Chương 30

Vì đã là ban đêm nên hành lang khách sạn vô cùng yên tĩnh.

Một phần là vì đoàn phim Nhan Thu Chỉ bọn họ đã bao hết một tầng này, giờ phút này Trần Lục Nam thân thể như ngọc đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có ai phát hiện.

Thậm chí không ai biết anh đến đây từ lúc nào.

Anh mặc bộ áo gió màu đen, hòa làm một với bóng đêm.

Lúc này, Nhan Thu Chỉ sinh ra một loại không dám nhìn cảm xúc anh.

Rõ ràng cô cũng không làm gì cả.

Ánh mắt Trần Lục Nam bình thản nhìn hai người, gật đầu: "Ừm."

Ngay sau đó Lâm Cánh phản ứng lại, anh ta nghĩ đến lời Nhan Thu Chỉ vừa nói, có một loại tâm trạng không nói ra được.

Nhưng rất nhanh, Lâm Cánh đã điều chỉnh xong.

Anh ta nhìn Trần Lục Nam, nhíu mày hỏi: ""Vì sao thầy Trần lại đến đây?""

Trần Lục Nam tạm dừng, lướt qua Lâm Cánh nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm nói: "Anh hỏi cô ấy.""

Nhan Thu Chỉ: ""...""

Nhìn ánh mắt sáng quắc của hai người họ, giờ phút này Nhan Thu Chỉ cảm giác mình giống như thằng tra nam vậy.

Cô nghẹn lời, đối với hành vi Trần Lục Nam ném vấn đề nan giải cho mình rất khó chịu, nhưng cô vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.

Cô im lặng, bình tĩnh nói: ""Thầy Trần đến tìm ― ―"" chữ tôi còn chưa nói xong thì vang lên tiếng cửa thang máy cách đó không xa, theo sau là có người đi ra.

Âm thanh rất lớn, dáng vẻ ồn ào nhốn nháo.

Nhan Thu Chỉ nhìn sang, là các diễn viên khác trong đoàn phim.

Sau khi mấy người thấy bọn họ trên hành lang cũng ngẩn cả người.

""Đạo diễn Lâm?""

""Thu Chỉ, sao các người lại ở đây?""

Đang khi nói chuyện, có người nhìn thấy Trần Lục Nam: ""Thầy Trần, ngài cũng ở?""

Ngay lập tức, bầu không khí trên hành lang càng lúng túng hơn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mãi mới phản ứng được chút gì đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trên tay Lâm Cánh cầm bó hoa, một vị nam diễn viên há miệng hồi lâu, không thể nghẹn ra một chữ.

Xấu hổ.

Vô cùng xấu hổ.

Nếu không phải mình không thể đi trước, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã muốn trực tiếp chui về phòng, khóa cửa lại.

Về phần Lâm Cánh và Trần Lục Nam, cô không muốn để ý tới.

Lâm Cánh chưa trả lời, Trần Lục Nam liếc ánh mắt Nhan Thu Chỉ đang tránh né, thấp giọng nói: ""Ừm, tôi đến tìm Nhan Thu Chỉ có chút việc."

Mọi người sửng sốt, dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra.

"Thầy Trần và Thu Chỉ quen biết à?""

Mặc dù mấy người tò mò quan hệ hai người, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Lục Nam quét qua, lập tức rùng mình một cái: ""Vậy thầy Trần và Thu Chỉ các người nói chuyện tiếp đi, chúng tôi trở về phòng trước.""

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, còn rất trưởng bối nói câu: ""Nghỉ ngơi sớm một chút.""

Chờ mấy người kia đi rồi, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn Lâm Cánh: ""Đạo diễn Lâm, còn có việc không?""

Thái độ cô không nóng không lạnh, cho dù Lâm Cánh có ngốc cũng nhận ra được cái gì.

Ánh mắt anh ta dao động giữa hai người, cười nói: ""Nghỉ ngơi sớm một chút.""

Nói xong, anh ta cứng rắn nhét hoa vào trong tay Nhan Thu Chỉ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, vì phòng ngừa hoa rơi trên mặt đất, Nhan Thu Chỉ đành phải nhận lấy.

Sau khi Lâm Cánh đi, Nhan Thu Chỉ và người đàn ông dựa vào tường nhìn nhau, khó lòng giãi bày.

*

Vào phòng, Nhan Thu Chỉ không để ý tới Trần Lục Nam, cô cầm hoa và trà giải rượu đặt trên bàn, ngược lại vào phòng tắm sấy tóc.

Chờ cô ra ngoài, Trần Lục Nam đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm anh, Trần Lục Nam nâng mắt, đối diện với cô.

Căn phòng không tính là rộng rãi yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí khiến người ta căng thẳng.

Cũng không biết là thấy hơi có lỗi với anh hay chột dạ, Nhan Thu Chỉ đi đến đá mũi chân anh.

Trần Lục Nam nhìn động tác của cô, cũng vì lời nói.

""Sao anh lại tới đây?""

Trần Lục Nam cất điện thoại di động, hờ hững nói: ""Nghiên cứu điều tra địa hình?""

Nhan Thu Chỉ: ""À.""

Cô mím môi, nhìn sắc mặt Trần Lục Nam nói: ""Nghiên cứu điều tra địa hình phim điện ảnh sao?""

"Ừm."

Từ trước đến nay Trần Lục Nam ít nói, Nhan Thu Chỉ không biết hôm nay anh nhìn thấy khung cảnh này, rốt cuộc anh có ý nghĩ gì.

Nhưng cô phải thừa nhận, bây giờ cô và Trần Lục Nam không hề có tình cảm gì, nhưng vượt quá giới hạn linh tinh gì đó, cô tuyệt đối sẽ không làm.

Mặc dù Trần Lục Nam không quan tâm, nhưng Nhan Thu Chỉ rối rắm hai giây, vẫn giải thích một câu: ""Em không biết Lâm Cánh sẽ như vậy.""

Cô thật không cảm giác được Lâm Cánh có ý với mình, khi ở phim trường quay phim, Lâm Cánh vẫn mắng cô máu chó đầy đầu, không thể nhìn ra có khác nhau ở đâu.

Cho nên anh ta vừa mới lấy hoa ra, Nhan Thu Chỉ mới không kịp phản ứng lại sau đó từ chối.

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, nhìn cô: ""Uống rượu?""

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc với tốc độ đổi đề tài của anh: ""Uống một ly.""

Trần Lục Nam gật đầu, tầm mắt nhìn về trà giải rượu trên mặt bàn, thản nhiên nói: ""Vậy trà giải rượu chắc là không cần dùng.""

...?

Nhan Thu Chỉ theo ánh mắt của anh nhìn sang, lần đầu tiên biến thông minh: "Ừm, anh nói rất đúng.""

Cô nghiêm túc gật đầu: ""Trà giải rượu uống không ngon, em không định uống.""

Vợ chồng plastic vẫn vợ chồng plastic, có đôi khi nên duy trì thì vẫn phải duy trì.

Trần Lục Nam là một người đàn ông, chắc chắn sẽ rất khó chịu chuyện người khác nhớ thương vợ mình, mặc dù không có tình yêu, hai người cũng là quan hệ vợ chồng.

Người đàn ông có lòng tự trọng, có lòng ham muốn chiếm hữu.

Về cái này, Nhan Thu Chỉ vô cùng hiểu.