- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ngành Công Nghiệp Tu Chân
- Chương 2-2: Tiên nhân
Ngành Công Nghiệp Tu Chân
Chương 2-2: Tiên nhân
Hỏi thăm chẳng qua là cho đúng quy trình thôi, vừa rồi hắn đã kịp thời bẻ lái, tuy có đυ.ng tới tiểu tiên nhân nhưng chắc vấn đề cũng không lớn, vị huynh đệ này trông cũng thật bình tĩnh, mặt không biến sắc.
Tiểu tiên nhân không trả lời vấn đề của hắn mà lại mang vẻ mặt hào hứng nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, một lát sau mới mở miệng hỏi: “Đây là thứ gì?”
Thanh âm thanh thanh đạm đạm, trong trẻo giống như lãnh ngọc, rất dễ nghe.
Song điểm hắn chú ý lại có chút lạ.
Chu Trường Ương có chút sốt ruột, nhưng vẫn trả lời: “Đây là xe đạp của ta, nếu như người không có vấn đề gì thì ta đi trước....”.
Tiểu tiên nhân như thể không nghe thấy nửa câu sau của hắn, tiếp tục nhìn xe bằng ánh mắt tò mò, khẽ cười hỏi: “Cho ta được không?”
“?” Chu Trường Ương mơ hồ không hiểu “Ngươi nói cái gì?”
Lúc này tiểu tiên nhân mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ vào xe đạp, rũ mắt: “Ta muốn cái này..... Gọi là xe đạp đúng không?”
Tiểu tiên nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rất lễ phép mà bổ sung thêm: “Ta có thể mua, nhưng mà ta hiện tại không có tiền”.
Chu Trường Ương: “......?”
Mỗi một chữ vị huynh đệ này nói hắn đều hiểu nhưng hắn không thể hiểu được logic trong việc này.
Rốt cuộc mình đυ.ng vào người ta, đuối lý trước, Chu Trường Ương không tiện trở mặt, vẫn kiên nhẫn mà nói: “Ngại quá, ta chỉ có mỗi một chiếc xe đạp này, còn phải dùng nó để đi lại.... Không thể cho ngươi, bán cũng không được”.
Huống chi ngươi còn không mang tiền.
Hắn cự tuyệt trực tiếp khiến tiểu tiên nhân không quá vui, mày hơi nhăn lại, qua một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Chu Trường Ương không có thời gian để ý tâm trạng của hắn, đầu đang nghĩ cách trốn chạy.
Ngay lúc này, tiểu tiên nhân như nghĩ đến chuyện gì đó, thình lình nhìn hắn, chậm rì rì nói: “Nhưng ngươi vừa đυ.ng vào ta”.
Chu Trường Ương: “?”
Thật không ngờ tới vị huynh đệ này trông thì dào dạt tiên khí thế mà lại ăn vạ!
Khoé miệng hắn khẽ mím lại: “Huynh đệ, làm người phải có lương tâm, ngươi nhìn lại ngươi xem, một chút vết thương cũng không có, cho nên không thể bắt đền ta được”.
Tiểu tiên nhân có vẻ hiểu lý lẽ mà hắn nói, trên mặt lộ ra vài phần do dự, nghiêm túc đứng một chỗ suy nghĩ, sau đó nâng tay, che lại vị trí bên phải eo: “A, đau quá!”.
Chu Trường Ương: “.......”
Có thể giả hơn được nữa không?
Tố chất người ở tu chân giới như thế nào vậy?
Ngươi không ngại làm xấu hình tượng tiên khí thoát tục của ngươi sao?
Trong lòng Chu Trường Ương vô cùng hỗn độn, xoa nhẹ mi tâm, bất lực nói: “Đại ca, ta sợ ngươi rồi, nhưng thật sự ta không thể đưa xe cho ngươi, ta còn phải tranh thủ thời gian không thể tiếp tục trì hoãn. Hay như này, nếu ngươi vẫn còn tức giận thì đâm lại ta đi, ta đảm bảo không tránh, được không?”
Trông bộ dáng không còn gì lưu luyến của hắn đối phương như hiểu được, tiểu tiên nhân ngậm miệng không nói, chỉ yên lặng nhìn hắn, mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ riêng đôi mắt còn có ánh sáng lưu chuyển.
Trong một chớp mắt, Chu Trường Ương hoài nghi hắn định cứng rắn cướp đoạt, tay theo bản năng xiết chặt tay lái.
