Chương 2-1: Tiên nhân

Chu Trường Ương đột nhiên móc ra xe đạp làm tập thể khán giả đang xem livestream choáng tại chỗ, quá ngoài sức tưởng tượng!

Thường Phượng Trì cũng hơi sửng sốt, song cũng không phải do tận mắt chứng kiến Chu Trường Ương móc từ trong túi ra một thứ lớn như thế.

Ở tu chân giới, không gian pháp thuật thuộc vào loại Pháp thuật phổ biến nhất, với các Đại năng sở hữu pháp thuật thì lại càng không cần phải nói, nào là nhẫn trữ vật, tay áo càn khôn,... Đều có chức năng tương tự như không gian tùy thân.

Thường nhân không có pháp thuật như đại năng tu sĩ, tuy nhiên hễ là phàm nhân có điều kiện đều sẽ sắm cho bản thân một chiếc túi trữ vật từ các vị luyện khí sư, loại túi trữ vật này có ngoại hình giống với túi tiền, nhỏ nhắn tinh xảo, không gian trữ vật tương đối lớn, giá thành lại rẻ, ngay đến tu sĩ mỗi người cũng sở hữu ít nhất một chiếc.

Cho nên ở tu chân giới, cho dù có móc ra nhiều đồ vật to nhỏ như thế nào cũng không phải là chuyện lạ.

Cũng vì thế, Chu Trường Ương mới có thể trắng trợn móc đồ vật ra trước mặt Thường Phượng Trì.

Đồ vật mà Chu Trường Ương móc ra mới là điều làm Thường Phượng Trì giật mình, xe cũng không phải là thứ gì quá hiếm lạ với hắn nhưng hai cái vòng tròn ở hai bên xe thì hắn chưa thấy bao giờ.

Chu Trường Ương cũng nhận ra nghi hoặc của hắn, liền ngay lập tức cưỡi lên miếng đệm hình tam giác ở trung tâm, tay cầm càng xe, chân dẫm bàn đạt lượn một vòng quanh Thường Phượng Trì, không quên giải thích: “Thứ này gọi là xe đạp, không cần trâu ngựa kéo, dùng chân dẫm lên bàn đạp là có thể di chuyển”.

Thường Phượng Trì bừng tỉnh, mặt lộ ra vài phần thưởng thức: “Thật là tinh xảo”.

Ngay từ đầu hắn đã có ý muốn giúp đỡ Chu Trường Ương, thấy vậy liền móc một tấm bản vẽ từ trong túi ra, “Ngươi làm được ra vật tính xảo nhường này chứng tỏ ngươi rất có thiên phú luyện khí. Gặp nhau tức là có duyên, ta liền tặng ngươi tấm bản đồ này, ngươi cứ đi theo lộ tuyến vẽ trên bản đồ này đảm bảo có thể đến Bách Công Môn trước khi mặt trời lặn.

Chu Trường Ương cảm thấy vô cùng vui vẻ, có bản đồ rồi đi đường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vội vàng cảm ơn đối phương, sau lại dò hỏi tên tuổi quý danh, lòng thầm ghi nhớ ơn này, nếu có cơ hội sẽ trả ơn đường hoàng.

Thường Phượng Trì chỉ báo tên họ, còn lại không nhiều lời, giục Chu Trường Ương mau chóng lên đường, nếu còn dây dưa nữa sẽ không kịp.

Chu Trường Ương thôi ngượng ngùng, dẫm lên bàn đạp, phóng đi thẳng một mạch.

Nếu so về chất lượng thì đường lên trấn còn kém hơn đường xi măng ở hiện đại rất nhiều, song vẫn tương đối bằng phẳng, Chu Trường Ương tăng thêm lực vào bàn đạp làm tốc độ tăng vọt trong nháy mắt.

Mãi cho tới lúc này, các khán giả đang theo dõi Chu Trường Ương livestream mới tỉnh lại sau khoảnh khắc choáng váng.

【Bà nó! Thiếu chút thì quên, Trường Ương được kênh “Khoa học kỹ thuật hưng quốc” trang bị cho một phân xưởng sản xuất】

【Nhắc mới nhớ, hôm qua ta thấy hắn nhặt một khối sắt vụn với hai miếng da người khác vứt đi ở ven đường】

【Đúng đúng đúng, ta nhớ rõ vụ này, lúc ấy ta còn nói hắn nghèo đến phát điên rồi!】

【Mấy thứ đồng nát sắt vụn ấy ở tu chân giới lại chẳng đáng bao nhiêu tiền】

Ở Tu chân giới, tu sĩ lấy linh khí để tu luyện, hết thảy vật phẩm đều tính toán giá trị bằng khả năng hàm chứa linh lực của nó, vật có linh lực hàm lượng càng cao thì càng quý.

Linh thạch có thể trở thành tiền thông hành ở tu chân giới chính là vì nó có linh lực dồi dào, được dùng trong quá trình tu luyện.

Ngược lại, vật hàm chứa linh lực càng ít thì càng không có giá trị, những vật ở Phàm giới có giá trị lớn như gang, sắt, da,... thì ở đây lại bị coi là rác rưởi bởi vì chúng không có một chút linh lực nào và thường được tặng kèm trong giao dịch, buôn bán.

Hôm qua lúc Chu Trường Ương vừa đi qua một bụi cây, liền nhìn thấy có người do túi trữ vật không còn đủ không gian nên đã tiện tay ném khối sắt và hai tấm da trâu tới vệ đường.

Chu Trường Ương lúc ấy không cần suy nghĩ lập tức nhặt lên rồi thu vào phân xưởng sản xuất.

