà nói, nhà bọn họ luôn bị người trong gia tộc xem thường tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Tần Phi!

Mặc dù chồng bà ta Giang Phụng Vân là con thứ ba trong Giang gia, nhưng vẫn không có người để mắt đến nhà bọn họ. Thẩm Hoa cũng không có oán trách Giang Phụng Vân, nhưng đem chuyện này trách tội đến trên đầu của Tần Phi.

Bởi vì nhà bà ta có một thằng con rể phế vật, cho nên, ba năm qua, cả nhà bọn họ đều đã thành trò cười cho cả gia tộc! Bởi vì có sự tồn tại của Tần Phi, mới bị người ta xem thường, bị người ta khi dễ!

...

Tần Phi bị đuổi ra khỏi nhà.

Anh thật giống như mất hồn vậy, thất hồn lạc phách, đi trên phố lớn không mục đích. Trong đầu luẩn quẩn câu nói kia của Thẩm Hoa: “Đây chính là ý của Giang Nguyệt Đồng, chẳng qua là con bé mềm lòng, không muốn nói thẳng…”

Mấy lần cầm lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Đồng, hỏi có phải là ý của cô hay không, nhưng Tần Phi cũng không làm vậy.

Anh đã thấp kém ba năm rồi. Gọi điện thoại căn bản cũng chỉ là tự rước nhục vào mình mà thôi.

"Thưa anh, anh muốn đi đâu?" Tần Phi gọi một chiếc taxi, tài xế nghiêng đầu hỏi.

"Đi đâu cũng được." Tần Phi đạo.

"Đi đâu cũng được?" Tài xế taxi hơi sửng sốt, đoán chừng là lần đầu tiên gặp vị khách này, có điều vẫn nổ máy xe.

Đi đâu cũng được!

Người lái taxi cũng lái xe đi lòng vòng không mục đích, lúc đến con phố gần công ty điện ảnh Vạn Tượng, Tần Phi bỗng nhiên nói: "Đi đến chỗ này đi."

Lúc này đã hơn tám giờ, nhân viên trong công ty đều đã tan làm, chỉ có mấy người bảo vệ đang làm nhiệm vụ tuần tra và nhân viên đang làm thêm giờ mà thôi.

"Tần tổng? Không phải anh về nhà rồi hay sao?" Mới vừa đi lên lầu hai, liền thấy Phó tổng công ty Thẩm Gia Văn ôm trong ngực một xấp tài liệu đi tới, biểu tình kỳ quái, hỏi.

Thẩm Gia Văn vẫn mặc bộ đồ công sở lúc trước, chân dài đi tất da chân. Dung nhan tuyệt đẹp, chín chắn lại hấp dẫn. Xấp tài liệu cầm trong tay kia cũng trở nên cao cấp khác thường.