Editor: Giản Linh Kiwi
Quách Cường đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Hàn Trì.
Đều là trẻ con lớn lên trong thời đại khoa học kĩ thuật, hắn dễ dàng nhanh chóng điều khiển người máy.
“Thật cao cấp đó!”
“Đúng vậy! Đồ tàn phế này lúc nào cũng có đồ chơi mới.”
“Này! Đồ tàn phế, ai mua người máy này cho mày vậy?”
Hàn Trì lẩm bẩm: “Là anh tôi làm, bên ngoài không bán, mấy cậu chơi được rồi thì trả lại cho tôi.”
Quách Cường giơ người máy lên cao, nói: “Cho tao đem về chơi hai ngày đi.”
“Không được!”
“Mày nói cái gì?”
Quách Cường hung tợn trừng mắt nhìn cậu: “Mày thử lặp lại lần nữa xem!”
“Không được, đây là anh cho tôi! Cậu muốn đồ chơi nào, bảo mẹ cậu đi mua ấy, cướp của tôi làm gì!”
Ngày thường Quách Cường được đám bạn bè tôn thờ cung phụng, không ai dám khiêu chiến uy quyền của hắn, bây giờ Hàn Trì tàn tật như vậy lại dám nói với hắn như thế, khiến hắn vô cùng tức giận. Hắn tiến lại gần, dùng sức đẩy một cái, khiến cậu ngã từ trên xe lăn xuống mặt đất.
Hàn Trì cắn răng, gian nàn bò trên mặt đất.
Mấy người đứng bên cạnh cười nhạo Hàn Trì vụng về đầy ác ý.
“Đồ tàn tật!”
“Phế vật!”
“Mày như thế mà cũng xứng có đồ chơi mới?”
Đúng lúc này, từ trong bụi hoa bỗng nhảy ra một con chó lớn, sủa gâu gâu mấy tiếng về phía bọn Quách Cường, nhe răng trợn mắt.
Quách Cường không kịp đề phòng, hoảng sợ, lui về sau mấy bước.
Con chó kia trực tiếp chắn trước người Hàn Trì, không để đám bạn kia tới gần.
Hàn Trị nhận ra nó, con chó này chính là con đã ngậm xe của cậu đi, cơ thế to lớn mập mạp, vừa thấy trông rất dọa người.
“Hắc Bối!”
Cạnh đường mòn cách đó không xa, Tạ Nhu vội vã chạy tới, sợi dây xích kéo trên mặt đất.
Cô vừa mới dắt nó đi tản bộ, đang đi, không biết nó nghe được cái gì, lỗ tai nhạy bén dựng đứng lên, sau đó thoát khỏi dây xích, chạy tới hoa viên.
Tạ Nhu nhanh chân đuổi theo, phát kiện nó đang bắt nạt một bạn nhỏ.
Cô nhìn đứa bé đang ngã trên mặt đất, sau đó nhìn xe lăn bên cạnh, tưởng Hắc Bối va chạm trúng cậu, vội vàng đỡ cậu dậy, liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, chị quản chó không tốt. Em có bị thương không? Chị đưa em đi bệnh viện nhé?”
Hàn Trì vội giải thích: “Không phải, không phải nó va trúng em. Là bọn họ cướp đồ chơi của em, còn đẩy em nữa, nó đang giúp em mà.”
Hắc Bối nhe răng với đám Quách Cường, sủa ra âm thanh uy hϊếp, nhưng không hề tiến thêm một bước nào.
Chó Đức bẩm sinh có tính phục tùng chủ nhân vô cùng cao, thông minh cơ trí, là loại chó cảnh sát cực kì ưu tú, không có lệnh của chủ nhân, nó sẽ không làm tổn thương người khác.
Đám Quách Cường nhặt đá dưới đất lên ném Hắc Bối, hét to: “Cút đi! Con cho xấu xí!”
Hắc Bối nhanh nhẹn tránh thoát, sủa gâu gâu mấy tiếng với đám người đó.
“Này!”
Tạ Nhu kéo xích sắt, nói lớn: “Dừng tay, nó sẽ không làm gì mấy em đâu!”
Dù đám Quách Cường nổi điên, nhưng con chó này lại khiến người ta sợ hãi, bọn họ quyết định hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chạy là thượng sách.
“Trả đồ chơi cho tôi!”
