- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngạo Khí Hoàng Phi
- Chương 50
Ngạo Khí Hoàng Phi
Chương 50
Edit: Springivy94 Beta: Viochan
“Dạ.” Muốn ta chăm sóc nàng? Ngươi không hề liếc mắt nhìn ta lấy một cái, câu nói đầu tiên và duy nhất với ta lại là bảo ta chăm sóc nàng, nàng cần ta chăm sóc sao? Nàng có được sự sủng ái độc nhất vô nhị, ngay đến cả Thái Hậu cũng thập phần yêu thương nàng, hậu cung này đến ông trời còn dưới nàng, không chấp nhận có chỗ cho bất cứ người nào khác, chỉ là ta và nàng đều là quý phi mà ở trong lòng các ngươi vẫn có sự chênh lệch. Ngươi còn muốn ta chăm sóc cho nàng, đúng là nực cười, Hoàng Thượng, ngươi không biết ngươi nói những lời này với ta tàn nhẫn đến thế nào đâu.
Chẳng ai lại đi nghĩ thế cả, người ta không phải trẻ con, sao phải cần người khác chăm sóc chứ? Huống hồ nàng cũng không thích Mộng phi, chưa nói đến việc chuyện kia có liên quan đến nàng hay không, chỉ là người tình địch này nàng không thể nào coi như chị em tốt được, hoàng hậu nói rất đúng: Người thân thiết nhất thường thường là người làm ngươi tổn thương sâu sắc nhất, có yêu, mới có tổn thương, mới có thể đau thấu tâm can, không có yêu, là có thể có được ý chí sắt đá, sẽ không bao giờ bị tổn thương.
“Tiêu phi, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Chúng tỷ muội đều rất nhớ ngươi đó.”
“Thật sao?” Các nàng có mà ước gì ta không trở lại thì có, ta cứ cố tình không cho các ngươi toại nguyện đấy.
“Mấy ngày nay, Hoàng Thượng cũng rất nhớ ngươi, Hoàng Thượng mỗi ngày đều nói với nô tì, hắn nhất định phải đón ngươi về, Tiêu phi, Hoàng Thượng đối xử với ngươi thật tốt, ngươi không biết là ở trong cung có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu.”
Hâm mộ? Chỉ sợ càng nhiều là ghen tị, là nghĩ cách làm sao để hại ta thì có? Đợi đã, nàng vừa rồi nói cái gì cơ,“Ý của ngươi là, Hoàng Thượng mỗi ngày đều ở chỗ ngươi?” Tiểu Hiên Tử chết tiệt, ngươi đã đồng ý với ta ta cái gì hả.
“Đúng vậy.” Mộng phi cười đến nhu tình mật ý, y hệt một nữ nhân đang chìm đắm trong tình yêu, đột nhiên nụ cười trên môi nàng biến mất: “Có điều, nay Tiêu phi đã trở về, Hoàng Thượng đương nhiên là phải về bên cạnh Tiêu phi, nô tì biết, trong lòng Hoàng Thượng, Tiêu phi là quan trọng nhất, không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi, Tiêu phi cứ yên tâm đi.”
“Ta cái gì cũng không yên tâm nổi.” Hừ, thiếu chút nữa bị ngươi lừa, muốn ly gián ta và Tiểu Hiên Tử đâu có dễ dàng như vậy? Ta chẳng có lý do gì mà tin ngươi chứ không tin hắn, trò xiếc này ta chơi từ hồi tiểu học, tính ra ta là tiền bối của ngươi đấy.
Mộng phi biến sắc:“Tiêu phi, chúng ta có phải là có chuyện gì hiểu lầm nhau không? Ngươi……”
“Không, chẳng có hiểu lầm gì cả! Ngươi vẫn cứ là ngươi, là một Mộng phi hiểu lí lẽ, xử sự đúng mực, dịu dàng săn sóc, lương thiện hiểu lòng người, ta cũng vẫn cứ là ta, vừa ngoan độc lại tà ác, còn có thể hại con của người ta cơ mà!” Vũ Tình cười đến chân thật sáng rỡ, lại làm cho người ta không rét mà run.
Mộng phi không kích động thất thố như Vũ Tình tưởng tượng, vẫn tươi cười như cũ, giống như lần đầu hai người gặp mặt, không khỏi làm Vũ Tình hoài nghi mình có phải đang hiểu lầm nàng hay không, người kia nhỡ đâu không phải nàng thì sao?
“Bản cung không hiểu ý của Tiêu phi.”
“Ta không có ý gì khác, Mộng phi đa nghi rồi.” Nhưng mặc kệ là phải hay không phải, tóm lại hại nhân chi tâm không thể có, phòng nhân chi tâm không thể vô.( Ivy: tâm địa hại người không thể có nhưng cảnh giác, đề phòng người khác cũng không thể thiếu)
Xa xa một thân ảnh màu lam đang đi về phía bên này, người đó càng nhìn càng giống Lam Nhi, chẳng lẽ Lam Nhi đã quay lại rồi? Vũ Tình hưng phấn đứng lên, đi về phía bóng người kia, nàng đã lâu không gặp Lam Nhi rồi, nghĩ lại, trong khoảng thời gian Lam Nhi về quê thăm mẹ thật sự đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng đang có một đống tâm sự muốn tìm một người để kể ra hết đây.
