Chương 19: Lão sư mới chuyển đến - Ôn Tu Tề

Tin này vừa ra làm tan nát mộng tưởng không biết của bao nhiêu người, một người là giáo thảo tuy là học tra nhưng danh xứng với thực soái ca, phú nhị đại, là dạng nhà có mỏ, thỏa thích tiêu xài hoan phí. Thiếu nữ nào mà không muốn ôm đùi? Một người là tân tấn giáo hoa, đáy lòng mấy nam sinh mới ngo ngoe rục rịt liền hay tin người tình trong mộng đã là vị hôn thê của người ta, còn gì thất vọng hơn?

Nhưng mà drama vườn trường không chỉ đến đây, bởi vì vẫn còn một drama khác. Đó là một nam lão sư dạy toán mới chuyển đến, dạy toán không phải là trọng điểm, trọng điểm là lão sư này rất điển trai a!

Ôn Tu Tề đứng trên bục giảng, nở nụ cười tự tin lại có lễ, giọng điệu trầm thấp, ấm áp.

"Thầy tên Ôn Tu Tề, các em có thể gọi thầy là Ôn lão sư. Trong thời gian Quách lão sư đi công tác, thầy sẽ là người thay thầy ấy phụ trách bộ môn toán của lớp chúng ta. Hân hạnh được quen biết với các em!"

Tiếng nói vừa dứt, phía dưới truyền đến tiếng trầm trồ vỗ tay, chủ yếu đến từ sự kích động của các nữ sinh.

Bạch Trầm nhìn người đứng trên bục giảng, mày kiếm mắt phượng, mang kính gọng vàng, ăn mặc lịch sự, điển hình của loại bên ngoài văn nhã, bên trong bại hoại mà vô số nữ sinh mê luyến.

Nhưng mà túi da đó không đẹp bằng hắn a, tỷ lệ cơ thể cũng không hoàn mỹ như hắn, chỉ là phản ứng của người ngồi trước hắn lại có chút không đúng.

Dù cô không có biểu hiện ra gì dị thường, nhưng trực giác của một con thú hoang như hắn, chắc chắn sẽ không sai lầm.

Kiều Ninh nhìn Ôn Tu Tề, mắt hạnh khẽ híp, có chút không cao hứng.

Thật là phiền đâu!

Vì muốn thuận lợi cho quá trình giảng dạy, vừa vào tiết đầu Ôn Tu Tề đã cho làm bài kiểm tra khảo sát năng lực học sinh. Một đám nữ sinh cảm giác như bị giội một gáo nước lạnh lên tâm hồn đang rạo rực cháy bỏng, nhưng sau chốc lát thất vọng, lại hừng hực muốn nỗ lực biểu hiện tốt trong bài kiểm tra để gây ấn tượng với lão sư vừa mới chuyển đến.

Có một số nữ sinh cũng có tâm tư khác, muốn khảo cực kém để có một loại lý do "chính đáng" tiếp cận thầy giáo trẻ.

Dù sau nam thần đã có chủ, vậy thì chuyển mục tiêu sang lão sư ôn nhuận như ngọc đi.

Bài kiểm tra 40", Kiều Ninh chỉ cần 10" để làm, bộ dáng ăn không ngồi rồi của cô bị Ôn Tu Tề phát hiện, hắn đi xuống, đứng trước mặt cô, thân thiện hỏi.

"Em là xong rồi?"

Kiều Ninh không trả lời, chỉ gật đầu.

Ôn Tu Tề cầm bài cô lên xem, tán dương.

"Làm đúng hết nha, còn giải bằng phương pháp tối ưu nhất, Kiều đồng học vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, ai được làm bạn trai em chắc chắn may mắn lắm nhỉ?"

"Thầy đoán xem!"

Âm điệu rất nhẹ, chứa đựng ý vị không rõ.

Kiều Ninh cảm thấy tóc mình giống như bị kéo, liếc sang thì thấy Bạch Trầm đang nghịch tóc cô.

Ngón tay của hắn xoắn xoắn lọn tóc dài, biểu hiện vô cùng thích thú.

"Vị bạn học này, em cũng làm xong rồi?"

Ôn Tu Tề kín đáo đánh giá Bạch Trầm, tỏ ra gần gũi hỏi thăm.

Bạch Trầm tùy ý lắc đầu, Ôn Tu Tề lại hỏi tiếp.

"Hai em rất thân?"

"Thầy đoán xem!"

Bạch Trầm dùng lại câu cũ của Kiều Ninh.

