Buổi chiều mệt mỏi lết về đến biệt thự, Lý Tử Thất được quản gia đưa cho một cái bọc bên ngoài có dán nhãn hàng mỹ phẩm. Cô mừng húm! Đúng ngày ghê! Cô còn đang lo sợ sẽ không kịp dùng nó. Từ lúc có ý định trốn thoát bằng lối đi qua khu rừng kia, Lý Tử Thất đã đặt một chai thuốc xịt phòng rắn, nhưng lại sợ Trần Hoa Vinh đánh hơi được nên dặn dò nhân viên cửa hàng khi chuyển đồ đến nhớ ghi là mỹ phẩm.
Cô đã chuẩn bị rất kỹ. Hôm nay trong lúc tập luyện với Lôi Hạo Nhiên cũng không hé răng nửa lời. Tuy biết như vậy rất khả nghi, nhưng Lôi Hạo Nhiên còn khó đối phó hơn là Đỗ Nam, cô rất sợ mình để lộ sơ hở gì. Cơ hội ngàn năm có một không thể để thoát.
Buổi tối, như thường lệ Lý Tử Thất vẫn ăn uống, xem phim, đánh chén hoa quả no say, hoàn toàn không nhìn ra được là một kẻ có ý đồ bất chính. Đợi đến khi cả căn biệt thự tối đèn, Lý Tử Thất mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Đầu tiên là võ trang cho bản thân. Cô mặc một bộ quần áo liền thân bó sát đen sì, đeo thêm một chiếc khẩu trang cũng đen sì và đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu. Chỉ sợ có chỗ nào hở ra thì bọn côn trùng trong khu rừng sẽ tấn công ngay lập tức. Toàn thân đều phủ một màu đen, Lý Tử Thất hài lòng nghĩ mình sẽ thành công hòa vào bóng đêm. Mấy món đồ này đều được gửi đến cùng chai thuốc xịt chống rắn kia. Lý Tử Thất cũng không biết chai thuốc này liệu có đáng tin hay không, nhưng vẫn cẩn thận xịt toàn thân hai lượt. Mặc dù đã là đầu thu, xung quanh biệt thự lại là là rừng cây, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức. Lý Tử Thất thở hồng hộc vì không chịu nổi cái khẩu trang trên mặt, nhưng cắn răng nghĩ đợi ra khỏi đây rồi, muốn mặc cái gì chẳng được.
Xong xuôi, Lý Tử Thất mang theo ‘đồ nghề’ cùng cái máy tính bảo bối trên vai lẻn ra ngoài theo đường ban công. Lần trước cô đã trèo xuống thành công mà không gặp phải đội quân tuần tra quanh biệt thự, nên lần này cô vẫn sẽ theo lối này đi xuống.
Lý Tử Thất thành công đi ra khỏi biệt thự. Cô không dám soi đèn mà chỉ nương theo ánh trăng rọi xuống. Buổi đêm, con đường rải sỏi như phát sáng khiến Lý Tử Thất rất dễ dàng men theo nó mà đi. Cô đi đến tận căn nhà cô, đây đã là cuối đường, cũng đủ xa biệt thự rồi. Từ đây Tử Thất mới chuyển hướng đi về phía khu rừng.
Mặc dù không biết bẫy có thể bao gồm những gì, nhưng Lý Tử Thất vẫn mạo hiểm một lần. Cô thầm nghĩ cùng lắm cũng chỉ là mấy con rắn chứ gì, không lẽ còn xây cả một cái mê cung giấu hỏa tiễn trong đó! Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trên thực tế Lý Tử Thất vẫn chuẩn bị theo một cái la bàn. Dù sao bọn họ cũng đã biếи ŧɦái đến mức xây cả cánh rừng để bảo vệ nơi này rồi, có thêm cái mê cung cũng không lạ đúng không?
Lý Tử Thất đi cả nửa ngày thì cho là mình đã nghĩ nhiều rồi. Bởi vì từ nãy đến giờ đến cái đuôi con rắn cô còn chưa nhìn thấy chứ chẳng nói gì tới bẫy rập hay mê cung. Nhưng quả thực là hơi lạ, cô đã đi lâu như vậy rồi, khu rừng này tuy là rậm rạp nhưng lại không lớn, không thể nào cứ đi mãi không thấy bờ tường chứ?
Vận dụng hết võ công thâm hậu, Lý Tử Thất bắt đầu leo lên cây để quan sát. Dù sao trên cao tầm nhìn vẫn tốt hơn. Nhưng leo đến nửa cái cây già đầy rêu phong thì Lý Tử Thất bắt đầu hối hận rồi, bởi vì ngay khi cô leo lên được một nửa thì bỗng nhiên nhận ra trong tay có vật thể lạ. Lý Tử Thất hít sâu một hơi, cố gắng vận động bộ não xem bây giờ mình có nên buông tay ra không hay phải đứng im bất động. Nhưng nếu đứng im thì cô sẽ đứng im đến sáng mất. Trời quá tối, Lý Tử Thất không thể nhìn ra trong tay mình là gì nhưng cảm giác ở tay cho cô biết đây nhất định là một con rắn. Con rắn không lớn, nhưng mà ngộ nhỡ nó là rắn xanh, cô chỉ bị nó cắn một nhát thôi cũng sẽ phải bỏ mạng lại khu rừng này, khéo còn không ai biết cô chết ở cái xó nào luôn ấy chứ! Lý Tử Thất bắt đầu không dám thở mạnh, cố gắng mở căng mắt ra nhìn về phía trước. Vật thể trơn trượt trong tay bắt đầu có chút cử động, một cái đầu bẹt bẹt ngóc lên, đung đưa đung đưa. Lý Tử Thất ước gì mắt mình đừng có thích ứng nhanh như vậy. Cẩn thận xịt thuốc rắn, bây giờ thì hay rồi, tự mình chọc được luôn một con còn nắm chặt không buông. Lý Tử Thất khóc không ra nước mắt.