Đương nhiên, nếu đối phương thật sự động thủ thì hắn phản kháng chỉ là phí công, ở tu chân giới này hắn nào đánh thắng được ai.
Cũng may, cuối cùng tiểu tiên nhân chỉ bĩu môi, mặt tỏ vẻ không vui, hậm hực hỏi: “ Ngươi muốn đi đâu?”
Mắt thấy thái độ của đối phương đã buông lỏng, Chu Trường Ương cũng nhẹ nhàng thở ra, đáp: “Bách Công Môn”.
Tiểu tiên nhân khẽ gật đầu: “Ừ, ta đi cùng ngươi”
Chu Trường Ương: “?”
Vị huynh đệ này định bất chấp tất cả lấy bằng được xe đạp của hắn có phải không?
Trong khoảnh khắc hắn cũng không biết nên trách đối phương quá tinh, phát hiện ghế sau có thể chở người hay là trách chính bản thân mình ma xui quỷ ám thế nào mà lại lắp thêm cho xe đạp ghế sau.
Trời mới biết, ban đầu hắn chỉ nghĩ nếu không tìm được môn phái nào thu lưu thì có thể tạm thời làm nhân viên giao hàng, chở mấy thứ linh tinh bằng ghế sau xe đạp.
Chu Trường Ương coi như đã hiểu ra, hắn không thể giao lưu theo cách bình thường với vị huynh đệ này, trời dần tối, hắn không còn nhiều thời gian để lãng phí, cuối cùng chỉ có thể vuốt mặt nhận mệnh mà nặng nề đạp xe: “Được được được, nếu ngươi không sợ lãng phí thời gian thì cùng đi”.
Trước tiên, hắn bất luận như thế nào cũng phải ghi danh vào Bách Công Môn sau đó lại từ từ khuyên vị huynh đệ này vậy.
Xe đạp lại lần nữa lên đường, tiểu tiên nhân ngồi ở ghế sau, hắn như thể cảm thấy vô cùng mới lạ, gương mặt cuối cùng cũng lộ ra thần sắc hài lòng “Không sao, ta có rất nhiều thời gian”.
Hắn nói một cách tùy ý, Chu Trường Ương bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu, hắn hơi thất thần, bánh xe nghiền lên một hòn đá nhỏ, xe lập tức xóc nảy.
Tiểu tiên nhân thình lình bị xóc nảy, cơ thể theo quán tính hướng về phía trước, vô cùng thuận tay ôm lấy em Chu Trường Ương.
Phần èo Chu Trường Ương chợt cứng đờ: “......”
Tuy biết rằng đây chỉ là hàng động theo bản năng nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó quai quái.
Cùng lúc đó, tại phòng livestream cũng đang nghênh đón một làn sóng cao trào.
【????? Ta vào sai phòng phát sóng trực tiếp có phải không? Đây hẳn là kênh thanh xuân vườn trường đi? Nhưng sao cảnh vật lại là cổ đại, có một nam chủ mặc đồ cổ trang? 】
【Bà nó! Bằng hữu lôi ta tới, hắn nói với ta ở đây có kênh phát sóng phương pháp tu chân đặc biệt. Cho nên, đây là phương pháp đặc biệt mà hắn nói sao?】
【Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang xem cái gì??? 】
【A a a a, Phổ Giang cuối cùng cũng cởi mở rồi! Vị diện này thế mà lại có NPC đẹp như vậy, năm phút, trong vòng năm phút, ta phải biết toàn bộ tin tức của NPC này!】
【Người này cùng Trường Ương thoạt nhìn thật xứng đôi mà! Hình ảnh quá duy mỹ rồi! *điên cuồng chụp hình*】
【Hu hu hu, đồ Phổ Giang quỷ kế đa đoan, bất chấp thời điểm chia sẻ nói hoa hòe loè loẹt như thế nào, cuối cùng cốt truyện đều sẽ đi hướng nam nam da vịt giòn đúng không? 】
【Ta là người xem hệ thẳng nam ở Điểm Điểm cách vách, cũng ưa thích vị diện tu chân, vừa mới nhìn qua hai lần, xem xong chính bản thân lại không thể động đậy……】
【Hừ, ngươi có thể xem loại cảnh chiếu này những hai lần, còn tự xưng thẳng nam, nói ai tin?】
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ngành Công Nghiệp Tu Chân
- Chương 2-2: Tiên nhân