Chương 16

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ trốn trong phòng khách một hồi, đi vào trong phòng tắm rửa mặt để hạ nhiệt rồi mới mở cửa thò đầu ra ngoài.

Trong phòng khách không có người.

Nhan Thu Chỉ cau mày liếc nhìn vào phòng bếp, nhưng vẫn không có ai ở đó.

Sau khi suy nghĩ, cô ôm đồ của mình đi lên tầng, cửa phòng ngủ chính đang mở.

Cô dừng bước chân lại một lúc, nhưng vẫn là đi vào.

Bên trong có tiếng nước, Trần Lục Nam đang tắm.

Không biết tại sao, nhưng Nhan Thu Chỉ cảm thấy tai mình ấm lên khi nghe thấy tiếng nước chảy, cô chạm vào lỗ tai nóng bỏng của mình, cô chuyển bước đi vào trong phòng để quần áo, cô cũng không đi ra nữa.

Phòng để quần áo vẫn giống như lúc cô rời đi, không khác là mấy.

Bên trong có rất nhiều túi xách, phụ kiện, quần áo và khiến người ta hoa mắt.

Sau khi Nhan Thu Chỉ cất những thứ mình mang theo xong, cô ngồi xếp bằng trên thảm và quan sát một lúc.

Cô cảm thấy nếu một ngày nào đó cô rời khỏi đây, điều mà cô nhớ nhất có lẽ sẽ là căn phòng để quần áo này.

Phòng để quần áo hoàn toàn phù hợp với những gì cô tưởng tượng, sáng sủa và hết sức xa xỉ.

Khi Nhan Thu Chỉ đang ngây ngốc ở đó, Trần Lục Nam từ đầu bên kia bước vào.

Trên khuôn mặt người đàn ông này không có cảm giác tội lỗi nào, thậm chí biểu hiện vừa mới có ý đồ làm chuyện "không bằng cầm thú" vừa rồi không phải là anh.

Anh băng qua Nhan Thu Chỉ và đi về phía tủ quần áo của mình.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu quan sát, không có chút nào trốn tránh.

Trần Lục Nam thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cả người trong điềm tĩnh và thần bí hơn.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Nhan Thu Chỉ, anh hơi nâng cằm lên, cài chặt cúc áo trên cùng, sau đó cúi đầu nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ không có chút ngượng ngùng xấu hổ nào, thẳng thắn hỏi: "Lát nữa anh còn có việc sao?"

"Ừm"

Trần Lục Nam nói: "Hẹn gặp mặt một người, buổi tối còn có tiệc tối nữa."

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ, trầm giọng hỏi: "Có muốn đi cùng không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó lắc đầu từ chối: "Không cần."

Trần Lục Nam không muốn miễn cưỡng cô.

Cả hai luôn có sự hiểu ngầm về chuyện này, đồng ý đi thì đi, không đồng ý thì cũng không sao cả.

Sau khi Trần Lục Nam rời đi, Nhan Thu Chỉ không tìm thấy bất kỳ điều thú vị nào để làm, vì vậy cuối cùng cô chỉ có thể quấy rầy Thẩm Mộ Tình.

Lúc này Thẩm Mộ Tình đang hóng dưa trên Weibo, dùng tiểu hào để giúp Nhan Thu Chỉ xé bỏ bức bách.

"Cậu về biệt thự rồi sao?"

Thẩm Mộ Tình nhìn bối cảnh xuất hiện ở phía của cô.

"Ừm"

Nhan Thu Chỉ gật đầu, để điện thoại di động sang một bên, tẩy trang cho mình: "Vừa mới rửa mặt xong, tớ quên mất là mình còn chưa tẩy trang nữa."

Thẩm Mộ Tình không nói gì: "Vậy tại sao cậu lại đi rửa mặt chứ?"

Nhan Thu Chỉ cầm lấy bông tẩy trang trong tay dừng lại một chút, nhìn cô ấy một cái nói: "Cậu đoán xem."

