Chương 7: Bị chê kiều khí

Trọng tâm của nhóm tụ tập đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, gương mặt ấy đến bây giờ còn tính xa lạ, nhưng quá có tính đánh sâu vào tâm trí của hắn.

Tâm yêu cái đẹp ai cũng có, nên khi thấy một tiểu mỹ nhân chuyển đến, không ít nam nữ trong lớp hiếu kỳ đến thăm hỏi, thiếu nữ không quá hoạt bát nhưng vẫn lễ phép trả lời từng người. Nếu cảm thấy vấn đề tế nhị, cô liền uyển chuyển di dời trọng điểm, không làm hai bên ngượng ngùng.

Ngoan ngoãn hiểu chuyện cực kỳ làm người thích!

Có lẽ tầm mắt của Bạch Trầm quá mức nóng rực nên làm thiếu nữ phát giác nhìn qua.

Ánh mắt của cô nhìn hắn thanh triệt lại có chút gần gũi, cô khẽ nhếch môi hồng, mỉm cười với hắn.

Nụ cười của cô duyên dáng ngọt ngào, làm không ít thiếu niên trong lớp xao xuyến, trong lòng âm thầm ngo ngoe rục rịt. Cũng có người nhìn thấy người cô nhìn là Bạch Trầm, giọng điệu chua chát, ghen ghét đâm chọc.

"Không lẽ trái tim nữ thần mới chuyển đến cũng bị Bạch giáo thảo cướp đi!"

"Cậu thật biết nói đùa!"

Kiều Ninh thu hồi tầm mắt, uyển chuyển đáp lại bạn học nam vừa mới lên tiếng.

Bạch Trầm vừa vào thấy cảnh tượng như vậy liền có chút khó chịu, lực chú ý của cô càng không đặt lên hắn, hắn càng không vui. Trầm mặt đi đến, không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Tại sao cười?"

"Sao?"

Kiều Ninh bị hắn hỏi ngang một câu, đôi mắt ngây ngốc mở to trong chốt lát mới lý giải được vấn đề.

"Bởi vì trông cậu rất quen!"

"Kiều Ninh, cậu xinh thật nhưng cũng không thể tùy ý chơi lưu manh như vậy!"

Bạch Trầm chưa kịp tiếp lời của cô, một giọng nữ khác đã xen vào, cách nói chuyện giống như là một thiếu nữ phóng khoáng hoạt bát, lời cô nói ra chỉ là trêu đùa, không có ý tứ gì cả.

Kiều Ninh nhìn thiếu nữ, nghiêm túc lắc đầu, thanh tuyến nhẹ nhàng như nước.

"Lớp trưởng, tôi không có chơi lưu manh, tôi thật sự cảm thấy vị bạn học này rất quen mắt!"

Diệp Minh Châu là lớp trưởng của lớp, trong mắt mọi người vị này vô cùng hướng ngoại cùng tận tâm với lớp.

Cô không cho rằng Kiều Ninh nói thật, bắt bẻ.

"Mới gặp lần đầu làm sao có thể quen mắt được!"

Kiều Ninh không đáp, cô nhìn Bạch Trầm, ánh mắt vô thố lại mê man vô tội.

Bạch Trầm không đoán được cô muốn ra bài gì, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, vẫn là chịu không được nói.

"Ở cách vách làm sao không quen mắt cho được!"

Câu này vừa ra hoàn toàn phản bác lời của Diệp Minh Châu, làm Diệp Minh Châu ngượng ngùng lại hoảng loạn. Mọi người xung quanh cũng bất ngờ không kém, bao gồm cả Kiều Ninh.

"Chúng ta ở cách vách sao?"

Bạch Trầm thấy cô giả ngu giả ngơ, không muốn dây dưa xuống nữa. Hắn không trả lời mà khó chịu nhìn những người xung quanh.

"Giải tán được rồi, tôi không thích xung quanh mình chật hẹp hơi người".

