- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
- Chương 4
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
Chương 4
Editor: Giản Linh Kiwi
“Ai mà không biết Thẩm Kiêu thích nhất các em gái xinh đẹp nóng bỏng, sao lại đổi khẩu vị rồi?”
“Hòa Hi! Cậu vẫn nên nhắc nhở chị cậu một chút, Thẩm Kiêu là tay có tiếng ăn chơi đấy.”
Tạ Hòa Hi nhìn Tạ Nhu cùng Thẩm Kiêu nói chuyện, tay cô ta gắt gao năm chặt góc váy, trên mặt tỏ vẻ nhẹ nhàng nói: “Chuyện anh tình tôi nguyện, có cái gì cần nhắc nhở chứ.”
Lúc Hàn Định Dương bước ra khỏi trung tâm huấn luyện, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Tưởng Thừa Tinh cảm thán: “Biến hóa thật lớn, bây giờ mới bao nhiêu năm nhỉ, tôi sắp không nhận ra cô ấy rồi.”
Mục Thâm nói: “Cô ấy trước kia chỉ gầy như con khỉ nhỏ, giống hệt như chẳng bao giờ được ăn no.”
Nhớ lại chuyện thời thơ ấu, mấy chàng trai càng nói càng thấy hứng thú.
“A Định với cô ấy quan hệ rất tốt, có lần cô ấy còn mặc chung qυầи ɭóŧ của A Định kìa!”
Sắc mặt Hàn Định Dương trở nên u ám nặng nề, Dương Tu kinh ngạc nói to: “Ha, không phải thế đâu!”
“Lúc đó cậu không ở đây, mọi người đều xem cô ấy là con trai, đi bơi cũng gọi cô ấy theo. Cô ấy còn ngượng ngùng xoắn xít nói không biết bơi, cuối cùng lại bị chúng ta đẩy xuống nước, quần áo đều ướt hết.”
“Các cậu cũng quá đáng.”
“Khi đó còn nhỏ mà.”
Tưởng Thừa Tinh thờ ơ nói: “Trùng hợp trong nhà cô ấy lúc đó lại không có ai, quần áo ướt hết, một mình trong rừng co rúm lại, vô cùng đáng thương. A Định đành phải đưa cô ấy về nhà tắm rửa, thay bằng quần áo của cậu ta, kể cả qυầи ɭóŧ.”
“Khi đó cũng chưa phát hiện cô ấy là nữ à?”
“Chưa đâu, lúc đó cô ấy cắt tóc ngắn, ngực lại không lớn, lớn lên lại giống như đúc Tạ Cẩn Ngôn, ai mà biết lại là một em gái.”
“Sau này thì sao?”
Tưởng Thừa Tinh nói tiếp: “Sau này biết cô ấy là con gái, mấy buổi tối A Định đều không ngủ được, tóc cũng muốn bạc đi vài sợi.”
“Nhưng mà sau này cô ấy không thể quay lại khu biệt thự, A Định đã buồn một thời gian.”
Nhiều năm rồi, Hàn Định Dương không còn gặp lại cô nữa.
Con trai ở độ tuổi đó, chơi đùa, thể thao với con gái là đề tài không bao giờ chán.
Ai hôm nay mặc bộ váy đáng yêu, ai có bộ ngực phát dục rõ ràng hơn so với người khác, chân dung nữ minh tinh Nhật Bản nào đó,… Bởi hormone sinh dục tuổi dậy thì, các bam sinh không ngừng tìm tòi nghiên cứu chia sẻ bí mật về bạn khác giới cho nhau, ví dụ như đĩa CD, sách báo cấm.
Đôi lúc hứng thú, Hàn Định Dương cũng sẽ nói vài câu với anh em, hoặc là cùng bọn họ xem bộ phim giáo dục giới tính Nhật Bản.
Kể từ khi đó, đối với người con gái hồi nhỏ mặc qυầи ɭóŧ của mình, anh đã có một cảm giác rất khác lạ.
Ở trong ấn tượng mơ hồ của anh, cô ấy rất giống con trai.
Thật ra khác với những nam sinh khác, luôn tò mò về người khác giới, Hàn Định Dương không hề có hứng thú gì với phái nữ xung quanh.
Lúc làm chuyện xấu, trong đầu anh đều là hình ảnh tiểu tử giả chết kia, nghĩ đến việc cô mặc qυầи ɭóŧ của mình, Hàn Định Dương cảm thấy toàn thân muốn bùng nổ.