Thẩm Mộ Tình cũng lười suy đoán với cô, cô ấy suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Fan hâm mộ của cậu và fan hâm mộ của Quan Hà bây giờ đang mắng chửi nhau đó, cậu không định làm cái gì đó để đáp lại sao?"

"Đáp lại cái gì?"

Nhan Thu Chỉ nói: "Trọng điểm là Chị Manh không để cho tôi đăng Weibo."

Nhìn cô như vậy, Thẩm Mộ Tình tức giận nói: "Cậu chỉ nhẫn tâm nhìn vị trí người đại diện này bị Quan Hà bắt lấy sao?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cười nói: "Nếu không thì sao?"

Thẩm Mộ Tình: "…..Hay là để cha cậu ra mặt?"

Nhan Thu Chỉ không hé răng.

Thẩm Mộ Tình nhìn vẻ mặt của cô, tiếp tục đề nghị: "Để chồng cậu ra mặt đi, đưa người đại diện trong nhà cho câu, để xem Quan Hà còn có gì để nhảy không?"

Nhan Thu Chỉ bật cười, trừng mắt nhìn cô ấy: "Không phải cậu không biết người đại diện của công ty Trần Lục Nam chưa bao giờ sử dụng các minh tinh châu Á mà."

Không phải kỳ thị hay khinh thường, chỉ là so sánh mà nói thì khí chất không hợp lắm, cũng chưa tìm được người thích hợp nữa.

Thẩm Mộ Tình hiểu rõ, cũng không thể không từ bỏ.

Cuối cùng, cô ấy vẫn rất khó chịu nói: "Nhưng nhìn thấy Quan Hà kiêu ngạo như vậy, tớ rất tức giận."

Nhan Thu Chỉ an ủi cô: "Đừng sợ, đợi tớ sẽ lấy được cái tốt hơn nữa."

Thẩm Mộ Tình đảo mắt nhìn cô.

Sau khi nói chuyện phiếm với Thẩm Mộ Tình, Nhan Thu Chỉ tẩy trang và rửa mặt đi ngủ.

Khoảng thời gian trước cô đã quá mệt mỏi, khi tỉnh dậy, trời đã tối hẳn rồi.

Nhan Thu Chỉ cầm lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn, ngoại trừ Châu Châu và Thẩm Mộ Tình tự nói chuyện ra thì không có tin nhắn của ai khác cả.

Cô dụi mắt, đứng dậy đi ra khỏi giường.

Trần Lục Nam vừa mới trở về Trung Quốc, liên tục có các lời mời.

Người đại diện sàng lọc lựa chọn một chút, để anh tham gia vào, còn ở trong giới, những bữa tiệc xã giao này là không thể tránh khỏi.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối, Trần Lục Nam được trợ lý đưa về nhà.

Vương Khang nhìn lên căn nhà vẫn đang sáng đèn, ngạc nhiên nói: "Anh Lục, trong nhà anh có người sao?"

Trần Lục Nam ngước mắt lên nhìn căn phòng sáng rực trong đêm, trên mặt lộ ra vẻ xúc động hiếm thấy.

Anh nói "ừm" rồi quay đầu lại nhìn anh ấy: "Cậu vất vả rồi, đi về chú ý an toàn."

Vương Khang cười rõ ràng: "Được rồi, anh Lục ngày mai tám giờ tôi sẽ đến đón anh."

Trần Lục Nam gật đầu, bước vào nhà.

Nhan Thu Chỉ đang thất thần trong phòng bếp, cô không biết nấu ăn, nhưng đồ ăn nhanh không được phép vào, dù là có giao thì cũng chỉ có thể giao đến phía cổng lớn, quá xa rồi, căn bản là cô lười không muốn đi lấy.

Cuối cùng, cô không thể không chui vào bếp nghiên cứu.

Nhìn tô mì bị nấu cháy khét ở trước mặt, lần đầu tiên Nhan Thu Chỉ nghi ngờ chỉ số thông minh của chính mình.

