Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không chỉ mua đồ cho mình, còn mua thêm quà tặng cho cha mẹ Trần Lục Nam.
Có thể nói làm con dâu tri kỷ lại hiểu chuyện đạt trình độ cao nhất.
Nhưng không như mong muốn, Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình mới vừa mua đủ đồ, Trần Lục Nam gọi đến nói hủy bỏ chuyện về nhà.
Thẩm Mộ Tình nhìn vẻ mặt cô, cẩn thận hỏi: ""Làm sao vậy?""
Nhan Thu Chỉ nhíu mày, nói với cô: ""Trần Lục Nam nói đêm nay anh ấy có việc bận, không về nhà được.""
""...""
Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Tình nhỏ giọng hỏi: ""Có việc gì gấp chứ?""
Nhan Thu Chỉ liếc cô: ""Anh ấy không nói.""
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trợn to mắt nhìn cô: ""Anh ta không nói thì cậu liền không hỏi sao?""
Nhan Thu Chỉ nhún vai: ""Không có gì để hỏi.""
Thẩm Mộ Tình: ""...""
Hai người quan hệ vợ chồng như nhựa plastic nhưng ngược lại không lạnh một chút nào.
*
Nhan Thu Chỉ quả thực không có cảm giác quá lớn, có về nhà họ Trần không có nhiều ảnh hưởng với cô.
Nhưng nghĩ mình mua đống quà kia, Nhan Thu Chỉ ngẫm nghĩ, vẫn gọi điện cho tài xế, bảo người tặng về, còn cố ý gọi điện xin lỗi mẹ Trần.
Đoan trang hào phóng, vai con dâu hiểu chuyện này, từ trước đến giờ cô làm rất tốt.
Tối hôm đó, Trần Lục Nam không trở về, nhưng gửi định vị cho Nhan Thu Chỉ, nói cô biết mình đang ở đâu.
Nhan Thu Chỉ nhìn qua liền tắt điện thoại. Cô không quá tò mò hành trình của Trần Lục Nam.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Thu Chỉ xuất hiện ở sân bay, xuất phát đi thành phố X.
Đoạn thời gian trước cô quay chụp bộ này rất thuận lợi, mặc dù là phim truyền hình, nhưng kịch bản tốt, hơn nữa đạo diễn có duyên, nên tất cả đều vô cùng tốt.
Nhan Thu Chỉ rất thích.
Cô vừa đến, hai vị diễn viên khác trong phim trường đã quen thuộc chào hỏi cô: ""Thu Chỉ đã trở lại rồi.""
Nhan Thu Chỉ cong môi, nhìn hai người: ""Vất vả rồi.""
Hai người cười: ""Không vất vả, đang chờ cô đến đấy chứ.""
Nhan Thu Chỉ nhướng lông mày: ""Được.""
Nhân viên công tác cũng quen thuộc cô, sau khi sôi nổi chào hỏi, bày tỏ rất chào đón Nhan Thu Chỉ.
Vừa mới là thời gian nghỉ giữa trưa, mọi người không quay chụp chính thức.
Nhan Thu Chỉ để Châu Châu mang quà tặng tới chia ra, vừa chia xong, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Tôi không có à?""
Nhan Thu Chỉ ngước mắt, nhìn người tới, là đạo diễn bộ phim truyền hình này Lâm Cánh: ""Đạo diễn Lâm muốn cái gì?""
Lâm Cánh mặc áo lông vũ màu đen, nhăn nhúm, nhìn có hơi nhạt nhẽo, nhưng lại có khí chất đặc biệt.
Anh ta nhìn Nhan Thu Chỉ, thản nhiên nói: ""Nghỉ ngơi mấy ngày khí sắc không tệ.""
Nhan Thu Chỉ nghe, luôn cảm thấy lời này có chút quen thuộc.
Hình như hai ngày trước có người nói qua với cô, cô theo bản năng sờ gương mặt mình: ""Có sao?""
Lâm Cánh gật đầu: ""Tất nhiên.""
Hai người không nói gì, trầm mặc một lát, Lâm Cánh đột nhiên hỏi: ""Cô và Quan Hà xảy ra chuyện gì?""
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, buồn cười nhìn anh ta: ""Đạo diễn Lâm cũng thích hóng loại chuyện này?""
Lâm Cánh nói: ""Thuận miệng hỏi một chút.""
Nhan Thu Chỉ hiểu rõ, không nhiều lời với anh ta: ""Là quan hệ cạnh tranh bình thường giữa các nữ nghệ sĩ thôi.""
Cô không muốn nói nhiều, Lâm Cánh không tiếp tục hỏi.
