Chương 27

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Chỗ bên cạnh không còn người, giống như khách qua đường, ngủ một giấc liền chạy.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, vén chăn lên rời giường.

Khi cô xuống tầng, không ngờ lại thấy Trần Lục Nam.

"Vì sao anh còn ở nhà?""

Vẻ mặt Trần Lục Nam nhạt nhẽo nhìn cô, trong ánh mắt kia rất rõ ràng —— Vì sao anh không được ở nhà.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, lẩm bẩm: ""Anh không đi làm sao?""

""Nghỉ.""

Nhan Thu Chỉ giật mình, loại người bận rộn như Trần Lục Nam vậy mà không cần ra khỏi cửa.

Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Vậy cả ngày hôm nay anh ở nhà?""

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, cúi đầu xắn ống tay áo lên đi vào phòng bếp.

Nhan Thu Chỉ nhịn không được, đi theo.

Cô nhìn đồ vật bừa bãi trong phòng bếp, hỏi: ""Dì đã tới hả.""

Trong phòng bếp có nhiều đồ bữa sáng, tất cả vẫn còn nóng.

Trần Lục Nam không trả lời, bưng hết bữa sáng ra ngoài.

Trong nhà mời được dì có tay nghề rất tốt, mỗi lần đều có thể khơi dậy được cảm giác thèm ăn của Nhan Thu Chỉ.

Ngửi thấy mùi hương bữa sáng, cô chạy về bàn ăn, không chờ Trần Lục Nam chuẩn bị xong tất cả, liền bắt đầu ăn.

Từ trước đến nay Trần Lục Nam không có ý kiến gì với hành vi của cô.

Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, suýt nữa khiến Nhan Thu Chỉ nghẹn hỏng rồi.

Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông đối diện truyền đến: ""Mấy giờ ngủ.""

Nhan Thu Chỉ dừng động tác cắn bánh bao nhỏ lại, ngước mắt nhìn anh: ""Anh hỏi em?""

Trần Lục Nam vân đạm phong khinh nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, liên tục uống mấy ngụm sữa đậu xong mới nói: ""Chắc 3,4 giờ gì đấy, làm sao?""

Trần Lục Nam không lên tiếng.

Con ngươi Nhan Thu Chỉ chuyển động, ý tứ không ra nở nụ cười: ""Anh bây giờ còn muốn quản giờ ngủ của em?""

Ánh mắt Trần Lục Nam lạnh nhạt nhìn cô, không nhúc nhích.

Nhan Thu Chỉ nói hai câu không được trả lời, không thú vị nhún vai.

Ăn bữa sáng xong, Nhan Thu Chỉ về phòng thay quần áo trang điểm rồi đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân xuống tầng, Trần Lục Nam không có quá nhiều động tác, thậm chí còn chưa nhìn Nhan Thu Chỉ.

Mãi đến khi cô đi qua đi lại trước mặt, Trần Lục Nam lơ đãng nhìn, sau khi thấy quần áo cô đang mặc, cau mày.

Anh nghiêng đầu, nhìn nhiệt độ ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp: ""Em không lạnh?""

Hôm nay Nhan Thu Chỉ hẹn Thẩm Mộ Tình đi quẹt thẻ một cửa hàng, cửa hàng kia may đồng phục đẹp, hai người hẹn mặc cùng nhau.

Bởi vì mùa đông, cô đã cố ý mặc thêm tất chân, làm chân càng dài hơn.

Cô chỉnh lại nơ bướm trên cổ áo, quay đầu nhìn anh: ""Em không hoạt động ở bên ngoài.""

Trần Lục Nam lẳng lặng nhìn động tác của cô.

Nhan Thu Chỉ không để ý anh, sửa sang xong cầm thêm áo khoác nỉ đi ra cửa, cô khom lưng đổi giày.

Thay giày tốt Nhan Thu Chỉ quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt nặng nề của Trần Lục Nam.

Cô tạm dừng, nhìn vẻ mặt anh một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.

Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ đi về phía anh.

Một đôi chân nhỏ đặc biệt dễ thấy, ngay cả Thần khí chân trần Nhan Thu Chỉ cũng không mặc, lộ ra gần nửa đoạn da thịt, làn da cô trắng nõn nhẵn mịn, dưới ánh đèn đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

Nhan Thu Chỉ cũng không biết nghĩ tới điều gì, nổi lên hứng thú, vô cùng say mê.

Vì hợp với bộ trang phục này, cô đã trang điểm phong cách thiếu nữ, trắng mịn, má hồng vừa đúng, đánh mặt càng sáng lấp lánh, giống như thiếu nữ 16 tuổi trong sáng.

Cô đi tới trước mắt Trần Lục Nam, đá chân anh.

Trần Lục Nam cúi đầu, không hề bị lay động.

Nhan Thu Chỉ nở nụ cười tỏa nắng, khom lưng tới gần anh.

""Có phải anh không muốn để người khác nhìn thấy em trang điểm như vậy không?""

Trần Lục Nam vẫn không lên tiếng.

Nhan Thu Chỉ ngạo kiều nâng cằm, cầm theo túi xách của mình đắc ý khoe khoang: ""Trần Lục Nam.""

Ánh mắt của Trần Lục Nam từ dưới mà lên, dừng trên môi cô.

""Nói chuyện với anh đấy.""

Nhan Thu Chỉ nói: ""Nếu anh gật đầu nói đúng, nói không chừng em sẽ quay về thay bộ này.""

Dù sao hiếm thấy anh ăn quả đắng, Nhan Thu Chỉ vẫn sẵn lòng đổi một bộ.

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt Trần Lục Nam thay đổi, khóe miệng Nhan Thu Chỉ nhếch lên, vẻ mặt đắc ý.

Nhưng còn chưa kịp đắc ý xong, cô ""A"" một tiếng, đã bị Trần Lục Nam kéo ngồi xuống đùi.

Nhan Thu Chỉ trợn to mắt nhìn anh, lỗ tai lập tức đỏ lên. Vẻ mặt Trần Lục Nam không đổi, đôi mắt sâu thẳm, giống như hồ nước sâu, khiến người ta sa vào bên trong.

""Anh làm gì vậy?""

Nhan Thu Chỉ ngồi trên người anh, cảm giác xấu hổ tràn ra trong lòng.

Trần Lục Nam nâng mắt, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: ""Nói cái gì.""

Đại não Nhan Thu Chỉ chết máy vài giây mới phản ứng được người này đang trả lời câu hỏi trước của mình.

Cô nghẹn lời, dùng sức đẩy người ra đứng lên, sắc mặt ửng hồng: ""Không có gì, em đi đây.""

Cô đi tới cửa, cầm áo khoác mặc vào, trước khi đi còn đánh giá người đàn ông muộn tao, không quên dỗi anh: ""Anh cứ như vậy, xứng đáng độc thân cả đời còn lại.""