Mọi người ôm lấy cô ta, Quan Hà mỉm cười, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, cô ta đi thẳng đến chỗ cô.
"Thu Chỉ."
Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, quay người ngồi sang một bên.
Quan Hà nhẹ nhàng hất tóc, nhìn xung quanh và nói: "Quay phim của đạo diễn Lâm rất vất vả đó."
Nhan Thu Chỉ thậm chí còn không muốn nhìn cô ta.
Quan Hà tức giận khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô, rõ ràng là…. Cô ta mới nên là người lạnh nhạt e dè đó, nhưng Nhan Thu Chỉ chưa bao giờ coi trọng cô ta.
Cho dù cô ta giành được vị trí người đại diện đó, còn ngầm chế nhạo cô nhưng cô vẫn luôn cao ngạo như ngày nào.
"Thu Chỉ, tôi đang nói chuyện với cô đó."
Nhan Thu Chỉ mở một trang kịch bản ra, nhướng mi nhìn cô ta: "Tôi không bị điếc, có chuyện gì sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt Quan Hà đông cứng lại: "Tại sao cô lại có cái thái độ này?"
Nhan Thu Chỉ cũng không muốn nói gì thêm: "Ồ, thái độ của tôi như thế nào?"
Quan Hà há miệng thở dốc, vừa định nói cô không hiểu lễ phép, phía bên kia đã truyền đến những tiếng cảm thán.
"Trần… Trần Lục Nam đến đây sao?"
"Đạo diễn Quan cũng tới đây sao?"
"Ah ah ah ah trời ơi!"
Hai mắt Quan Hà sáng lên, sau khi nhìn thấy người vừa mới xuất hiện liền bước nhanh qua đó.
Nhan Thu Chỉ vô thức quay đầu lại nhìn về phía đó, bên đó có vào người, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng cô vẫn có thể lập tức nhìn thấy Trần Lục Nam, người đó đang bị đám đông vây quanh.
Mặc dù đứng ở trong đám đông nhưng anh vẫn là người tỏa sáng nhất.
Hôm nay anh mặc quần áo rất bình thường, trong một ngày lạnh giá như vậy, một chiếc áo gió tối màu có thể giải quyết mọi việc, khuôn mặt anh tuấn, khi chào hỏi mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó không có tâm, cảm xúc trong con ngươi không rõ ràng, có vẻ trầm ổn và lạnh lùng.
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, ánh mắt đυ.ng phải Trần Lục Nam, vừa định thu hồi ánh mắt, Lâm Cảnh đã quay đầu lại nhìn cô, gọi lớn: "Thu Chỉ, lại đây chào hỏi đi."
"…."
Sau khi Lâm Cảnh gọi xong, anh ấy mỉm cười với Trần Lục Nam và mọi người rồi nói: "Đây là nữ diễn viên trong đoàn của chúng tôi, Nhan Thu Chỉ."
Đạo diễn Quan nhìn theo, cười nói: "Tôi biết cô ấy."
Lâm Cảnh ngạc nhiên.
Đạo diễn Quan mỉm cười, chỉ và Trần Lục Nam và nói: "Anh Nam có lẽ là không biết, nữ diễn viên này nổi tiếng như Anh Nam vậy."
Trần Lục Nam bình tĩnh trả lời: "Tại sao lại nổi tiếng ngang nhau được?"
Nhân viên công tác ở bên cạnh trả lời lại: "Chính là nam nữ diễn viên mà mọi người muốn ngủ cùng nhất."
Giọng nói vừa dứt, không khí dường như yên tĩnh hơn một chút.
Nhan Thu Chỉ vừa đi tới, nghe thấy những lời này, đến nỗi Quan Hà ở một bên sắp cắn hỏng môi luôn rồi.
Sự nổi tiếng này, là điều mà cô ta vẫn luôn theo đuổi, nhưng khi cuộc bình chọn trực tuyến được phát động, tám mươi phần trăm số người đã bỏ phiếu cho Nhan Thu Chỉ.
Cô ta nheo mắt, kìm nén lửa giận trong mắt, cười dịu dàng nói: "Đây đều là trò đùa của cư dân mạng không có việc làm, thầy Trần đừng để ý."
Ánh mắt Trần Lục Nam dừng lại trên người Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh, dừng lại một chút rồi nói: "Thật thú vị."
…..???
Mọi người đều vô vùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trần Lục Nam sau đó lại nhìn Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ lãnh đạm cười nói: "Không có gì thú vị cả."
Cô nói: "Mọi người đều đang nói đùa thôi."
Đạo diễn Quan cười lớn: "Đây đều là khen nói sự quyến rũ tuyệt vời của hai người thôi." Anh ấy nói, đánh giá một lượt Nhan Thu Chỉ từ trên xuống dưới, gật đầu tán thành nói: "Thực sự xứng đáng với danh hiệu này."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn đạo diễn Quan."
Quan Hà ở bên cạnh quan sát, trong mắt hiện lên tia ghen tị.
Sau khi chào hỏi xong, Lâm Cảnh đã đặc biệt hỏi ý kiến của đạo diễn Quan về việc quay phim và nhờ anh ấy cho một số ý kiến.
Đạo diễn Quan là một đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, ông là đạo diễn một trong những bộ phim nổi tiếng nhất của Trần Lục Nam, hai người vừa là thầy vừa là bạn bè của nhau.
Nhan Thu Chỉ tò mò về lý do tại sao họ lại đến đây, cô đang suy nghĩ về điều đó, Quan Hà đã đi đến trước mặt Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nghe thấy Quan Hà nghẹn ngào gọi: "Thầy Trần."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười.