Hàn Trì nóng nảy, điều khiển xe lăn muốn chạy theo.
Tạ Nhu đại khái đã rõ ràng, đây là mâu thuẫn giữa đám trẻ, mấy đứa trẻ kia bắt nạt cậu bạn này khuyết tật, cướp đồ chơi của cậu.
Cô nói với Hàn Trì: “Em đừng lộn xộn, chị lấy đồ chơi về cho em.”
Đám Quách Cường kia giống như chuột, chạy rất nhanh, Hàn Trì sắp khóc ra nước mắt: “Đó là anh hai cho em.”
Tạ Nhu đuổi theo, cô cố chạy nhanh, từ phía sau kéo cổ áo Quách Cường: “Này, đưa đồ chơi đây.”
Quách Cường cố gắng tránh khỏi Tạ Nhu, quay đầu hung tợn uy hϊếp: “Chị có biết ba tôi là ai không!”
Tạ Nhu hừ lạnh nói: “Cho dù ba em là chủ tịch nước, em cũng không thể cướp đồ của người khác như thế.”
Quách Cường thấy không chiếm được tiện nghi, hung dữ ném người máy xuống mặt đất, còn dẫm mạnh lên cài cái.
Hắn không lấy được đồ, thà rằng hủy đi, cũng sẽ không cho người khác.
Hàn Trì khóc “oa” lên một tiếng, Hắc Bối gầm gừ mấy tiếng uy hϊếp Quách Cường.
Quách Cường sợ hãi không nhẹ, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã trên mặt đất.
Tạ Nhu chỉ lo giữ Hắc Bối, không để nó làm loạn, chẳng có cách nào giúp đỡ hắn.
Đám trẻ con kia đỡ Quách Cường xoay người chạy, Quách Cường còn chưa chịu thua, quay đầu lại uy hϊếp: “Tao về sẽ mách ba, để ba lột da chó hầm thịt! Băm thành trăm mảnh!”
Tạ Nhu không để ý tới lời uy hϊếp của hắn, lập tức đi qua nhặt người máy với điều khiển từ xa từ trên mặt đất lên.
Điều khiển từ xa đã rớt pin ra, cô nạp lại đúng chỗ rồi đưa cho Hàn Trì: “Em nhìn xem có bị hư không này.”
Hàn Trì khóc sướt mướt nhận lấy món đồ chơi, cánh tay người máy đã lung lay, cậu mới cầm lên, đầu người máy cũng lỏng ra, cậu càng khóc đến thương tâm.
Hắc Tử đi tới đi lui trước xe lăn của cậu, dùng đầu cọ cọ tay cậu, muốn an ủi.
Tiểu gia hỏa vừa khóc, vừa sờ tai con chó, đáng yêu quá đi mất.
Tạ Nhu không nhìn được cảnh búp bê sứ nhỏ khóc như thế, cô nói: “Em đừng khóc nữa, chị mua cái khác cho em nha.”
“Không mua được.”
Hàn Trì vừa nức nở vừa nói: “Anh trai làm cho em.”
“À.”
Tạ Nhu cũng chẳng biết nên là cái gì, liền nói: “Để chị đưa em về nhé?”
“Không cần đâu.”
Hàn Trì vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn chị, nhà em ở gần đây, em tự về được.”
Cậu nói xong thì chuyển động xe lăn, điều khiển xe lăn đổi hướng, Hắc Bối chạy theo phía sau cậu.
Vẻ mặt Hàn Trì như đưa đám, nói với Hắc Bối: “Cảm ơn mày nhé, chiếc xe kia xem như quà cảm ơn, tặng mày đó.”
Hắc Bối “gâu” một tiếng, ngồi xuống, nhìn cậu rời đi.
Hoàng hôn buông xuống kéo theo bóng một người một chó thật dài.
Tạ Nhu nhìn theo bóng dáng Hàn Trì, trong lòng có chút khó chịu.
Cậu em kia nhỏ như vậy đã phải ngồi xe lăn, cô thật khó tưởng tượng, cậu ấy phải nhẫn nhịn như thế nào.
Tạ Nhu xoa đầu Hắc Bối, Hắc Bối lại sủa mấy tiếng.
Hàn Định Dương thấy Hàn Trì khóc sướt mướt chạy về nhà, vội vàng thả thư trong tay xuống, đứng dậy đi qua hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Trì đưa người máy cho anh, ủy khuất kể lại toàn bộ câu chuyện.