Đến lúc dậy thì, thậm chí Hàn Định Dương còn có lần cho rằng mình thích nam sinh, trộm đi tìm bác sĩ tâm lý.
Nhưng bác sĩ tâm lý nói, có thể là do ảnh hưởng mối tình đầu của anh khá giống con trai, không có vấn đề gì lớn.
Mối tình đầu, hai chữ này bác sĩ vô tâm nói ra thế nhưng lại giống như ma chú trói buộc Hàn Định Dương một đoạn thời gian rất dài, mà việc nhớ cô bất giác cũng trở nên sâu nặng như sương thu mờ ảo.
Rốt cuộc, mong tới kì nghỉ đông năm đó, lần thứ hai anh sắp gặp lại cô.
Vì thế anh suốt đêm mất ngủ, hứng phấn đến không kìm chế được, nhưng mà…
Mục Thâm như nhớ đến cái gì, vội vàng hỏi Tưởng Thừa Tinh: “Tôi nhớ rõ mùa đông năm đó, khoảng tháng một, cô ấy đi rồi không trở lại nữa.”
“Cậu còn nhớ cái này à?”
Mục Thâm gãi đầu: “Chính là ngày 18 tháng 1, đó là ngày sinh nhật tôi, A Định bảo không tới được, nói là đã hẹn với cô ấy, còn chuẩn bị quà nữa. Nhưng không biết tại sao, cô ấy lại không tới. A Định đợi cô ấy suốt một đêm, trở về đông lạnh như người tuyết, bệnh hơn nửa tháng.”
Như nói đến chuyện cấm kị, mấy cậu con trai trao đổi ánh mắt với nhau, không nói gì nữa.
Ban đêm, trăng vàng buông xuống.
Tạ Nhu nằm lật qua lật lại trên giường ba mươi lần, rốt cuộc cũng ngồi dậy.
Lần thứ hai cô mất ngủ, trong đầu từng bức hình như những thước phim, tái hiện lại cảnh cô và Hàn Định Dương gặp lại.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.
Cô yên lặng ngồi vào bàn học, ngẩn người một hồi lâu.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm nồng đậm, nơi xa lờ mờ có ngọn đèn dầu.
Tạ Nhu nghiêng người nhìn về phía tủ quần áo, chính mình trong gương đang mặc một bồ đồ ngủ bông ngắn tay màu sáng.
Khuôn mặt cô thực sự rất đẹp trai, thiếu đi sự kiều diễm nên có của con gái ở độ tuổi này.
Nhưng nếu nói giống con trai, khung xương lại cô nhỏ, làn da trắng, so với con trai thì có phần thanh tú, tinh tế hơn.
Cho nên, cô thuộc vào vị trí trung gian giữa nam và nữ, có chút xấu hổ.
Tạ Nhu vò đầu mình.
Tạ Cẩn Ngôn cầm nước đi ngang qua phòng Tạ Nhu, thấy đèn còn sáng, anh gõ cửa: “Muộn rồi, em còn chưa ngủ sao?”
Cô mở cửa phòng ra, Tạ Cẩn ngôn mặc áo ngủ đơn bạc đứng ngoài cửa, áo ngủ làm bằng tơ lụa, nhìn qua khá gợi cảm đẹp mắt.
“Ngủ không được.”
Tạ Nhu tiếp tục vò đầu.
Tạ Cẩn Ngôn đi tới xoa đầu cô, cười hỏi: “Có chí à?”
Tạ Nhu cười giả lả: “Đúng vậy, anh gãi giúp em với.”
Tạ Cẩn Ngôn biết, cô còn giận anh vì một đầu tóc vàng chói kia.
Tạ Cẩn Ngôn suy tư, làm sao để có thể giành lấy tâm em gái một lần nữa, rất nhanh liền có chủ ý: “Đi với anh.”
Tạ Nhu đi theo Tạ Cẩn Ngôn vào một căn phòng.
Tạ Cẩn Ngôn mở thiết bị vr trò chơi ra, đưa mũ cho cô nói: “Để anh dạy cho em chơi game.”
“Ồ.”
Hai mắt Tạ Nhu phát sáng, vỗ một cái thật mạnh lên lưng Tạ Cẩn Ngôn: “Người anh em, thật là ngay thẳng nha!”
Tạ Cẩn Ngôn khụ khụ, giọng điệu như cũ: “Gọi anh trai.”
“Hì, anh trai.”
