- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngàn Vạn Loại Rung Động
- Chương 15
Ngàn Vạn Loại Rung Động
Chương 15
Sau khi Nhan Thu Chỉ nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của Trần Lục Nam, cô cúi đầu xuống lướt điện thoại di động của mình.
Xu hướng trên mạng đã trở nên tốt hơn, nhưng cô muốn biết ai đã đăng video này và tại sao lại giúp đỡ bản thân đúng lúc như vậy.
Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ gửi một tin nhắn cho Chị Manh.
Vừa gửi xong, chiếc xe đã dừng lại.
Khi quay đầu lại, là cánh cửa vừa quen vừa lạ đó.
Cô sững sờ trong vài giây, sau đó mới phản ứng lại nơi mà Trần Lục Nam yêu cầu tài xế đưa họ về nhà chính là phòng tân hôn của hai người.
Biệt thự nằm ở trong khu nội thành, một vị trí yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả.
Từng căn từng căn một, rải rác xen kẽ. Những căn hộ trong khi biệt thự này không nhiều, dường như là một số điều kiện mua nhà đã bị hạn chế hơn so với kế hoạch ban đầu.
Cụ thể là gì thì Nhan Thu Chỉ cũng không biết, nhưng cô biết phòng tân hôn của cô và Trần Lục Nam ở đây, là căn biệt thự lớn nhất và đặc biệt nhất.
Trong lúc sững sờ, chiếc xe đã tiến vào trong sân rồi.
Nhan Thu Chỉ định thần lại, sau khi Trần Lục Nam xuống xe liền vội vàng đi theo anh.
"Hành lý của em đâu, đã đưa đến chưa?"
Trần Lục Nam nói "ừm", lập tức đi thẳng vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Nhan Thu Chỉ lập tức nhìn thấy chiếc vali nhỏ của mình.
Tiếp theo là đại sảnh gọn gàng và sạch sẽ, rộng rãi và sáng sủa, sang trọng và xa hoa.
Thiết kế của toàn bộ ngôi nhà thực sự là theo sở thích của cô, nhưng sau khi hoàn công thì cô lại không thích ở đây.
Nhan Thu Chỉ nhìn xung quanh một lượt, không quan tâm đến Trần Lục Nam, hứng thú mở vali của mình ra, lấy đồ ở bên trong ra, định tìm một nơi để cất đi.
Trần Lục Nam đi vào trong phòng bếp rót hai cốc nước, liền nhìn thấy cảnh cô ngồi xổm xuống đất, mặt mày tập trung nhìn vào cái gì đó.
Sau khi vào nhà, Nhan Thu Chỉ vứt áo khoác sang một bên, cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu đen khi đi ra ngoài, tôn lên dáng người uyển chuyển và đường cong hoàn mỹ của cô.
Ánh mắt của Trần Lục Nam đi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, đột nhiên nghĩ đến những gì Trình Trạm nói.
Cô càng ngày càng xinh đẹp.
Trước đây Trần Lục Nam không quan tâm đến những lời này, nhưng lúc này, anh cảm thấy nó có lý, đó là sự thật.
Đã lâu không gặp, vợ của anh càng ngày càng hấp dẫn, gương mặt thanh thoát càng thêm quyến rũ, dù là ngoại hình, khí chất hay dáng người, dường như càng khiến người ta không thể dời mắt được.
Ánh mắt Trần Lục Nam dừng lại ở đường cong duyên dáng sau gáy của cô trong giây lát, sau đó anh vội vàng rời đi, thay vào đó là uống một nửa cốc nước lạnh.
Khi Nhan Thu Chỉ quay đầu lại, những gì cô nhìn thấy là hình ảnh một người đàn ông đang cầm một cốc nước trong suốt ngẩng đầu lên uống nước, những ngón tay của anh rất mảnh khảnh, trông vô cùng đẹp, lại nhìn sang hướng khác, là yết hầu của anh đang cuộn lên.
Nhan Thu Chỉ vô thức nuốt nước bọt, vẫn còn chưa kịp rời ánh mắt đi, Trần Lục Nam đã cúi đầu nhìn xuống.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đầu óc Nhan Thu Chỉ trống rỗng trong hai giây, cô đánh đòn phủ đầu trước: "Em cũng muốn uống nước."
Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô hai giây, sau đó chuyển ánh mắt.
Nhan Thu Chỉ nhìn theo, đúng lúc thấy được cùng một loại nước cùng một kiểu cốc, nhất thời, cô á khẩu không nói nên lời.
Cảm nhận được ánh mắt chế giễu của Trần Lục Nam "Ánh mắt của em rốt cuộc đã nhìn đi đâu rồi?", Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, già mồm át lẽ phải nói: "Anh chặn mất tầm nhìn của em, em mới không nhìn thấy được."
Nói xong cô đứng dậy muốn đến đó uống nước, cô hoàn toàn không để ý tới chuyện chân cô bị tê sau khi ngồi xổm quá lâu, vừa mới bước được hai bước, chân cô đột nhiên mềm nhũn không khống chế được mà đổ sang một bên.
Nhan Thu Chỉ đưa tay lên muốn nắm lấy quầy rượu để chống đỡ, nhưng vô tình lại nắm lấy quần áo của Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam sợ hãi trước hành vi đột ngột của cô, phản ứng của anh chậm lại hai giây, khi anh phản ứng lại, anh đã là tấm đệm thịt người cho Nhan Thu Chỉ rồi.
Âm thanh của da người va chạm với sàn nhà đặc biệt chói tai.
Nhan Thu Chỉ vô thức nheo mắt lại, nhưng lại không cảm thấy đau đớn như dự đoán, ngược lại lại nghe thấy tiếng kêu rên.
Cô sững sờ một lúc, đột nhiên mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú phóng to của Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ sững sờ nhìn anh, cả người bị đè lên mặt đất, quên luôn cả phản ứng.
Trần Lục Nam cảm thấy sau lưng đau nhức, cau mày muốn bảo Nhan Thu Chỉ đứng dậy rời đi, khi rũ mắt xuống liền nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, trong đôi mắt long lanh nước đó như có quá nhiều cảm xúc không nói nên lời.
Anh nhìn cô hai lần, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dạng khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, không có giương nanh múa vuốt như bây giờ, xinh đẹp động lòng người, nhiều nhất là sự ngây thơ hồn nhiên.
Dễ dàng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của mọi người.
Vài giây sau, Nhan Thu Chỉ bị người ôm lật người lại.
Cô nhìn vào người đàn ông cúi đầu xuống hôn mình, cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Anh---"
Ngay khi chữ này bật ra, Trần Lục Nam đã tìm kiếm môi cô và tiến vào, đảo qua hàm răng của cô, câu dẫn lưỡi cô từng bước ép sát, liếʍ và cọ xát môi cô.
Trên người anh có mùi cao tuyết tùng hương, lạnh lùng thanh tao hiển nhiên rất rõ ràng, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm vào.
Nhan Thu Chỉ bị anh hôn đến không thở nổi, vừa định đẩy anh ra thì Trần Lục Nam đã cúi đầu xuống, rời khỏi môi cô và hôm xuống dưới.
"Trần Lục Nam."
Cô đã có thể thở được, yêu kiều trách: "Anh đang làm gì vậy?"
Trần Lục Nam không trả lời chủ đề nhàm chán này của cô, thay vào đó anh dùng hành động chứng minh bản thân mình.
Nhan Thu Chỉ hôn anh, không biết là tham lam lưu luyến mùi trên cơ thể anh hay là vì những lý do lộn xộn khác nên mới đột nhiên tùy theo anh.
Nhưng cuối cùng, cả hai đều không được như ý nguyện.
Điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên.
Nhân lúc Trần Lục Nam bị phân tâm, cô đã đẩy người ra, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng trốn vào trong phòng với chiếc điện thoại trong tay và tiện tay khóa cửa lại.
Trần Lục Nam nghe giọng nói, ánh mắt tối sầm đến đáng sợ.
Anh đưa tay ấn ngón tay vào đôi môi mà Nhan Thu Chỉ vừa cắn, để lại một chút ấm áp còn sót lại.
"Alo."
Cơ thể và khuôn mặt của Nhan Thu Chỉ nóng đến đáng sợ, cô kìm nén hơi thở gấp gáp của mình và nhẹ nhàng trả lời.
