- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Ngạo Khí Ở Rể
- Chương 1: Tôi Có Thể Giúp!
Ngạo Khí Ở Rể
Chương 1: Tôi Có Thể Giúp!
“Tần Phi, đi phơi đồ đi.”
Ba người phụ nữ ngồi trên ghế salon, vừa ngâm chân xong đang bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Ba cô gái xinh đẹp hấp dẫn, mỗi người một vẻ. Một trong ba người này là vợ của Tần Phi và hai người bạn thân của cô ấy.
Nghe vợ dặn dò, Tần Phi mới vừa đem nước rửa chân đi đổ, lại vội vàng lại đi phơi quần áo, không dám có chút xíu ngừng nghỉ nào, chỉ vì anh gả về đây ở rể.
Kết hôn cùng Giang Nguyệt Đồng ba năm, cũng chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không phải là vợ chồng thật. Đến đầu ngón tay của cô Tần Phi cũng không được đυ.ng đến! Mỗi ngày đi ngủ phải ngủ ở trên sàn, ghế salon cũng không cho nằm ngủ.
Bởi vì Giang Nguyệt Đồng chê anh bẩn!
Giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà những việc này đều là cuộc sống thường ngày của Tần Phi. Có lần lau nhà vô tình đánh vỡ một bình hoa, kết quả bị vợ dạy dỗ đến nửa giờ.
Có ngày buổi tối, Tần Phi xem ti vi ngủ ở ghế sa lon, kết quả bởi vì chân để ở trên ghế sa lon, bị Giang Nguyệt Đồng dậy đêm phát hiện, thẳng tay tát lên mặt anh một cái.
Đó là lần đầu tiên Tần Phi bị đánh. Từ nhỏ đến lớn ngay cả cha mẹ cũng không nỡ đánh anh. Nhưng Tần Phi giận mà không dám nói gì, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi. Đêm đó, anh bị phạt quỳ một đêm không ngủ.
Ba năm, suốt ba năm, Tần Phi sớm đã quen với cuộc sống này. Nhưng, để cho Tần Phi đau khổ chính là, ba năm sớm chiều sống chung như thế, nhưng mình lại cứ thích người phụ nữ này mãi, mặc dù Giang Nguyệt Đồng căn bản xem thường anh, mắng anh là phế vật!
Tần Phi vốn là trưởng tôn gia tộc dòng họ Tần. Gia tộc dòng họ Tần năm đó ở Giang Nam là một đại gia tộc khá nổi tiếng. Chẳng qua là gia cảnh sa sút, bốn năm trước, nhà họ Tần đã bị gạch tên khỏi thành phố Tùng Hải.
Một năm sau khi nhà họ Tần thất thế, anh đến đây làm con rể ở rể.
Trong ba năm này, Tần Phi cảm nhận được tất thảy nhân tình ấm lạnh. Trước kia anh em, bạn bè, ai cũng nghĩ hết biện pháp để cách xa anh. Vì cuộc sống, anh chỉ có thể lựa chọn đi ở rể. Chuyện này, anh cũng không có đề cập tới với ai, ngay cả vợ Giang Nguyệt Đồng cũng không biết.
"Tần Phi, anh lại chui vào ổ chó của anh làm gì? Mau ra đây cắt trái cây cho chúng tôi, nhanh lên một chút!" Giang Nguyệt Đồng thấy Tần Phi vào phòng ngủ, nhất thời bất mãn nói.
"Vâng vâng." Tần Phi trả lời một tiếng, nào dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài.
"Chị Đồng, chị dạy chồng chị không tệ đâu đấy." Tôn Tiểu Khiết cười hì hì trêu ghẹo.
Giang Nguyệt Đồng trợn mắt nhìn Tần Phi một cái, lạnh lùng nói: "Chị thấy anh ta là thấy chán ghét. Người khác cũng gả đến nhà giàu có, chị thì hay rồi, gả cho một tên phế vật như vậy. Cả ngày không biết làm việc gì, cũng không có một chút lòng cầu tiến. Ngày mai là ngày họp mặt gia đình dòng họ Giang rồi, dẫn anh ta đi theo chị cũng ngại mất mặt."
