Edit: TuyetTinh Beta: tiểu phong
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt điềm tĩnh đang ngủ của Vũ Tình, khóe miệng nàng vẫn lộ vẻ tươi cười, phải chăng nàng đang có giấc mộng đẹ?
Vô Dạ lẳng lặng nhìn nàng, dường như bị cuốn hút vào vẻ khoái hoạt của nàng. Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, che chở như đang ôm một món trân bảo của thế gian. Sợ làm nàng thức giấc, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, một thiếu nữ yếu đuối như nàng làm sao có thể chịu được cái lạnh lẽo ẩm ướt của mặt đất? Vì sợ người khác sinh nghi, Vũ Tình mới chuyển về phòng của mình, nhưng nàng kiên quyết bắt Vô Dạ ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất. Lý do là Vô Dạ đang mang trọng thương trong người. Vô Dạ cũng không muốn làm phật ý tốt của nàng! Kỳ thật vết thương của hắn gần như đã khỏi, nhưng hắn không muốn rời đi nhanh như vậy, một khi vết thương của hắn khỏi hẳn, hắn cũng không có lý do để ở lại. Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn sớm đã không còn là sát thủ lãnh huyết vô tình, hắn đã học được cách cười, học được cách đối tốt với nàng.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, thân thủ muốn sờ gương mặt tuyệt mỹ đang ngủ, hắn muốn cảm nhận được sự tồn tại của nàng là thật, xác định đó không phải là giấc mơ. Lại sợ đôi tay chai sạn thô ráp do cầm kiếm của mình làm đau da thịt vô cùng mịn màng của nàng. Bàn tay do dự giữa không trung…
“ Đường đường là thiên hạ đệ nhất sát thủ Vô Dạ lại run tay run chân như thế, việc này truyền ra ngoài chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?”
Vô Dạ không cần nhìn cũng biết người tới là ai? Nữ tử xinh đẹp trước mắt chính là người cùng hắn luyện võ, cùng hắn gϊếŧ người, xem như là tiểu sư muội của hắn. Có ai nghĩ đến, một nữ tử xinh đẹp như vậy ở trên giang hồ là người gặp người sợ, làm cho nam tử khắp thiên hạ rơi vào mê hoặc Mị Ảnh. Sỡ dĩ xưng là Mị Ảnh, không chỉ do khinh công độc nhất thiên hạ, giống như quỷ mị, mà còn do nhan sắc của nàng, nam tử thấy nàng, đều cam tâm tình nguyện vì nàng mà chết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước giờ nàng chưa bao giờ thất thủ.
“ Ngươi tới đây làm gì?”
“ Dĩ nhiên là đến xem thương thế của sư huynh thân yêu đã tốt lên chưa?”
“ Vết thương của ta cũng phải cám ơn ngươi ban tặng.” Nếu không phải nàng hạ dược trong rượu, hắn sao có thể bị thương? Cũng phải trách mình quá tin tưởng nàng, mới trúng mai phục như vậy.
“ Ta cũng không phải cố tình.” Nguyên bản muốn giáo huấn hắn một chút. Nàng trách hắn, trách hắn cũng không liếc nhìn nàng một cái, nàng đẹp như vậy, nam tử khắp thiên hạ nàng xua như xua vịt, vì sao người duy nhất nàng để ý lại không thèm nhìn nàng một cái. Cũng lạ là hắn không đem lời ngon tiếng ngọt dỗ dành an ủi nàng.
“ Ta biết.”
Thủ đoạn đối phó người của Mị Ảnh hắn sao lại không biết? Võ công của hắn mặc dù cao hơn nàng, nhưng luận về tâm kế lại không bằng nàng, nếu không một tiểu cô nương như nàng sao có thể gϊếŧ sư phụ dạy bọn họ võ công. Tuy nhiên người kia quả thực đáng chết.