Ánh mắt anh dừng trên mặt Nhan Thu Chỉ vài giây rồi chậm rãi dời đi.
Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ tiến hành quay phim truyền hình.
Cô rất có đam mê với diễn kịch, cũng đặc biệt thích nhân vật này, tranh thủ rất lâu mới lấy được.
Lúc Lâm Cánh quay phim và bình thường khác nhau, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi mấy ngày, hơi có chút không tìm được trạng thái, bị anh ta mắng rất nhiều mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Quay xong hai cảnh, Châu Châu đưa bình giữ nhiệt và quần áo cho Nhan Thu Chỉ, không nhịn được nói thầm: ""Đạo diễn Lâm vậy mà rất hung dữ.""
Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn cô ấy, nói khẽ: ""Là chị biểu hiện không tốt.""
Châu Châu không phục: ""Rõ ràng cũng rất tốt, là đạo diễn Lâm yêu cầu quá cao.""
Nhan Thu Chỉ véo mặt cô ấy: ""Đạo diễn phải có trách nhiệm với tác phẩm của mình, cứ nghĩ như vậy là được rồi.""
""... Vâng.""
Mặc dù như vậy, Châu Châu vẫn là không nhìn nổi chị Nhan Nhan của mình bị mắng.
Châu Châu nhìn Lâm Cánh cách đó không xa đang chi đạo, lẩm bẩm trong lòng, lấy tính tình này của anh ta, chắc cả đời không theo đuổi được người mình thích.
......
Hai ngày sau, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không liên lạc gì với nhau, Trần Lục Nam biết cô quay lại đoàn phim, gửi câu ""Chú ý an toàn"" xong liền không gửi tin nhắn nào đến nữa.
Tối hôm đó tám giờ, Nhan Thu Chỉ vừa mới trở lại khách sạn liền bị đám người Thẩm Mộ Tình điên cuồng @ báo cho, Quan Hà bắt lấy đại ngôn thời gian trước đó.
Trong lúc nhất thời, fans Quan Hà hãnh diện, đối tượng thứ nhất nhằm vào là Nhan Thu Chỉ.
Nữ minh tinh cạnh tranh quá nhiều, nữ minh tinh cùng hình tượng là càng kinh hơn.
Lần này fans quả thực giống như bị điên, ở trên Weibo ám chỉ ý vị giễu cợt cực mạnh, tiến hành chèn ép Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ nhìn những tin tức trên mạng kia, không bị ảnh hưởng là giả.
Quan trọng là Quan Hà còn có ý đăng bài viết Weibo mới, tóm lại là nỗ lực sẽ có hồi báo, tương lai mình sẽ càng cố gắng hơn, cảm ơn fans đã luôn ủng hộ mình.
Nhan Thu Chỉ ngẩn người nhìn hotsearch, điện thoại rung lên, là Quan Hà gửi tin nhắn tới.
Cô nhíu mày, nhìn tin nhắn Quan Hà hau giây, suy nghĩ, vì sao còn không kéo Quan Hà vào danh sách đen, còn đang nghĩ ngợi, động tác trên tay không dừng lại, trực tiếp kéo người vào danh sách đen.
Nhắm mắt làm ngơ.
Kéo đen xong, Nhan Thu Chỉ vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cô khi nào phải chịu loại tủi thân này, nhưng không cam lòng tìm Trần Lục Nam giúp đỡ, cô có chút chống cự và kiêu ngạo.
Đang suy nghĩ thì ""Tào Tháo"" gọi điện tới.
Nhan Thu Chỉ sững sờ, không chút do dự nhận cuộc gọi.
""Này.""
Trần Lục Nam nghe giọng nói mệt mỏi của cô, thấp giọng hỏi: ""Em ở đâu.""
"Cái gì?""
Trần Lục Nam không chê phiền lặp lại lần nữa: ""Em đang ở khách sạn nào?""
Nhan Thu Chỉ hoảng hốt vài giây, lập tức từ trên giường bò dậy: ""Anh đến thành phố X rồi?""
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ há to miệng, mãi mới nghẹn ra được một câu: ""Anh tới thì tới, hỏi khách sạn em làm gì? Anh muốn ở chỗ này của em?""
Cô lẩm bẩm nói: ""Không quá thích hợp đi.""
Trần Lục Nam không để ý cô từ chối, thản nhiên nói: ""Mẹ có đồ muốn để anh đưa cho em.""
Nhan Thu Chỉ: ""... Được.""
""Vậy ngày mai hẵng đưa, buổi tối em không muốn xuống.""
Ánh mắt Trần Lục Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật đang lướt qua, giọng nói trầm thấp: ""Anh đi lên.""