Cô cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên nhìn, vừa mới nghĩ sẽ thử lại lần nauwx thì bên tai đã truyền đến tiếng cười khúc khích.

Cơ thể Nhan Thu Chỉ cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, dưới ánh đèn ấm áp, hơi thở của anh dường như ôn hòa hơn một chút.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, đôi mắt sáng lên.

"Chồng ơi."

Nhan Thu Chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói: "Em đói rồi."

Trần Lục Nam mỉm cười khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô.

Nhan Thu Chỉ bị nụ cười của anh làm cho sững sờ, cô thu hồi suy nghĩ nói: "Anh làm giúp em một bát mì đi?"

Trần Lục Nam hơi dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô trong giây lát: "Không được."

Nhan Thu Chỉ không dán tin nhìn anh: "Tại sao chứ?"

Trần Lục Nam rất thù hận, cúi đầu xắn tay áo, chậm rãi nói: "Để cư dân mạng làm cho em."

"Cái gì?"

Trần Lục Nam xoay người đi về phía phòng khách, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ là trang trí thôi, cho nên không cần làm mì."

…..

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhận ra rằng anh nhớ những gì cô đã nói ở trong xe vào buổi trưa.

Cô bị Trần Lục Nam làm cho nghẹn họng, há hốc mồm, rất lâu sau vẫn chưa nói ra được một chữ.

Người đàn ông chó này thù lâu quá mà.

Có thù tất báo là từ hình dung đến anh, thật là không sai chút nào.

Nhan Thu Chỉ tức giận nhìn bóng lưng của người đàn ông trong chốc lát, tức muốn đánh người.

Trên tay cô vẫn cầm một con dao, vừa định làm ra vẻ một chút thì Trần Lục Nam đột nhiên xoay người lại.

Hai người đột ngột nhìn nhau như vậy, Trần Lục Nam nhìn con dao trên tay cô, cau mày nói: "Bỏ dao xuống đi."

Nhan Thu Chỉ ủy khuất nhận lệnh nói: "Anh làm cho em một bát mì."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô vài giây, cảm thấy có lẽ lúc này cô đã thực sự ủy khuất, hờ hững nói: "Mì gì?"

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, cô mở tủ lạnh ra cho Trần Lục Nam xem: "Anh cứ chọn tự nhiên, cái gì em cũng ăn được."

Trần Lục Nam cảm nhận được sự nịnh hót của cô, không nói nhiều lời nữa.

Con người anh lạnh lùng, có thù tất báo, nhưng vẫn làm một bát mì trộn tương cho Nhan Thu Chỉ.

Sau khi ăn no, tâm tình Nhan Thu Chỉ tốt hơn nhiều, thái độ với Trần Lục Nam cũng tốt hơn lúc đầu.

Cô một mình đi dạo trong sân, đi bộ hai vòng tiêu thức ăn rồi mới trở về phòng.

Khi cô quay lại, đúng lúc Trần Lục Nam từ phòng tập thể dục trên tầng đi ra.

Vì thể hình tốt, Trần Lục Nam mặc áo ba lỗ, anh luôn giữ gìn dáng người, thuộc tuýp người mặc quần áo mỏng vẫn có thịt, cơ bắp không quá rõ ràng, nhưng rất phù hợp.

Thon thả mạnh mẽ, phân bố đồng đều.

Nhan Thu Chỉ quan sát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn màu vàng ngắn.

Với một cú "Oang", khuôn mặt của cô trở bên nóng bỏng.

Khi Trần Lục Nam cúi đầu xuống, những gì anh nhìn thấy là khuôn mặt ửng hồng của cô.

Vô thức, yết hầu của anh cuộn lên, anh tiến đến gần cô, khàn giọng nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh, vẫn chưa kịp trả lời, Trần Lục Nam đã nhích lại gần, đứng ở chân cầu thang ôm lấy người hôn xuống rồi.