“ Nữ nhân này là ai?” Nàng chưa bao giờ thấy Vô Dạ đối với một người ôn nhu như vậy, cơ hồ lại rất cẩn thận. Nói thật, nàng đố kị với nàng ấy!
“ Không liên quan đến ngươi!” Hắn luôn dùng ngữ khí lạnh như băng đối với nàng!
“ Ngươi… động tình?” Mị Ảnh thử thăm dò hỏi. Vô Dạ không có bất kỳ biểu tình gì. Nhưng nàng nhìn đã hiểu, bởi vì nàng và hắn là cùng một loại người. Nhất định không được đối với ai động tình, nay hắn lại động tình. “ Ngươi không biết loại người như chúng ta tối kỵ chính là yêu sao?” Yêu, khi xuống tay sẽ không dứt khoát tuyệt tình, rất có thể sẽ chết trong tay người khác.
“ Ngươi không phải cũng động tình sao?” Mị Ảnh thích hắn, hắn đã sớm biết.
Mị Ảnh đơn giản thừa nhận: “ Ta có, ta yêu thương ngươi!” Yêu thì yêu, nàng Mị Ảnh không sợ người trong thiên hạ biết, nếu Vô Dạ có thể cùng nàng ở một chỗ, nàng nguyện ý cùng hắn sống một cuộc sống bình thường qua ngày. Cho dù là cơm rau dưa, nàng cũng vui vẻ chấp nhận.
“ Ta không yêu ngươi.” Vô Dạ cũng thực thẳng thắn.
“ Ngươi yêu nàng?” Mị Ảnh giận dữ chỉ vào Vũ Tình vẫn còn đang trong mộng.
“ Đúng.” Ngoại trừ Vũ Tình, hắn có thể cho bất luận kẻ nào biết.
Vừa gặp sự cố Bi sửa lại oy nha^^
“ Vậy thì, nàng không thể không chết.” Mị Ảnh thi triển khinh công bay về phía Vũ Tình đang nằm trên giường. Khi sắp tới gần giường, nàng thế nào cũng không thể đến đủ gần. Quay đầu nhìn lại, thấy chân mình đang bị Vô Dạ nắm lấy.
“ Ta không cho phép ngươi thương tổn nàng.” Vô Dạ kiên quyết kéo nàng xuống.
Mị Ảnh vung hai tay áo lên, xuất ra vũ khí tùy thân của mình, bảo đao xoay tròn đến trước mặt Vô Dạ. Vô Dạ sử dụng kiếm ngăn lại, thanh kiếm nhanh chóng được rút ra. Nói đến, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức giao đấu.
Tiêu Vũ Tình đột nhiên trở mình một cái, Vô Dạ sợ đánh thức nàng, nắm lấy Mị Ảnh bay ra cửa sổ.
“ Nửa đêm, cãi nhau cái gì?” Vũ Tình kích động ngồi dậy, trước mắt một mảnh yên tĩnh, không có một cái tiếng vang. Liền tiếp tục nằm xuống, nàng còn đang bận ở trong mộng dạy Ngạo Tuyết tiếng anh.
Sau khi đáp xuống đất, Mị Ảnh giãy khỏi sự kiềm chế của Vô Dạ, “ Kiếm của ngươi còn không có sát khí.” Hắn có lẽ đã không còn thích hợp làm sát thủ.
“Không cho phép đυ.ng đến nàng, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi.”
“ Ngươi tính ‘không buông tha ta’ như thế nào? Nếu ta gϊếŧ nàng, ngươi sẽ thế nào?” Nàng không tin cảm tình mười mấy năm qua lại không bằng một Tiêu Vũ Tình.
“ Ta sẽ gϊếŧ ngươi.” Vô Dạ lộ ra hàn quang (ánh mắt lạnh lùng). Vũ Tình là người đầu tiên cho hắn ấm áp, hắn sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo hộ nàng.
“ Vô Dạ, ngươi sẽ phải hối hận vì lời nói hôm nay của mình.” Mị Ảnh nhìn hắn thật sâu một cái, rồi biến mất ở phía chân trời.
