Chương 11

Trong cả căn hộ, ngoại trừ phòng làm việc, chỉ có phòng ngủ nối liền với một phòng để quần áo.

Rộng rãi sáng sủa và vô cùng xa xỉ.

Khi Trần Lục Nam bước tới cửa, anh nhìn thấy Nhan Thu Chỉ đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cô đang cầm chiếc điện thoại di động cũ trên tay, lông mi rũ xuống, đang tập trung quan sát.

Màn hình điện thoại di động nhỏ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, tôn lên đôi mày thanh tú của cô.

Nhìn từ bên cạnh, Trần Lục Nam vẫn có thể nhìn thấy hàng mi chớp chớp của cô, cùng với chiếc váy ngủ dán sát trên cơ thể của cô, chiếc váy ngủ được làm bằng tơ lụa, một cử động nhỏ cũng có thể phác họa được dáng người xinh đẹp của cô.

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào đó một lúc, nghiêng người thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng tắm.

.............

Đợi khi cô thu dọn hành lý xong ra khỏi phòng để quần áo, người đàn ông đã tắm rửa xong và đang dựa vào tủ đầu giường đọc tài liệu.

Cô liếc nhìn, có chút tò mò.

Nhan Thu Chỉ nhấc chăn lên leo lên giường, không nhịn được mà tò mò hỏi: "Anh đang xem cái gì thế?"

"Kịch bản."

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, quay đầu lại nhìn anh: "Do ai viết vậy?"

Trần Lục Nam nói với cô bằng một giọng nói ôn nhu hiếm có: "Bác Ngọc."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ càng thêm hứng thú nói: "Kịch bản mới của anh ta sao?"

"Ừm."

Bác Ngọc là một trong những nhà biên kịch có thực lực trong suy nghĩ của nhiều người, những kịch bản của anh ta luôn có một phong cách riêng, mới lạ nhưng không hề lố và khiến người ta không thể ngừng lại được.

Nhan Thu Chỉ rất thích chuyện của anh ta, Bác Ngọc cũng đã từng xuất bản một cuốn sách, Nhan Thu Chỉ với tư cách là một người hâm mộ sách, tự nhiên đã mua không ít, chỉ có một điều đáng tiếc là không có cuốn sách ký tên nào cả.

Bác Ngọc không mở các buổi ký tặng và cũng hiếm khi lộ mặt trước công chúng, anh ta là một nhà biên kịch tương đối thần bí.

Sau khi nghe được những lời khẳng định của Trần Lục nam, sự quan tâm mà Nhan Thu Chỉ kìm nén từ từ mở rộng ra và trở nên bành trướng hớn, cô hoàn toàn không muốn kiềm chế chút nào.

Cô chúi đầu về phía Trần Lục Nam và cúi đầu nhìn xuống.

Nhan Thu chỉ vừa mới tắm xong, mùi sữa dưỡng thể bôi lên người cô vẫn chưa tiêu tan, thậm chí cô còn đang trong thời kỳ bốc hơi nồng nặc.

Khi cô nghiêng người tới, hơi thở của Trần Lục Nam đầy mùi đó, rất nồng và ngọt ngào, không hăng mà rất hấp dẫn.

Nhưng cô không nhận ra bất cứ điều gì, Trần Lục Nam đã đọc đến trang thứ hai rồi, Nhan Thu Chỉ đưa tay lật lại để đọc tóm tắt nội dung và nhân vật.

Cô lại gần, tóc của cô vô tình chọc vào cổ của Trần Lục Nam, hơi ngứa ngáy.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, kịch bản bị khép lại.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì vậy, em còn chưa đọc xong mà."

Trần Lục Nam trực tiếp đặt kịch bản lên bàn trên đầu giường, trầm giọng nói: "Đi ngủ thôi."

"......."

Nhan Thu Chỉ nhìn tư thế anh nằm xuống, nhất thời không nói nên lời: "Anh ngủ kệ anh, em đọc kệ em."

Nói rồi, cô nghiêng người muốn lấy kịch bản, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Trần Lục Nam nắm lấy.

Lòng bàn tay anh có hơi nóng, làm bỏng làn da mỏng manh trên cổ tay cô.

Ngay lúc Nhan Thu Chỉ muốn nổi giận, vừa cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt của Trần Lục Nam, cô dừng lại, nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó đột nhiên thoát khỏi lòng bàn tay anh, nắm chặt cổ áo, mặt đỏ bừng mắng: "Lưu manh."

Trần Lục Nam chuyển ánh mắt rời khỏi chỗ đó, dừng lại trên mặt cô, hiếm thấy anh không biến cái danh "lưu manh" trở thành sự thật.

