Khi cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đã không còn thấy Trần Lục Nam nữa.
Nhan Thu Chỉ cũng không quan tâm, cô tắm rửa rồi cùng Châu Châu đi đến phim trường.
Vừa đến nơi, cô đã nghe thấy nhân viên công tác đang bàn tán, nói rằng hôm nay sẽ có người đến thăm ban.
Nhan Thu Chỉ không quá nghiêm túc, cô ngồi ở vị trí của mình để đọc kịch bản.
Đột nhiên, những lời bàn tán bên tai cô càng lúc càng lớn hơn.
Một vài nhân viên công tác nhàn rỗi có lẽ cũng không chú ý đến cô, bắt đầu bàn tán chuyện phiếm.
"Không ngờ rằng Quan Hà đã giành được vị trí người đại diện của nhà An Gia rồi, thật là lợi hại mà."
"Thật ra tôi cũng khá thích Quan Hà, trước đây không phải là cô ấy cũng từng quay phim của Đạo diễn Lâm sao?"
"Nói nhỏ chút đi, người đại diện này của Quan Hà hình như là do tranh giành từ tay Nhan Thu Chỉ mà có được đó."
"Tôi cũng thấy tin tức trên mạng nói rằng, mục tiêu tiếp theo của Quan Hà có thể sẽ là nhà Địch Gia."
………..
Nhan Thu Chỉ nghe những lời nói đó, nheo mắt đọc kịch bản.
Châu Châu nghe vậy rất tức giận, vừa muốn qua đó giảng dạy người ta liền bị Nhan Thu Chỉ ngăn lại.
"Đừng lộn xộn."
Châu Châu tức giận, nhưng cô ấy dường như không làm gì được, các sao nữ trong giới giải trí cạnh tranh nhau là chuyện bình thường, nếu như là người khác dùng thủ đoạn bình thường để cướp lấy vị trí người đại diện này, cô cũng không cảm thấy điều đó.
Nhưng đó là Quan Hà.
Kể từ khi Nhan Thu Chỉ bắt đầu trở nên nổi tiếng trong giới, cô ta bắt đầu ngáng chân cô, còn luôn dùng những thủ đoạn đặc biệt để cướp đi vị trí người đại diện của cô.
Nhưng Nhan Thu Chỉ không phải là người có tính cách sẽ nhẫn nhịn, cô luôn có thể đi đến trước mặt phía thương hiệu đầu tư, sau đó làm mất đi những vị trí người đại diện vốn dĩ đã sắp xếp xong rồi.
Đương nhiên, vậy cũng bỏ đi thôi.
Châu Châu đã đi theo Nhan Thu Chỉ thời gian dài như vậy cô ấy cũng hiểu, chị Nhan Nhan của cô ấy không thiếu người đại diện cũng không thiếu tiền bạc, nhưng mỗi lần sau khi Quan Hà lấy mất vị trí người đại diện rồi đi đến trước mặt cô để diễu võ dương oai khiến cho người ta tức giận.
Điều càng khó chịu chính là, đội nhóm của cô ta vẫn muốn ngẩng cao dẫm xuống trên Weibo, mỗi lần đều dẫm đạp Nhan Thu Chỉ.
"Chị Nhan Nhan." Châu Châu tức giận nhìn cô: "Tại sao chị không tức giận chứ?"
Nhan Thu Chỉ nhướng mày cười: "Tức giận chứ, nhưng đây đều là nhân viên công tác, chúng ta tức giận cũng phải nhằm đúng đối tượng, có hiểu không?"
Châu Châu không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cô ấy vẫn muốn nói tiếp nhưng điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ đã vang lên, cô cúi đầu nhìn, đó là một dãy số lạ.
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ hai giây, sau đó nghe máy: "Alo, xin chào."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó truyền đến một tiếng cười vừa có chút quen thuộc lại xa lạ: "Xin chào ai đó?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt.
Khương Định cao giọng, hét lên: "Nhan Nhan?"
Nhan Thu Chỉ định thần lại, cố gắng tìm kiếm ai đó có liên quan đến giọng nói này từ ký ức phủ đầy bụi bặm của mình, cô ngạc nhiên hét lên: "Anh Khương Định?"
"Là anh."
Nhan Thu Chỉ vô cùng kinh ngạc, cố nén sự kích động của mình nói: "Tại sao anh…."
"Quay về rồi."
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: "Thật sao?"
"Ừm."
Khương Định nhìn tư liệu ở trước mặt, cười nói: "Không hỏi anh về khi nào sao?"
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Nếu anh muốn nói với em thì anh tự nhiên sẽ nói thôi." Nói rồi, cô nhớ tới một điểm mấu chốt: "Tại sao anh lại có số điện thoại của em vậy?"
Khương Định nhìn tấm ảnh trải trước mặt anh ấy, cười nói: "Thấy được một phần tư liệu của em, anh suýt nữa nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người rồi, không ngờ rằng mấy năm không gặp Nhan Nhan của chúng ta đã thành một đại minh tinh rồi."