Vô Dạ có dự cảm không tốt, không có ai hiểu Mị Ảnh bằng hắn. Nàng là người nói được thì làm được, chỉ cần là việc nàng muốn làm, vô luận là dùng thủ đoạn gì, ti tiện cũng được, xấu xa cũng thế, nàng nhất định phải làm được.
Trên phố xá rộn ràng nhốn nháo, một đám tiểu hài tử ngồi vây quanh nhau, nắm tay nhau hát: “ Giang sơn đẹp nhiều như vậy kiều, dẫn vô số anh hùng cạnh khom lưng…”
Tiêu Vũ Tình hôm nay khó khăn lắm mới tránh được một đám người giám thị dẫn Lam Nhi đi dạo phố, không nghĩ tới lại kinh ngạc ngoài ý muốn: “ Lam Nhi, bọn họ hát không phải là “Niệm nô kiều” hôm diễn xuất ta hát sao?”
“ Đúng vậy tiểu thư, khúc ca này bây giờ đã rất nổi tiếng. Mọi người đều thi nhau hát khúc ca này. Mặc dù khúc ca sau tiểu thư hát mọi người nghe cũng rất dễ chịu, nhưng nghe không hiểu tiểu thư hát gì, nên cũng không hát theo. Còn nữa tiểu thư có phát hiện không, trên đường có thiệt nhiều nữ tử mặc quần áo mà tiểu thư cải tạo. Nghe nói tiệm trang phục giúp tiểu thư may quần áo hiện nay náo nhiệt vô cùng.” Lam Nhi vô cùng vui vẻ líu ríu nói cứ như một con chim sẻ nhỏ.
Không nghĩ rằng ở hiện đại nàng ca hát cũng không nổi danh lắm, đến cổ đại lại có thể trở thành ‘ ca thần’, Vũ Tình thích thú vô cùng.
“ Tiểu thư, hiện tại thanh danh của ngươi lan truyền rất nhanh, mọi người đều rất thích ngươi a! Có thể thấy mặt ngươi là vinh dự rất lớn.”
Cổ đại cũng có theo đuổi thần tượng?
Bên cạnh có một cô nương bán rau tinh mắt phát hiện nàng, hét lên một tiếng: “ A… Tiêu Vũ! Mọi người mau nhìn, Tiêu Vũ ở đây này…” Tiếng hét chói tai của nàng lập tức kéo theo nhiều ánh mắt nhìn qua, mọi người cùng một lượt mà lên, vây quanh Tiêu Vũ Tình, chen nhau mà nói: “ Tiêu Vũ cô nương, ta rất thích khúc ca của ngươi…”
“ Quần áo ngươi thiết kế rất xinh đẹp…”
“ Có thể thiết kế cho ta một bộ không?”
“ Ngươi có thể dạy ta hát không?”
“ Ta rất sùng bái ngươi…”
Mọi người càng nói càng kích động…
Tiêu Vũ Tình từ trước đến giờ chưa trải qua tình cảnh này, nhất thời choáng váng. Hiện tại nàng mới hiểu được đằng sau ánh hào quang của các ngôi sau trên TV là những dòng lệ đau khổ, hạnh phúc không bằng một con chuột gặm bánh bao trong bóng đêm.
Lam Nhi dĩ nhiên cũng bị choáng váng, nhìn đám người vây quanh tiểu thư, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải?
Vẫn là Tiêu Vũ Tình phản ứng nhanh, thừa dịp khe hở kéo nàng bỏ chạy.
Đám người phía sau vẫn không bỏ cuộc đuổi theo, không những thế người còn có xu thế tăng lên.
Thật vất vả mới thoát khỏi truy binh, Tiêu Vũ Tình chạy đến thở hồng hộc, đến lúc nhìn lại thì không biết mình đang ở đâu. Trước mặt một đám nam nhân lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng thập phần kích động, có vui sướиɠ, có uể oải, có miệng còn mắng lời thô tục, thanh âm hò hét liên tiếp, náo nhiệt vô cùng.