Đúng là Lam Nhi rồi, Vũ Tình nhìn rõ người đi tới, lập tức lao đến, ôm nàng một cái nồng nhiệt, nhưng Lam Nhi hình như rất lạnh nhạt, Vũ Tình cảm nhận được nàng đang khóc nức nở, nhưng không phải là lâu lắm không gặp, cảm động vui mừng quá mà khóc. Vũ Tình nghi hoặc buông ra nàng, lại phát hiện mắt Lam Nhi sưng đỏ, xem ra đã khóc rất lâu rồi.
“Lam Nhi, ngươi làm sao vậy?” Ai bắt nạt Lam Nhi nhà nàng, nàng nhất định phải bắt hắn trả giá đắt.
Vũ Tình vừa hỏi, nước mắt Lam Nhi cứ như nước sông vỡ đê, liên miên không dứt, khóc nói:“Tiểu thư…… Tiểu thư, mẹ……mẹ ta đã chết……”
Vũ Tình sợ hãi nói:“Sao lại thế được? Được rồi, Lam Nhi, ngươi đừng khóc nữa, ngươi khóc ta đau lòng lắm, đừng khóc nữa, được không? Nói cho ta biết, mẹ ngươi……mẹ ngươi sao bà lại chết?” Nếu là bị kẻ gian làm hại, nàng nhất định báo thù giúp bà.
“Mẹ ta……Bà bị bệnh mà chết. Trước kia ta không biết hoá ra bệnh của bà lại nghiêm trọng như vậy, mỗi lần ta về thăm, bà cũng không nói cho ta biết, còn cố ra vẻ mạnh mẽ, nói bệnh của bà sắp khỏi rồi, nhưng……nhưng lần này ta về, mới biết hoá ra bà đã sắp không chịu được nữa…… Trước kia ta cho rằng mình không có cha, mỗi lần nhìn thấy nhà người khác có cha yêu thương, ta liền hỏi mẹ: Tại sao ta không có cha, nhưng…… Mỗi một lần nhắc tới cha ta, bà đều khóc. Trước khi lâm chung……rốt cục mẹ cũng nói cho ta biết thân thế, hoá ra……hoá ra ta có cha, không ngờ cha ta lại chính là……”
“Tiêu phi.” Mộng phi đi tới, ngắt lời Lam Nhi,“Nàng chính là tỳ nữ Lam Nhi của ngươi sao?”
“Tham kiến Mộng phi.” Lam Nhi nhìn chằm chằm Mộng phi, ánh mắt phức tạp làm cho người ta nhìn mà không hiểu, lần đầu tiên cảm thấy Lam Nhi không hề là một tờ giấy trắng thuần khiết không tỳ vết, nàng trước kia, mặc dù được Vũ Tình dạy dỗ không được nhát gan như vậy, nhưng tư tưởng về tôn ti khác nhau đã sớm ảnh hưởng sâu sắc, nàng tuyệt đối sẽ không dám nhìn Mộng phi như vậy.
“Lam Nhi không cần đa lễ.” Mộng phi nâng nàng dậy, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, lại nói:“Các ngươi lâu rồi không gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, bản cung không quấy rầy hai vị tâm sự nữa.”
Sao nàng lại biết ta và Lam Nhi đã lâu không gặp, chẳng lẽ vẫn luôn phái người theo dõi sao? Vũ Tình nhìn thân ảnh khuất dần của Mộng phi, càng ngày càng cảm thấy này nữ nhân có điểm kì lạ, không thể coi thường.
“Lam Nhi, nàng vừa rồi có làm gì ngươi không, thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?” Nàng không quên rằng có người am hiểu dùng độc hại ngươi.
“Không có ạ, Mộng…… Mộng phi sao lại làm gì ta được? Mộng phi nương nương không phải là người tốt sao?” Lam Nhi nhìn về phía con đường Mộng phi đi, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra, trước kia ở trước mặt Vũ Tình, Lam Nhi giống như một tờ giấy trắng, tâm tư của nàng, suy nghĩ của nàng, Vũ Tình đều hiểu rõ, nhưng bây giờ nàng bắt đầu không hiểu nổi rồi, chẳng lẽ mọi người trên toàn thế giới thay đổi, Lam Nhi cũng thay đổi sao? Không, Lam Nhi trưởng thành rồi, mỗi người đều phải lớn lên, Lam nhi cũng không còn là tiểu cô nương đơn thuần kia nữa, nói không chừng lần này xuất cung, nàng đã tìm được hoàng tử bạch mã trong lòng, mà có khi là vì mẹ nàng chết, nàng nhất thời không thích ứng được.
“Lam Nhi, ngươi vừa rồi nói cha ngươi cái gì cơ?”
Lam Nhi lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng:“Cha ta? Cha ta…… Ta không biết.”
Vũ Tình nghi hoặc nhìn nàng……
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngạo Khí Hoàng Phi
- Chương 50