Hàn Định Dương nhận lấy người máy, kiểm tra một chút, nói: “Chỉ là đinh ốc bị rơi ra, có thể sửa lại được.”
“Thật ạ?”
Đôi mắt ngập nước của Hàn Trì chớp chớp.
Ánh mắt Hàn Định Dương nhu hòa, xoa đầu cậu: “Chuyện lớn lắm à? Đáng để em khóc thương tâm như thế?”
“Không, em không khóc, em là đàn ông.”
Hàn Trì vội dùng tay áo lau khô nước mắt.
Hàn Định Dương đưa khăn giấy cho cậu, hỏi: “Em nói người giúp em là một chị gái đang dắt chó đi dạo?”
“Vâng!”
Hàn Trì gật đầu, “Một chị gái rất đẹp trai, đẹp hơn anh nữa!”
So với anh còn đẹp trai hơn?
Hàn Định Dương khẽ cười một tiếng, nhéo mặt cậu: “Mắt em như thế nào vậy hả?”
Có một ông bạn đại thọ tám mươi, ông nội và Tạ Cẩn Ngôn cùng đến tham gia.
Hoàng hôn xuống, Tạ Nhu nhốt chó xong, vừa vào nhà liền chạy vào phòng anh trai, đăng nhập tài khoản trò chơi.
H cũng không online.
Cô nhắn cho anh một đoạn tin nhắn: “Ông nội không ở nhà, tối hôm nay tôi có thể online rồi.”
Tạ Nhu là mẫu người làm việc cần cù thật thà, thái độ nghiêm túc, nghĩ đến nhiệm vụ hôn môi buổi tối chưa hoàn thành, trong lòng có cảm giác hơi bất an.
Nhưng tối đó, trong nhà lại có khách không mời mà đến.
Một người phụ nữ Quách gia kéo con mình đến, mang theo cả đám đàn ông hùng hổ tới trước cửa.
Dì nhỏ Tô Thanh vừa thấy bà Quách tới, vội vàng ra tiếp đón.
Chồng của bà Quách vừa khéo là cấp trên trực tiếp của Tạ Thiệu Kỳ, Tô Thanh cũng từng chơi mấy ván mạt chược với bà Quách, hai người không thân lắm, nhưng bởi vì mối quan hệ trên dưới của chồng nên cũng muốn lấy lòng.
Trên mặt Tô Thanh đầy ý cười: “Chị Quách, sao hôm nay chị lại rảnh rỗi đến chơi thế, mau vào nhà ngồi.”
Bà Quách đẩy con trai về phía Tô Thanh, không hề khách khí mà nói: “Chị Tạ, chị cũng là người nói lý lẽ, Tạ gia mấy người dạy con gái thật tốt, chiều nay nó thả cho cắn con tôi, cái này tính như thế nào?”
Vừa nghe lời này, mặt Tô Thanh thất sắc: “Sao có thể! Hòa Hi nhà tôi tuyệt đối không làm chuyện này, hay có hiểu nhầm gì chăng?”
Bà Quách chém đinh chặt sắt nói: “Không sai, chính là con gái họ Tạ nhà chị thả chó cắn người, không có quy củ!”
“Thả chó cắn người?”
Tô Thanh lập tức phản ứng lại.
Lúc chạng vạng Tạ Nhu có đưa chó ra ngoài, bà đại khái đã hiểu chuyện thế nào, hẳn là chính cô gây ra tai họa.
Bà liên tục xin lỗi bà Quách: “Người chị nói không phải con gái tôi, đó là con gái của anh trai Thiệu Kỳ đã qua đời, tên là Tạ Định Nhu.”
Vẻ mặt bà Quách không tốt lắm: “Tôi không quản cô ta là ai, dù sao cũng họ Tạ, tìm chị là được rồi!”
Tô Thanh thầm chửi thầm trong lòng vài câu, gọi to về phía cửa sổ trên lầu: “Tạ Nhu, cháu xuống đây cho dì!”
Trước đó Tạ Nhu đã nghe thấy động tĩnh, ghé qua cửa sổ nhìn thấy mọi chuyện.
Hôm nay ông nội và anh trai đều không ở nhà, đối phương tìm tới cửa như thế sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Cô hơi lo sợ bất an, đi đến đại viện, nói với bà Quách: “Hắc Bối không cắn chết người.”