Tôn Tiểu Khiết thấy Tần Phi vào phòng bếp, thật là, đồ mặc trên người cũng là mua ở vỉa hè chứ còn gì, dáng vẻ đơn giản nhà quê, yếu bóng vía, cười một tiếng: “Đừng nói anh ta nữa. Chị Đồng, nghe nói gần đây công ty chị xảy ra chút vấn đề?”
Giang Nguyệt Đồng gật đầu một cái: “Tháng trước có một đơn hàng quần áo, đã lỗ mất mấy triệu, thành phẩm không xuất kho được. Hàng tích lại không ai mua. Bây giờ vốn của công ty thiếu hụt, cần ít nhất ba triệu để quay vòng. Mấy ngày nay nhất định phải tìm được một người đầu tư, cứu viện cho công ty.”
Chu Lộ nói tiếp: "Nhưng mà chị Đồng, trong nhà họ Giang, công ty của chị là nhỏ nhất, cũng không nổi lắm. Người trong gia tộc đoán chừng khó mà chịu lấy ba triệu ra để mà tiếp viện cho chị."
Giang Nguyệt Đồng gật đầu một cái, không nói gì.
Tần Phi ở trong phòng bếp nghe rõ ràng. Anh là chồng của cô ấy, nhưng chút việc này cũng không giúp được.
"Reng reng reng." Ngay tại lúc này, điện thoại di động của Tần Phi reo lên, là một dãy số xa lạ.
"A lô?" Tần Phi nghi ngờ nhận điện thoại.
"Đại thiếu gia?" Giọng của đối phương đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên. Giọng nói mang ý dò xét, có chút kích động.
"Tôi là Tần Phi, ông là?" Tần Phi khẽ cau mày, tiếng xưng hô này đã nhiều năm chưa nghe tới.
"Đại thiếu gia, thật sự là cậu!" Đối phương không khỏi kích động, liền nói: "Tôi là Trương Trung Diệp."
"Trương Trung Diệp?" Tần Phi khẽ cau mày một cái.
Chợt đột nhiên nhớ tới!
Trương Trung Diệp, có tài buôn bán. Mười ba năm trước bởi vì bị bạn bán đứng mà phá sản, vợ con ly tán, chẳng những cái gì cũng không có, mà còn một khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài. Lúc muốn nhảy xuống sông tự tử, vừa hay Tần Phi đυ.ng phải, ra sức ngăn cản ông ta.
Tần Phi cảm thấy nhân tài như vậy, chết thực đáng tiếc. Mà khi đó nhà họ Tần cũng đang ở thời điểm huy hoàng nhất, trong tay Tần Phi có tiền, liền giúp ông ta trả sạch hai trăm ngàn nợ nước ngoài, thậm chí còn cho thêm ba trăm ngàn để ông ta làm lại từ đầu.
Trương Trung Diệp cảm kích rơi nước mắt, ông ta nói nhất định sẽ báo đáp phần ân tình này.
Sau, Trương Trung Diệp nghe theo đề nghị của Tần Phi, đi đến Thượng Hải phát triển. Một năm sau, dựa vào thiên phú kinh doanh của ông ta mà thành lập tập đoàn Vạn Tường.
Thật ra thì vào nhiều năm trước, Tần Phi đã thấy Trương Trung Diệp trên ti vi, khi đó nhà họ Tần đã suy thoái, mà Trương Trung Diệp đã là một doanh nhân thành công, giá trị con người trị giá gần mười tỉ.
"Tần Phi, trái cây cắt xong chưa? Nhanh lên một chút đi!" Lúc này, tiếng thúc giục bất mãn của Chu Lộ vang lên.
"Được rồi, được rồi." Tần Phi trả lời một tiếng.
Trong điện thoại, Trương Trung Diệp rõ ràng cũng nghe được Tần Phi có chuyện, liền cúp điện thoại, nói là nhắn tin trò chuyện sau.
Rất nhanh, tin nhắn của Trương Trung Diệp đã được gửi đến.
"Đại thiếu gia, những năm này tôi tìm cậu cực khổ biết bao. Cũng may ông trời thương tình, rốt cuộc tôi cũng có thể báo ơn rồi."
"Báo ơn gì?" Tần Phi trả lời lại, khóe miệng cười khổ.