Trần Lục Nam nhướng mày, lãnh đạm trả lời.
Quan Hà mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng người về phía Trần Lục Nam nói: "Tại sao hôm nay thầy Trần lại đến đây vậy?"
Trần Lục Nam lùi lại vài bước, lãnh đạm hỏi: "Cô Quan đã học phép lễ nghi chưa?"
Quan Hà sửng sốt một chút, không rõ tại sao: "Câu nói này của thầy Trần là có ý gì?"
Đột nhiên, một người đàn ông im lặng ở bên cạnh nãy giờ bật cười.
Sau đó Quan hà mới để ý đến người đàn ông ở bên cạnh này, sau khi nhận ra diện mạo của người đàn ông đó, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Không nói đến Quan Hà, ngay cả Nhan Thu Chỉ cũng chú ý đến đó.
Đi cùng đạo diễn Quan và Trần Lục Nam tới đây ngoài mấy người trợ lý ra còn có cả người đàn ông anh, từ đầu đến cuối anh ấy đều không nói gì, cũng không nghe thấy đạo diễn Quan và những người khác giới thiệu người.
Vẻ ngoài của người đàn ông này thuộc kiểu người nhã nhặn lịch sự, tạo cho người nhìn cảm giác lịch lãm, phong lưu và sang trọng.
Nhan Thu Chỉ quan sát một lúc, sau đó mới dịch chuyển ánh mắt trên người đàn ông đó.
Quan Hà khi nghe thấy tiếng cười của anh ấy, mặt nóng lên: "Anh cười cái gì?"
Người đàn ông nhìn cô ta: "Cô Quan hiểu rồi còn hỏi sao?"
Quan hà xấu hổ, kinh ngạc nhìn anh ấy.
Người đàn ông nói: "Anh Nam vừa mới hỏi cô Quan đã học lễ nghi chưa, cô thực sự không hiểu nó có nghĩa là gì sao?"
Quan Hà thật sự nghe không hiểu.
Cô ta ngạc nhiên nhìn Trần Lục Nam, rồi lại nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Khóe môi người đàn ông trước mặt nhếch lên, anh ấy nhìn Trần Lục Nam nói: "Anh Nam, anh không thể nói thẳng một câu được sao? Cô Quan sẽ phải mất nửa ngày để đoán đó."
Trần Lục Nam nhìn anh ấy một cái.
Người đàn ông mỉm cười, nhìn Quan Hà và nói: "Khi cô Quan đứng cô có thói quen nghiêng về phía người đàn ông sao? Hay là cô chỉ quen nghiêng về phía Anh Nam vậy?"
Vừa dứt lời, mặt Quan Hà đỏ bừng lên, nhưng thể bị xấu hổ vì những chuyện cô ta cất giấu bị người ta vạch trần ra vậy.
Đối với các nhân viên công tác nghe được cuộc trò chuyện của họ, càng không thể nhịn được cười.
Hành động vừa rồi của Quan Hà rõ ràng là muốn thân mật với Trần Lục Nam, giống như đẳng cấp ăn vạ vậy.
Quan Hà nghe thấy những tiếng cười đó, mặt như bốc hỏa, nếu không phải vẫn còn một chút lý trí thì có lẽ cô ta đã bị chế nhạo mà bỏ đi khỏi hiện trường rồi.
Cô ta cắn chặt răng, nói: "Xin lỗi nhé, vừa rồi là do tôi đứng không vững."
Người đàn ông nghi ngờ mỉm cười.
Quan Hà không còn mặt mũi đợi ở đây nữa, sau khi nói vài câu thì đi đến bên cạnh đạo diễn.
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Cám ơn tôi như thế nào đây?"
Trần Lục Nam liếc nhìn anh ấy, sau đó quay sang nhìn Nhan Thu Chỉ.
Lúc này Nhan Thu Chỉ có chút buồn cười, sự phẫn nộ vì vị trí người đại diện bị Quan Hà cướp mất của cô dường như đã bị dập tắt trong nháy mắt.
Chỉ là một đoạn ngắn như vậy, Nhan Thu Chỉ ước tính rằng không bao lâu sau nó sẽ lan truyền trên mạng Internet, và Quan Hà sẽ hoàn toàn mất mặt.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Trần Lục nam, cô lập tức ngừng cười, trừng mắt nhìn anh khi không ai chú ý đến.
Một người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trần Lục Nam trực tiếp bỏ qua ánh mắt của cô, lập tức đi tới, thấp giọng hỏi: "Lát nữa cô Nhan còn có cảnh quay nào không?"
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh…."
Các nhân viên công tác xung quanh cũng ngạc nhiên, nhìn thái độ của Trần Lục Nam đối với Nhan Thu Chỉ…có điểm đặc biệt?
Sắc mặt Trần Lục Nam không có quá nhiều cảm xúc, không lạnh lùng cũng không thờ ơ, cũng dường như không có vẻ đặc biệt, chỉ là một câu nói khách sáo.
Vương Khang nói thêm: "Cô Nhan, nếu không có việc gì thì có sang bên kia nói chuyện chút không?"
Nhan Thu Chỉ không bỏ qua sự ngạc nhiên trong ánh mắt của các nhân viên công tác, vừa định từ chối, Trần Lục Nam trầm giọng nói với cô: "Anh ấy là Bác Ngọc."
Trong phút chốc, Nhan Thu Chỉ nuốt lại những lời nói đến miệng vào trong.