Chị Manh cau mày khi nghe giọng của cô: "Giọng của em bị sao vậy?"
Nhan Thu Chỉ quay đầu, nhìn gương ở trong phòng khách, cô nhìn cô gái gương mặt ửng hồng trong gương, lông mày và đôi mắt nhuộm một màu mê hồn, trong mắt cũng có chút du͙© vọиɠ, cô vô thức liếʍ môi dưới: "Không có chuyện gì, em hơi khát nhưng không tìm được nước uống thôi."
Mặc dù Chị Manh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói nhiều với cô về chuyện này nữa.
Cô ấy "ừm" một tiếng rồi thấp giọng nói: "Tạm thời bên chị vẫn chưa điều tra được là ai đã tung đoạn video đó lên mạng xã hội, chị đã liên hệ với blogger, blogger chỉ nói rằng có người nặc danh nào đó đã đăng nó lên."
Nhan Thu Chỉ nghe vậy, nhíu nhíu mày: "Có lẽ là người ở hiện trường chăng?"
Chị Manh: "Cũng có thể lắm."
Cô nói: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đại diện này cô sẽ không có cơ hội nữa rồi."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cười lạnh tanh nói: "Đối với việc làm người đại diện cho một thương hiệu như vậy, có xa hoa và có tiền đến đâu thì cũng không phải là hiếm đâu."
Không chừng khi nào đó sẽ còn xảy ra chuyện nữa đó.
Chị Manh đã rất tức giận khi nghe những lời nói thẳng thắn của cô.
"Đến bao giờ em mới có thể nhẫn nhịn một chút chứ?"
Nhan Thu Chỉ: "…..Em nhẫn nhịn rồi, em đã uống một ly rượu rồi, họ còn muốn em uống ly thứ hai."
Trong tình huống bình thường, Nhan Thu Chỉ sẽ uống hai ly để nể mặt, dù sao cũng coi như là một xã giao bình thường, nhưng nếu thêm nữa, cô cũng sẽ từ chối.
Tửu lượng của cô không phải là quá tốt, uống say rồi sẽ dễ phát điên. Trong những tình huống bình thường, cô sẽ không để bản thân mắc phải những sai lầm như vậy.
Chị Manh không thể phản bác lại lời nói hợp tình hợp lý của Nhan Thu Chỉ, nếu không phải là điều kiện sức khỏe của Nhan Thu Chỉ tốt, cũng có thực lực, thì cô ấy cũng từ bỏ một nghệ sĩ "vô kỷ luật" như vậy từ lâu rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén tính khí của mình: "Nói tóm lại, người đại diện này không còn rồi, chị lại bị Quan Hà cười nhạo rồi."
Nhan Thu Chỉ bĩu môi nhìn mình trong gương, không hứng thú lắm: "Ồ, em biết rồi."
Cô nói: "Mất thì mất rồi, điều xấu không đi thì điều tốt không đến."
Chị Manh: "…..Em lạc quan quá."
Có rất nhiều sự cạnh tranh giữa các sao nữ trong giới, không thể không kể đến Nhan Thu Chỉ này, trước đây khi chưa có quá nhiều tin tức tiêu cực như vậy thì vẫn còn tốt, có rất nhiều người tìm đến cô làm người đại diện.
Sau đó-
Nhan Thu Chỉ một tay làm ngược lại ấn tượng của phía thương hiệu nhà đầu tư về một người đẹp gợi cảm, khiến không ít người muốn "luật bất thành văn" mời cô uống rượu và "lợi dụng" cô cũng phải nản lòng.
Đẹp là đẹp, nhưng quá hỗn xược.
Đương nhiên, cũng vẫn là không sợ chết.
Nhan Thu Chỉ nghe ra ý tứ trong lời nói của Chị Manh, cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."
Chị Manh bất đắc dĩ nói: "Thực ra chỉ là một ly rượu mà thôi, nhẫn nhịn một chút là qua rồi."
Nhan Thu Chỉ: "Rượu dễ nói, chủ yếu là ánh mắt họ nhìn em quá tục tĩu nên em không nhịn được."
Chị Manh: "…."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngàn Vạn Loại Rung Động
- Chương 15