Chương 12

Đó đều là thứ ta dành được bằng bản lãnh của mình, từng bước đạt được nó.

- Đúng rồi Bệ hạ, thần thϊếp suýt nữa quên mất, chiếc khăn gấm này là do Ti Kim Bình tự tay thêu, uyên ương phía trên là nàng ta và ngài đấy. Có phải ngài lại muốn mang theo sự áy náy xuống dưới đó gặp nàng ta rồi phải không?

Ta chậm rãi cúi đầu, lười không muốn nhìn thêm nét mặt của Huyền Minh, bàn tay trực tiếp che lên mũi miệng của hắn.

- Bệ hạ, ngài và trưởng tỷ đúng là một đôi trời sinh. Đều khiến người ta … phát tởm.

Người đời tiếc hận, Huyền Đế nhân hậu tiết kiệm vẫn không thể chống đỡ qua mùa đông này.

Có lẽ mọi người không tìm thêm được từ nào để tán dương hắn nên mới phải dùng tới bốn chữ nhân hậu tiết kiệm này.

Tân hoàng đăng cơ, phi tần mới bước vào hậu cung.

Nguyên Vọng còn nhỏ nên chủ động đề nghị ta buông rèm chấp chính.

Qua mấy năm, phụ thân đã dần già đi, nay lại đến tìm ta.

Nguyên nhân là vì hôm nay trên triều đình, Nguyên Vọng đã gọt chức vị thằng con nhỏ của ông ta, biếm bọn hắn đến biên cương nghèo nàn.

Ta nghe ông ta nói, ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ngồi vẽ lông mày trước tấm gương đồng.

Đại cung nữ chưởng sự lập tức hiểu được ý ta, mời ông ta ra ngoài.

Nhưng phụ thân vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi ta từ bên ngoài bình phong:

- Thái hậu nương nương, ngài thật sự mặc kệ sống ch-.ết của nhà họ Ti sao, ta … ta còn là cha ruột của ngài đó.

Ta đặt miếng son trong miệng xuống, môi hồng khẽ mở:

- Mấy năm trước, phụ thân chỉ biết Kim Bình, không nhớ đến Ngân Ỷ. Bây giờ ngược lại lại nhớ đến ai gia sao? Quá muộn rồi.

Cha con nhà họ Ti đi trấn thủ biên cương, đến năm thứ hai đã ch-.ết oan ch-.ết uổng.

Nghe nói trước khi ch-.ết, phụ thân đã để lại cho ta một phong thư nhà tự tay viết, dày khoảng chừng mười trang giấy.

Ta nhìn lướt qua, câu đầu tiên là:

- Ngân Ỷ, phụ thân một lần sảy chân để lại mối hận nghìn đời, mới dẫn đến tình nghĩa cha con chúng ta đi tới tình trạng này …

Ta lười đọc câu tiếp theo.

Chỉ nhớ đến khuôn mặt ra vẻ trang nghiêm của Ti Kim Bình.

Giờ khắc này, cái ch-.ết của bọn họ cũng không hề kì quái, dù sao huyết mạch dòng chính của cả cái nhà đó đều rất thanh cao mà.

Mọi thứ trong quá khứ đều tan thành mây khói.

Cuộc đời của Ti Ngân Ỷ ta, từ đây rực rỡ sáng lạn.

- hết - hoàn- toàn- rồi!