“ Lam Nhi, đây là chỗ nào vậy?” Sẽ không chạy đến chỗ của bọn trộm chứ?
“ Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi đây đi, đây là sòng bạc.” Nơi này long xà hỗn tạp, tiểu thư là một thân nữ nhi chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“ Sòng bạc? Thú vị!” Tiêu Vũ Tình hưng phấn nhảy lên tiến vào trong đám người.
Trên bàn bày ra một đống quân cờ, đám người kia đang đổ chẳn lẻ. Nhà cái vừa lắc nhanh vừa hô to: “ Đặt xong rút tay, đặt xong rút tay.”
Vũ Tình quan sát tình hình một chút, phát hiện đa số mọi người đều đặt chẵn. Nàng cố tình hô to đặt ngược lại: “ Ta đặt lẻ.”
Một giọng nữ thanh thúy ở trong phần đông giọng nam tằng tục có vẻ cực kỳ không phù hợp, một nam tử bễ nghễ bên cạnh liếc nàng một cái, cười khẩy: “ Tiểu cô nương, về nhà thêu hoa vẫn tốt hơn.”
Thêu hoa? Nói thật, nàng không biết làm. “ Luật pháp có quy định nữ nhân không thể vào sòng bạc sao?” Đổ nhỏ …., Tiêu Vũ Tình vung tiền như rác, một lần ra tay là năm ngàn lượng.
Lập tức trở nên ồn ào, có người kinh ngạc đối với hào khí của nàng, có kẻ cười cợt, vừa nhìn là biết nàng không biết đánh bạc.
Nhà cái vui mừng trong lòng, khó có thể gặp được một con dê béo như thế này, nếu không gϊếŧ nàng một chút thì thật có lỗi với chính mình. Nhà cái tay chuẩn bị mở đáp án.
Vũ Tình nhanh chóng đánh gãy hắn: “ Chờ chút, để ta mở.”
Nhà cái nghe vậy sắc mặt đột ngột thay đổi, nhưng lại không thể phản bác. Dù sao yêu cầu của khách nhân đưa ra là hợp lý.
“ Không cho ta mở? Ta đây sẽ nghi ngờ là ngươi không công bằng nha.” Tiêu Vũ Tình vừa nói xong, lập tức khiến mọi người ồn ào. Bị tình thế bắt buộc, nhà cái chột dạ đảo mắt vài vòng, chậm rãi rút tay ra.
Vũ Tình nở một nụ cười đắc thắng, bàn tay tinh tế trắng nõn mở nắp. Nhà cái nổi giận cầm lấy quân cờ để lên tấm trúc. Rất nhiều người vây lại xem, giúp nhau hô số.
“ Mười, mười một… Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba…”
Cuối cùng, con số cuối cũng tính xong…
“ Tiểu thư, chúng ta thắng rồi.” Lam Nhi cao hứng lôi kéo Vũ Tinh nhảy lên.
“ Cám ơn!” Vũ Tình tiếp nhận tiền.
Nhà cái mặt đen một mảnh không cam tâm đưa tiền cho các nàng, kèm theo là ánh mắt khinh thường. Chẳng biết hôm nay xui xẻo gì lại gặp phải hung thần. Bất quá tiểu cô nương này vẫn còn hảo tâm, chừa cho hắn một con đường sống.
Tiêu Vũ Tình vẫn còn ở trong thắng lợi, không hề biết là có hai người đang nhìn nàng, từ từ tiến lại một chỗ. Diện mạo hai người này cũng có chút kỳ lạ. Một người vừa cao vừa gầy, một người vừa lùn vừa béo, hơn nữa đầu lại còn bị hói. Giống như một hoang mạc khô cạn muốn mọc vài cái cây cũng không dễ dàng.