Bạn học trong lớp đã quen với cách nói chuyện không để mặt mũi cho ai của Bạch Trầm, với lại vị trí của Kiều Ninh ngay trên vị trí của Bạch Trầm, mọi người xum xoe xung quanh cô, đương nhiên sẽ chiếm không gian của hắn.

Nhiều người dịch thân tránh đi chỗ ngồi của Bạch Trầm, lúc bọn họ di chuyển, khoảng cách với Kiều Ninh cũng kéo ra, cuối cùng vị trí phía sau lưng và một mặt bên của cô cũng trống không, không như vừa rồi như nhụy hoa chưa nở, bị vô số cánh hoa bao vây chặt chẽ.

Bạch Trầm nhấc chân muốn về vị trí của mình ngồi xuống, nhưng cổ tay của hắn lại bị người khác nắm lại.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn, làn da bạch tới mức muốn điệp với màu áo trắng, có chút khó hiểu nhưng không rút tay ra.

Hắn không có thói quen cùng người khác đυ.ng chạm, nhưng mà hai người đυ.ng chạm thân mật hơn nữa cũng đã làm qua, cái này tính là cái gì.

Bạch Trầm không phản ứng nhưng không đại biểu người khác không phản ứng, một bàn tay khác nhanh chóng vỗ lên mu bàn tay của Kiều Ninh, âm thanh va chạm phát ra một tiếng "chát". Bàn tay Kiều Ninh không chút phòng bị bị đánh trượt xuống khoảng không.

Kiều Ninh nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ bừng của mình, đáy mắt thoáng qua bạo ngược, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Minh Châu lại thay bằng ánh mắt khó hiểu.

"Lớp trưởng, cậu làm gì vậy?"

"Mình chỉ là cảm thấy loại học tra như Bạch Trầm không đáng cậu dây dưa thôi, cậu đừng bị bề ngoài của hắn lừa, loại nhị thế tổ như Bạch Trầm chỉ biết tai vạ con gái nhà người ta!"

Diệp Minh Châu nói cười vui vẻ, bộ dạng dừng như rất lo lắng cho Kiều Ninh, chỉ là trước nay chỉ có Kiều Ninh lừa người khác, mấy ai có thể lừa được cô?

"Lớp trưởng, cậu hiếu động cũng vừa thôi, cậu với Bạch thiếu tranh chấp lại để bạn học khác bị tai bay vạ gió là không tốt đâu!"

Có người thương xót cho bộ dạng da mỏng thịt mềm của Kiều Ninh, thuận miệng nhắc nhở Diệp Minh Châu.

Nhắc nhở cũng chỉ là nhắc nhở ngoài miệng, cảnh tượng như vầy họ đã quá quen rồi.

Vẻ mặt Diệp Minh Châu có chút gượng gạo, nhỏ giọng xin lỗi.

"Vừa rồi mình không cố ý, mình mạnh tay mạnh chân quen rồi, cậu cho mình xin lỗi, mà da thịt của cậu cũng kiều khí thật, mình chỉ đánh một chút liền đỏ bừng, làm mình cứ tưởng mình dùng sức lắm vậy!"

Diệp Minh Châu vừa nói vừa nở nụ cười thân thiện, người không biết có khi còn tưởng cô với Kiều Ninh thật sự rất thân, một chút chuyện nho nhỏ này không tính là cái gì.

"Vậy à!"

Kiều Ninh không nhận lời xin lỗi của cô, cũng không thẳng thắn lật mặt, giọng của cô rất nhẹ, nghe qua dừng như không chấp nhất lại mang theo ý vị thâm trường khó phát hiện.

Đánh cô lại chê cô kiều khí, lời xin lỗi nói ra lại giống như cô sai không bằng, tại cô da mỏng thịt mềm nên mới bị đánh đỏ. Logic kiểu gì vậy? Cô mượn cô ta đánh cô?

Kiều Ninh đưa tay sờ lên mu bàn tay đỏ bừng của mình, rủ mắt.