Cùng một lời, cùng một ngữ khí, đồng dạng một cốt cách tản mạn, Ôn Tu Tề suýt chút nữa cảm thấy Kiều Ninh cùng Bạch Trầm là anh em thật sự rồi.

Ôn Tu Tề cười nhẹ, quay về bàn giáo viên.

Đến hết tiết học, vì thành tích ưu dị mà chuyện ôm bài tập cùng bài kiểm tra lên văn phòng giáo viên rơi lên đầu Kiều Ninh.

Kiều Ninh không lộ ra chút sắc thái cảm xúc dưới sự ganh tỵ của những người xung quanh, ôm một chồng sách giấy đi theo phía sau Ôn Tu Tề.

Lại một lần nữa tỷ lệ quay đầu là 100%, tân tấn giáo hoa với lão sư soái ca mới chuyển đến, nhìn qua giống như sư đồ luyến trong tiểu thuyết.

Chỉ là nhìn qua giống như mà thôi, vừa vào văn phòng, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.

Ngôi trường này rất được đầu tư, mỗi lão sư mỗi một văn phòng nghỉ ngơi, Ôn Tu Tề vừa mới chuyển đến cũng có một phòng riêng, vị trí của căn phòng còn ở cuối dãy lầu hai, tính tư mật khá cao.

Cửa văn phòng vừa khép lại, Kiều Ninh đã tùy tiện quăng chồng sách lên bàn, thoải mái ngồi lên ghế xoay dành cho lão sư. Tư thái nhàn nhã, giọng điệu lại mang chút chán ghét hỏi.

"Tề tỷ, tỷ đến đây làm gì?"

Một tiếng tỷ hàm chứa nhiều phần đâm chọc.

Đúng vậy, Ôn Tu Tề nhìn bề ngoài soái khí lịch thiệp, vai rộng eo thon, thân cao 1m8 nhưng sự thật là cái số 0, chuẩn thụ 100%.

Ôn Tu Tề đã nhìn quen thái độ của Kiều Ninh, nên cũng tự nhiên tìm một chỗ khác ngồi xuống, ung dung trả lời.

"Đi trốn phiền phức!"

"Tề tỷ đi trốn phiền phức trốn đến chỗ tôi làm gì? Mỗi lần gặp tỷ tôi liền cảm thấy cả bầu trời phiền phức!"

Dù là người cùng một phe nhưng với mức độ gây chuyện của Ôn Tu Tề, Kiều Ninh vẫn không mừng gặp hắn.

"Kiều tổng nói như vậy làm nhân gia đau lòng đâu!"

Ôn Tu Tề để tay lên ngực, lộ ra vẻ mặt thương tâm. Kiều Ninh thấy vậy càng thiếu kiên nhẫn.

"Nói tiếng người!"

Ôn Tu Tề bĩu môi.

"Tôi trốn đến đây là muốn tránh xa tên ôn dịch đó một thời gian, trước kia tôi cứ nghĩ cùng tên đó 419 rồi thôi, ai nhờ tên đó bám dai như kẹo bạch nha! Vì vậy hết cách tôi đành phải nói Kiều tổng chính là người trong lòng của tôi!"

"Một đứa thụ đi nói mình thích gái thẳng, không cảm thấy bản thân bệnh trạng à?"

Kiều Ninh lớn tiếng, Ôn Tu Tề không cho là đúng.

"Một tên thụ đã từng 419 với mình lại nói thích gái thẳng, như vậy tên kẹo bạch nha kia mới cảm thấy ghê tởm, buông tha cho tôi. Mà Kiều tổng cũng biết, tôi thích trêu đùa nam nhân, nữ nhân thì tránh như tránh tà, bên cạnh tôi sinh vật là nữ cũng chỉ có hai người, vị kia hiện tại đang mất trí nhớ, chỉ còn một mình Kiều tổng. Đã nói dối thì phải nói dối cho thật, vì vậy tôi mới chỉ đích danh Kiều tổng! Kiều tổng giang hồ cấp cứu, phối hợp giúp tôi lần này đi!"

Ôn Tu Tề dùng giọng điệu nhược nhược, một người nam nhân tuấn mỹ lịch thiệp mà chịu làm nũng lên thật sự rất có lực sát thương, nhưng Kiều Ninh không ăn Ôn Tu Tề này nhất chiêu, lãnh đạm hỏi.

"Tại sao tôi phải giúp?"

Một thương nhân, nói chuyện điều trước tiên chính là lợi ích.