Trả tiền lại sao? Năm trăm ngàn, hay là có thêm chút tiền lời?
"Thiếu gia, cậu quên rồi sao? Cậu có tới sáu mươi phần trăm cổ phần ở Vạn Tường đó. Hàng năm tôi cũng sẽ chia lợi nhuận cho cậu. Tôi mới vừa chuyển cho cậu một trăm triệu rồi."
Cái gì?
Mẹ nó!
Tần Phi cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Cố nén kích động trong lòng, Tần Phi đem trái cây đã cắt xong ra đặt trước mặt ba người phụ nữ.
Vội vàng chui vào phòng ngủ, Tần Phi lập tức tìm lại cái thẻ đen của mình.
Tấm thẻ này đã bỏ không bốn năm. Nó là món quà sinh nhật mà ông nội tặng cho anh vào năm anh mười tám tuổi. Đây chính là tượng trưng cho thân phận. Bởi vì tiền gửi trong ngân hàng phải đến hơn trăm triệu mới có một chiếc thẻ đen tôn quý. Hơn nữa, trên mỗi thẻ cũng sẽ có một nhân viên nghiệp vụ riêng.
Sau khi nhà họ Tần suy thoái, trong thẻ của anh đã không còn tiền, nên cũng chưa dùng lại.
Tần Phi vội vàng lấy điện thoại, bấm số của nhân viên chịu trách nhiệm thẻ mình.
"Xin chào, anh Tần, xin hỏi có thể giúp gì được cho anh hay không?" Thanh âm vui vẻ của một người phụ nữ vang lên, giọng tôn kính.
"Mau mau, giúp tôi tra số dư."
"Được, anh chờ một chút." Người phụ nữ trả lời một tiếng, cũng mười mấy giây sau, người phụ nữ nọ lại nói: "Thưa anh Tần, số dư còn lại trong thẻ của anh là ba trăm năm mươi lăm triệu, sáu mươi lăm."
Nghe xong câu này, Tần Phi liền cúp điện thoại.
Hơn ba trăm triệu? Ha ha ha!
"Chị Đồng, chị coi Tần Phi kìa, anh ta đang tra tiền dư trong tài khoản nữa cơ đấy." Chu Lộ vừa nói, không nhịn được cười ra tiếng.
Giang Nguyệt Đồng liếc Tần Phi một cái, cười lạnh nói: "Cuộc họp gia tộc ngày mai, anh đi mua chút quần áo coi cho được đi. Đừng để tôi mất thể diện. Ngày nào cũng cho anh một trăm đồng tiêu vặt. Ba năm rồi cũng không phải ít chứ?"
"Chị Đồng, thật không hiểu nổi chị, chị còn phải cho cái tên phế vật này tiền xài. Nếu là em thì sớm đã ly dị rồi. Giữ anh ta thì có ích lợi gì chứ?” Chu Lộ cay nghiệt nói.
“Đúng vậy, quá phế vật.” Tôn Tiểu Khiết cũng phụ họa.
Tần Phi không để ý đến, kích động đi tới, nhìn Giang Nguyệt Đồng: "Công ty thiếu ba triệu, hay là… Hay là anh nghĩ cách giúp em?"
"Ha ha..." Chu Lộ nhìn Tần Phi nghiêm túc nói câu đó mà sắc mặt cô ta trở nên kì dị, chợt không nhịn được cười lớn.
“Tần Phi, nghe nói anh ở quê mới lên. Anh biết ba triệu là thế nào chứ? Anh nghĩ cách? Anh thì có cách gì được? Nếu như anh có thể lấy ra được ba triệu, tôi sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của anh luôn!”
"Thật?" Tần Phi ngậm cười một tiếng: "Vậy cô đừng quên lời cô tự nói đấy."
Nhắc tới chuyện ba triệu này, Giang Nguyệt Đồng liền thấy phiền lòng ảo não không thôi. Đầu óc của Tần Phi này có phải là có vấn đề hay không? Không có tiền là không có tiền, còn ở đây làm dạng cái gì?
“Cút sang một bên, đừng có ở đây làm chướng mắt.”
“Ừ.” Tần Phi trả lời một tiếng, cũng không giải thích thêm.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Ngạo Khí Ở Rể
- Chương 1: Tôi Có Thể Giúp!