Tạ Cẩn Ngôn đơn giản nói qua cho Tạ Nhu cách chơi, sau đó ngáp dài trở về ngủ, còn Tạ Nhu ở lại đội mũ lên, phảng phất như một chân bước vào thế giới mới.
Máy chơi game này có thể cho người ta cảm giác chân thực ở mỗi động tác, Tạ Nhu có thể thoải mái thực hiện các hành động khác nhau trong trò chơi.
Cô bắt đầu đăng kí một tài khoản, vì là trò chơi network nên cô phải có một nick name.
Tạ Nhu nghĩ một lúc, gõ ra hai chữ: A Thiện.
Đây là nhũ danh ba đặt cho cô.
Mò mẫm một lúc, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được cách chơi.
Đây là một trò chơi bắn súng nhập vai, tiến vào không gian ảo, bốn phương tám hướng đều có tang thi chạy tới, phải dùng bộ điều khiển đẻ tiêu diệt nó. Gϊếŧ tang thi sẽ kiếm được vàng, bắn trúng đầu nó sẽ có phần thưởng.
Trong thời gian ngắn hoàn thành nhiệm vụ thì có thể lên bảng xếp hạng.
Cô chú ý tới bảng xếp hạng người chơi, đứng đầu bảng là một người chơi tên “H”, cái khiêu khiến chính là hình thức địa ngục tối cao vô cùng khó khăn trong vòng 35 phút.
Tạ Nhu không chút do dự khiêu chiến kỉ lục này, tiến vào hình thức địa ngục.
Dựa vào tình hình trong nước mà nói, bởi vì nguyên nhân giá cả cùng kĩ thuật nên trò chơi thực tế ảo vr cũng không quá phổ biến, người chơi cũng không nhiều lắm.
Tạ Nhu đã từng cùng ba học bắn súng, hơn nữa trước kia cũng từng có máy tính chơi cf có kinh nghiệm, cho nên chỉ ba tiếng sau, cái tên “A Thiện” của cô đã trực tiếp leo lên vị trí đệ nhị bảng xếp hạng.
Mất 42 phút, vẫn chưa thể phá kỉ lục của đệ nhất bảng “H”
Cô khiêu chiến lại một lần, lần này mất 37 phút.
Còn thiếu chút nữa! Tạ Nhu bị sự hiếu thắng kích động, khiêu chiến thêm hai lần, cuối cùng được 34 phút 59 giây phá vỡ kỉ lục 35 phút của “H”, bá chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng.
Lúc này Tạ Nhu đã vô cùng mệt mỏi, rời khỏi trò chơi, tháo mũ xuống, tắt máy chơi game, cơn buồn ngủ nặng nề ập tới, cô cơ hồ ngã xuống giường liền ngủ đi mất.
Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Định Dương còn mơ mơ màng màng đã bị một loạt tin báo Wechat đánh thức.
Lịch sử trò chuyện của nhóm hiển thị số “99”, anh tùy tiện nhấn vào một cái, bên tai nhanh chóng truyền đến âm thanh tục tằng của Tưởng Thừa Tinh: “Đêm qua đã có một cao thủ thần bí phá được kỉ lục của A Định rồi!”
Dương Tu: “Ai trâu bò vậy!”
Tưởng Thừa Tinh: “Một người tên A Thiện, không biết lai lịch thế nào.”
Dương Tu: “Nghe tên giống như cao thủ võ lâm thần bí.”
Tưởng Thừa Tinh: “Là tài khoản mới, xem kỉ lục là biết chơi liền mấy lần, cuối cùng trực tiếp cướp chỗ của A Định.”
Tưởng Thừa Tinh: “Không phải, là phá kỉ lục của A Định! Ha ha!”
Hàn Định Dương hơi nhíu mày, xoay người xuống giường, chưa rửa mặt đã trực tiếp tiến vào thiết bị trò chơi vr, kiểm tra kỉ lục một lần nữa.
Lúc này là tháng tám, đang thời điểm nghỉ hè, cho dù là học đại học hay cao học đều đã trở về.
Trong khu biệt thự vô cùng náo nhiệt, ở sân bóng rổ, hồ bơi, không thể thiếu tốp năm tốp ba người trẻ tuổi tụm lại một chỗ.