Một loạt hành động trên bị hệ thống livestream phát sóng tới toàn bộ khán giả, có điều phòng livestream của hắn không quá nổi tiếng, người xem cũng không nhiều.

Hơn nữa, ngay từ đầu mọi người đã nhận định phân xưởng hắn mang theo đã trở thành đồ vô dụng, ở tu chân giới những thứ như da trâu với sắt cũng không phải thứ có giá trị nên cũng không ai để tâm tới hành vi của hắn, mọi người đều cho rằng hắn cùng đường mạt lộ đến mức phải đi nhặt ve chai.

Thật ra phân xưởng của Chu Trường Ương cũng không phải hoàn mỹ, tuy nhiên các kỹ thuật sản xuất cũng đều thuộc vào nội dung cơ mật.

Ở “Khoa học kỹ thuật hưng quốc” cũng vậy, vì tránh việc trong lúc các Streamer vận hành máy móc vô tình tiết lộ kỹ thuật cơ mật dẫn tới khán giả nhìn trộm, sao chép nên hễ cứ tới phân đoạn ấy hệ thống phát sóng sẽ tự động tránh đi.

Cho nên, thật ra vào đêm hôm qua Chu Trường Ương đã tiến vào phân xưởng làm việc song khán giả xem livestream lại không được chứng kiến.

Mãi cho tới lúc này, khi hắn móc xe đạp ra, toàn thể người xem livestream mới liên hệ các sự việc mà nhớ tới sự tồn tại của phân xưởng sản xuất.

Nguyên vật liệu dùng để chế tạo xe đạp cũng không quá phức tạp, các bộ phận chủ yếu như khung sườn, phanh, xích bàn đạp đều có thể chế tạo từ sắt, hai tấm da có thể thay thế cho cao su, được dùng để làm yên xe và săm lốp.

Phân xưởng mà Chu Trường Ương mang theo có trang bị các loại công nghệ, thiết bị hiện đại, nguyên vật liệu cũng đã có, chỉ cần tốn chút thời gian thì việc chế tạo ra một chiếc xe đạp không phải là vấn đề lớn.

Rất nhanh đã hiểu hết mọi chuyện, sau đó, các khán giả xem livestream lại càng thấy cạn lời.

【…………】

【 Ai mà ngờ tới chứ, phân xưởng thế mà còn có thể sử dụng】

【Thật không nghĩ tới, ta có thể thấy xe đạp ở một kênh tu chân, có thể khoa trương hơn nữa hay không?】

【Ha ha, ta cảm thấy rất thú vị, ta liền đi kêu tỷ chị em ta cùng tới xem!】

【Đây cũng chỉ là mưu lợi nhất thời thôi, về lâu về dài ta cho rằng một gợn sóng hắn cũng không thể tạo ra được trong thế giới tu chân này】

Chu Trường Ương đi theo con đường mà bản đồ chỉ dẫn, một đường điên cuồng đạp xe, cuối cùng vào buổi chiều thì tới Bách Công Môn ở trấn trên.

Nơi đây vì là nơi tập kết hàng hoá của toàn bộ trấn Bất Trần Địa nên vô cùng phồn hoa, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, các gánh hàng rong tụ tập, tiếng thét to giao hàng vang lên hết lần này tới lần khác. Thi thoảng có vài tiếng vang cùng tiếng động lạ, đây là do các cửa hàng kinh doanh pháp bảo tạo ra.

Chu Trường Ương linh hoạt mà không kém phần điêu luyện đạp xe đạp xuyên qua dòng người, miệng không ngừng hô lớn: “Làm phiền, làm phiền, xin nhường đường một chút, cảm ơn”.

Người đi đường mới đầu theo bản năng mà né tránh, sau đó ngay lập tức liền bị chiếc xe kỳ quái này thu hút, sôi nổi ngó nhìn, còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng thảo luận với nhau đây là vật của tông môn nào mới tạo ra.

Chu Trường Ương không rảnh để ý tới cái nhìn chăm chú của người khác, vẫn còn đang chạy tới Bách Công Môn.

Mắt thấy chỉ còn cách vài con phố liền tới nơi, Chu Trường Ương vô cùng kích động, chân lại càng dùng sức đạp, không ngờ đúng lúc này, trước mắt hắn hoa lên, một thân ảnh màu trắng không biết là tới từ đâu đột nhiên chắn trước xe hắn.

Chu Trường Ương giật mình, vội đánh càng xe sang bên cạnh để tránh, nhưng khoảng cách đã quá gần căn bản không thể tránh kịp rồi đâm vào người nọ.

“Ngại quá.....” Chu Trường Ương nhanh chóng dừng lại xin lỗi, đang muốn dò hỏi tình huống, vừa ngẩng đầu lên liền sửng sốt.

Oa! Người này có dung mạo đẹp quá!

Người bị hắn đυ.ng vào là một nam tử trẻ tuổi, trường thân ngọc lập, mặt mày tinh xảo tựa như trích tiên, tóc đen như mực, từng lọn tóc từng tầng từng lớp kết thành một kiểu tóc hoa lệ, phức tạp, một thân tơ lụa bạch y không nhiễm bụi trần càng có dáng vẻ siêu phàm thoát tục.

Thời đại mà Chu Trường Ương sống không thiếu mỹ nhân, nhưng cho dù có là minh tinh nổi tiếng nhất cũng không thể so với nam tử ở trước mắt này.

Không hổ danh là tu tiên giới, đây là tiên nhân hàng thật giá thật đấy!

Chu Trường Ương vẫn nhớ việc chính, chỉ thầm cảm thán hai câu trong lòng, liền lập tức hỏi: “Bằng hữu, ngươi có làm sao không?”