Anh cũng không biết là câu kinh nào đã sai, đột nhiên giải thích nói: "Ngày mai đọc tiếp."

Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, khi cô kịp phản ứng lại, Trần Lục Nam đã tắt đèn ở phía bên cạnh anh rồi.

Cô hoảng hốt vài giây, sau đó chậm rãi nằm xuống giường, sau khi vươn tay tắt đèn, Nhan Thu Chỉ nghĩ như thế nào thấy cũng không đúng.

Theo quy trình bình thường, Trần Lục Nam không nên nói với mình - em không cần phải xem, dù sao xem xong rồi em cũng không diễn ra được các kiểu mới đúng?

Nhan Thu Chỉ dụi dụi đôi mắt chua xót của mình, trong lòng thầm nghĩ: - Hôm nay Trần Lục Nam hình như là người rồi.

Ngày hôm sau, Nhan Thu Chỉ bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô sờ sờ điện thoại, chui vào trong chăn trả lời, giọng nói vẫn có chút khàn khàn nói: "Alo."

Chị Manh nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn đang ngủ sao?"

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, nói "ừm" một tiếng: "Sao vậy ạ?"

Chị Manh cũng không thèm để ý đến chuyện cô ngủ nướng đến chín giờ nữa, nhanh chóng nói: "Dậy đi tắm rửa đi, chị sẽ bảo Châu Châu qua đón em đến công ty."

"Có chuyện gì sao ạ?"

Chị Manh trả lời, thấp giọng nói: "Buổi trưa hôm nay có một bữa tiệc, em cần lộ diện đó."

Nhan Thu Chỉ chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, tò mò hỏi: "Chị có ý gì?"

Chị Manh: "Một nhãn hàng muốn chọn người đại diện, nhưng tạm thời vẫn chưa quyết định được, buổi trưa chỉ là một bữa ăn bình thường thôi, xuất hiện nhiều một chút cũng là điều tốt."

Nhan Thu Chỉ không có nhiều ý kiến về điều này.

Cô đồng ý, hỏi: "Nhãn hiệu nào?"

Chị Manh nói ra một cái tên, Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên mở to mắt: "Em sẽ dậy ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đợi khi cô mặc xong váy chạy ra khỏi phòng thì vô tình nhìn thấy Trần Lục Nam đang ở nhà.

Cô ngạc nhiên trong hai giây, cũng không hỏi thêm, đi đến uống cạn cốc nước trong phòng bếp rồi rời đi.

Ngay khi Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn lên liền nhì thấy hình ảnh cô đang cúi người để đeo giày.

Để gặp phía nhãn hiệu, cũng vì để thân cận với nhãn hiệu, hôm nay Nhan Thu Chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy đen dài mỏng và ôm sát cơ thể cô.

Trên tay cô cầm một chiếc áo khoác, cô chưa kịp mặc vào.

Khi cúi xuống, có thể nhìn thấy hết cả dáng người xinh đẹp.

Mặt trước lồi và mặt sau cong lên, eo không có ngấn mỡ, xương bắp chân đều và đẹp, trắng sáng.

Trần Lục Nam cau mày, còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Thu Chỉ đã quay đầu nhìn anh nói: "Hôm nay anh không ra ngoài sao?"

"Muộn chút."

Nhan Thu Chỉ "ồ" một tiếng, vẻ mặt bình thản nói: "Em còn có việc, đồ đạc anh chuyển về cho em là được rồi, buổi tối em sẽ về thẳng biệt thự."

Ngay khi Trần Lục Nam định trả lời, cánh cửa đã đóng lại.

Khi anh ngước mắt lên nhìn lần nữa, tất cả những gì còn lại đối với anh là cánh cửa khép lại không thương tiếc. Lần đầu tiên anh phản ứng chậm vài giây, đưa tay lên dụi mắt.

Khi Nhan Thu Chỉ đến công ty, thời gian vẫn còn sớm.

Cô và Chị Manh thảo luận về công việc của mình trong khoảng thời gian tiếp theo, sau đó mới bắt đầu đi ăn tối cùng chị Manh.

Trên đường đi, Chị Manh vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Có thể sẽ gặp được rất nhiều người quen đó, có rất nhiều nữ minh tinh muốn giành được vị trí người đại diện này."

Nhan Thu chỉ nói "ừm" thể hiện cô đã hiểu rồi.

Ánh nắng ngoài cửa xe chiếu vào, xuyên qua cửa kính thật ấm áp.

Tối hôm qua Nhan Thu Chỉ đã ngủ một giấc rất ngon, tâm tình thoải mái quan sát người đi đường hai bên, khóe môi nhếch lên, trong mắt măng theo ý cười.