Tạ Nhu từng thấy Hàn Định Dương rất nhiều lần, lúc anh chơi bóng rổ anh khí bức người, lúc chạy thể dục buổi sáng mồ hôi đầm đìa, hay lúc cùng bạn bè trò chuyện vui vẻ,… Hàn Định Dương rất hay cười, lúc cười khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Nhưng mỗi lần như thế, cứ vừa trông thấy Tạ Nhu thì mọi thứ lại tan thành mây khói, sau đó anh lại dài mặt ta, bày ra bộ dáng người sống chớ lại gần, giống như cô nợ anh 800 vạn vậy.
Tạ Nhu biết, gia thế của anh tốt, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn cũng tốt, tâm khí cao ngạo, kiêu căng tự phụ, cũng vì người lớn hai nhà thân nhau mới quen biết.
Cô cũng không thích anh, cho dù anh bày ra sắc mặt ra sao cô cũng không thèm để ý.
Tuy đã tự an ủi mình như vậy, nhưng mỗi lần Hàn Định Dương bày ra thái độ lạnh lùng vẫn khiến cô cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Chỉ là cô không nghĩ tới, lúc đang vừa chạy thể dục vừa nghĩ ngợi lung tung liền thấy Hàn Định Dương tay ôm bóng rổ tiến về phía cô.
Tạ Nhu ngẩn người, xoay người muốn chạy.
Trời ơi, tại sao lại gặp anh ấy ở đây chứ! Cô nhanh chân định rời đi, lại không biết trên mặt đường có đám rêu xanh sau mưa, không kịp phòng bị đã trượt chân, ngã một cái, từ mông và mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Mà Hàn Định Dương bước qua cô trước sau đều không hề chú ý, Tạ Nhu thở nhẹ.
Bầu trời lại nổi mưa phùn tí tách, phả vào mặt mát lạnh,
Tạ Nhu miễn cưỡng chống gốc cây nhỏ bên cạnh đứng lên, nhưng đau đơn ở mắt cá chân truyền đến làm cô không nhịn được mà kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Định Dương bước vài bước rốt cuộc cũng dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng bâng quơ thoáng qua nhưng đã làm cho Tạ Nhu ớn lạnh, có chút hoảng hốt.
Trên mặt cô viết rõ bốn chữ rõ to “Không cần lại đây.”
Nhưng mà ghét của nào trời trao của ấy, Hàn Định Dương đã quay người tiến về phía cô.
Anh dừng lại, nhìn cô từ trên cao xuống.
Vài sợi tóc giữa trán cô mồ hôi ướt nhẹp, dính lại với nhau, quần áo trên người đã bị rêu xanh làm bẩn.
Cô dùng tay áo lau mặt, trên mặt lại dính bùn, giống như một con mèo hoang nhỏ, bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng lại giống như quay về khi còn nhỏ.
Hàn Định Dương có chút mềm lòng, nhưng lại khôi phục ngay lập tức.
Chân anh nhẹ nhàng chạm vào mũi chân Tạ Nhu.
“Á!”
Tạ Nhu đau đến trợn mắt, không nhịn được quát lớn: “Hàn Định Dương, cút!”
Từ khi tới đây đến giờ, Tạ Nhu vẫn luôn rất cẩn thận, tận lực không để cho cái đức hạnh vô liêm sỉ trong quá khứ của mình lộ ra, tránh dọa hư một đám thiếu gia tiểu thư giàu có.
Nhưng nếu anh khinh người quá đáng, cô cũng chẳng cần hình tượng làm gì nữa.
Hàn Định Dương hừ lạnh một cái, ngồi xổm xuống nhìn cô, cầm lấy cổ chân cô: “Em còn muốn đuổi anh?”
Anh đột nhiên không nói gì mà tiến sát vào, đối mặt trực diện với cô, hô hấp nóng rực phả lên chóp mũi cô.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh, hô hấp Tạ Nhu đình trệ.
Hàn Định Dương nắm cổ chân của cô, nhẹ nhàng vặn, cô đau đến mức muốn ngất đi, hét lên: “Ông nội nhà anh!”
“Anh chính là ông nội em.”
Giọng điệu Hàn Định Dương cũng không khách khí, “Muốn chạy, hiện tại em thử chạy anh xem!”
“Anh đừng có bỏ đá xuống giếng! Em cảnh cáo anh, chờ em ổn rồi, anh…” Lời uy hϊếp cô còn chưa nói xong đã trực tiếp nghẹn lại ở cổ.
Hàn Định Dương nhanh chóng tháo dây giày của cô, cũng cởi nốt chiếc giày thể thao màu trắng xuống.
“Anh làm gì đấy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
- Chương 4