“Cô còn muốn chống chế!”
Bà Quách kéo tay áo con mình lên, ở khuỷu tay có một vết trầy xước.
“Đây không phải do cho cắn!”
Tạ Nhu vội vàng giải thích: “Đây là em ấy tự ngã mà!”
Quách Cường lập tức chỉ vào Tạ Nhu oa oa kêu to: “Chính chị ấy thả chó cắn con! Mẹ! Mẹ mau gọi người đánh chết chó chị ấy, con mới hết giận được!”
Bà Quách dỗ Quách Cường như dỗ tiểu hoàng đế: “Mẹ nhất định làm chủ cho con, lấy lại công đạo!”
Tô Thanh khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt, nếu như Tạ Nhu gây họa, bà không cần tham gia làm gì.
Thả chó cắn trẻ con cũng không phải chuyện nhỏ, cho dù ông già có quay về cũng không che chở được cho cô!
“Chúng ta đều là người quen, xé rách da mặt nhau cũng không hay lắm. Tôi cũng không cần nhà chị bồi thường tiền tiêm vắc xin chó dại, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này.”
Bà Quách nói với Tô Thanh: “Đưa con chó ra cho tôi xử lý, chuyện này coi như xong, chúng ta ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, hai bên cãi nhau thì không tốt.”
Tô Thanh vội vàng nói: “Chị Quách là người rõ ràng, chờ chút, tôi sẽ đưa nó cho chị.”
Tạ Nhu thấy chuyện không ổn, vội vàng giữ chặt Tô Thanh: “Dì định làm gì với Hắc Bối?”
Tô Thanh nói: “Dì đã sớm nói với cháu, trong đại viện có rất nhiều trẻ em, cháu nuôi loại chó dữ này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!”
Hô hấp Tạ Nhu gấp gáp, giải thích: “Hắc Bối không phải chó dữ, nó là quà của ba cháu! Dì không có tư cách tùy tiện đưa cho người khác!”
Tô Thanh tức giận nói: “Vậy cháu nói đi, hôm nay chó của cháu có bắt nạt người hay không?”
Tạ Nhu không trả lời ngay mà quay đầu nhìn đám người chống gậy sau lưng bà Quách. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chắc chắn có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối sẽ không buông tha Hắc Bối dễ dàng.
Tạ Nhu cắn môi nói: “Là tại em ấy bắt nạt bạn bè, cướp đồ chơi của người ta, Hắc Bối mới hù dọa nó.”
“Mẹ, không phải, chị ấy nói dối!”
Quách Cường nói dối, chết cũng không thừa nhận: “Chị nói dối, nói dối!”
Bà Quách vuốt đầu Quách Cường dịu dàng trấn an: “Mẹ biết.”
Sau đó bà quay sang Tạ Nhu, lập tức thay đổi thái độ hung dữ: “Chẳng lẽ chó cô thành tinh, còn phân biệt được đúng sai sao!”
Có đôi khi, chó còn hiểu chuyện hơn người.
Lời này Tạ Nhu không nói ra, nhưng hôm nay cô sẽ không giao Hắc Bối cho đám người này.
Chó là quà ba cho cô, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.
Lúc này, chú nhỏ Tạ Thiệu Kỳ đi ra, dò hỏi mọi chuyện, Tô Thanh lập tức kể lại cho hắn nghe.
Ông nội và anh trai không ở nhà, hiện tại trong nhà chỉ có Tạ Thiệu Kỳ có thể làm chủ.
Tạ Nhu nói nhanh với chủ nhỏ: “Hắc Bối sẽ không cắn người lung tung, thằng bé này bắt nạt người khác, Hắc Tử chỉ lên giúp đỡ thôi.”
Bà Quách hừ lạnh một tiếng: “Tạ tiên sinh, con trẻ ngày thường miệng mồm nhao nhao đùa giỡn, đó đều là chuyển trẻ con, người lớn chúng ta nhúng tay vào không hay lắm. Cháu gái của anh, nhìn cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, đã là thanh niên, lại không biết phân biệt đúng sai, thả chó cắn người, hành động độc ác như vậy, nếu không quản giáo được, chỉ sợ trẻ em trong khu chúng ta, ai cũng phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại.”