Nhan Thu Chỉ nghe được lời nói trêu chọc của anh, không khỏi cười nói: "Anh đừng trêu chọc em, chỉ là lăn lộn kiếm bữa cơm thôi."
Khương Định cười nói: "Càng ngày càng xinh đẹp."
Nhan Thu Chỉ có chút ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi nói: "Anh xem tư liệu của em ở đâu thế?"
Khương Định dừng lại một chút, gợi ý cho cô nói: "Anh làm việc ở nhà Địch Gia."
Nhan Thu Chỉ sững sờ, và ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.
Khoảng thời gian trước, cô có thông tin nội bộ, nhà Địch Gia đang chọn người đại diện ở khu vực Trung Quốc, nhưng không chấp nhận tự tiến cử, gia đình họ sẽ trực tiếp sàng lọc lựa chọn các nữ nghệ sĩ.
Nhan Thu Chỉ cũng không quá coi trọng chuyện này, thậm chí cô còn không giành lấy vị trí người đại diện nhà An Gia, nhà Địch Gia cũng không ôm hy vọng gì, trừ khi cô đi cửa sau.
Nhưng bây giờ Khương Định vừa nói, Nhan Thu Chỉ đột nhiên có một chút suy nghĩ.
Sau khi đồng ý khí nào có thời gian sẽ gặp Khương Định, Nhan Thu Chỉ cúp điện thoại di động.
Châu Châu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy sự hiếu kỳ: "Chị Nhan Nhan, ai vậy?"
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn cô ấy: "Tò mò sao?"
Châu Châu gật đầu.
Lúc này tâm tình Nhan Thu Chí khá tốt, cố ý bán rẻ cho cô ấy: "Không nói cho em biết."
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Châu Châu lập tức sụp đổ: "Chị Nhan Nhan…."
Nhan Thu Chỉ bật cười nắm lấy tay cô ấy, vỗ về cô ấy và nói: "Anh trai tôi."
"A?"
Châu Châu bất ngờ nhìn cô: "Chị còn có anh trai sao?"
Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nói thêm: "Anh họ."
Châu Châu vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng Nhan Thu Chỉ đã bị đạo diễn Lâm gọi, chạy đến diễn với các diễn viên khác.
Nhan Thu Chỉ đã quay phim cả một buổi sáng, cũng không đọc những tin tức lộn xộn trên mạng.
Cô không phải là một người tự tìm điều không vui cho chính mình.
Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, thì nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài, có lẽ là một nghệ sĩ đến thăm ban.
Nhưng cô không ngờ rằng, người đến là người có quan hệ thân thiết với cô như vậy.
Quan Hà dịu dàng mỉm cười đứng giữa đám đông và yêu cầu trợ lý mang đồ uống nóng cho mọi người.
Cô ta đã từng quay phim của đạo diễn Lâm Cảnh, đó là bộ phim mà lúc đầu Nhan Thu Chỉ đã không lấy được, hai người là người quen cũ, việc đến thăm ban là điều dễ hiểu.
Trợ lý của Quan Hà nói: "Đây là trà chiều mà Hà Hà của chúng tôi tặng mọi người, đang là mùa đông, mọi người uống cho ấm."
Nhân viên công tác nhanh chóng đáp lời nói: "Cám ơn chị Hà."
"Tại sao chị Hà lại đến thành phố X vậy?"
Quan Hà khẽ mỉm cười: "Đến quay người đại diện đó, thuận tiện ghé qua thăm đạo diễn Lâm luôn."
Lâm Cảnh nhìn qua, nhưng không nói gì.
Một số nhân viên công tác nghe thấy người đại diện liền vô thức nhìn sang Nhan Thu Chỉ.
Người đại diện sáng nay họ vừa mới bàn luận, không phải là do Nhan Thu Chỉ là Quan Hà cạnh tranh sao, mọi người ngầm hiểu suy nghĩ, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đương nhiên, cũng có những nhân viên không hiểu chuyện và không đọc những hot search.
"Chị Hà chụp người đại diện gì vậy?"
Quan Hà khẽ cười nói: "Là nhà An Gia."
Nhiều người mắt sáng lên.
An Gia là một thương hiệu cao cấp giá cả phải chăng, có túi xách, giày cao gót, mặc dù trên mạng có nhiều đánh giá khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều người mua.
Quan Hà có thể giành được vị trí người đại diện xa hoa này, thực sự đủ để chứng minh được thực lực của cô ta.
"Chúc mừng chị Hà."
"Chị Hà thật là lợi hại quá."
Quan Hà nghe được những âm thanh nịnh nọt, nhẹ giọng nói: "Cái này không có gì, vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được."
Có người nhìn cô ta nịnh nọt nói: "Bây giờ là nhà An Gia, nói không chừng dau này chị Hà sẽ là người đại diện của nhà Địch Gia nữa."
Đây cũng là một trong những thứ sang trọng hàng đầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Quan Hà, nhưng vẻ mặt lại khiêm tốn nói: "Làm như thế nào được, như vậy thì có lẽ phải mất vài năm nữa."