Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngàn Vạn Loại Rung Động

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu nhân viên giao hàng bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Vậy tốt quá, khách hàng nói tôi giao đến cửa sau sẽ có người đến lấy, tôi còn cho rằng người đó đang lừa gạt tôi nữa chứ."

Nói xong, anh ta cũng không quan tâm, ký tên xong liền cưỡi lên xe máy điện rời đi luôn.

Chân mày của Trần Lục Nam khẽ nhúc nhích khi nghe thấy những lời nói của cậu giao hàng.

Anh nhìn xuống phần ghi chú ở trên đơn đặt hàng, lại nhìn lên mấy chữ người liên hệ ở bên trên cùng, cười nhạt.

Khi Trần Lục Nam quay lại, Nhan Thu Chỉ đã lau khô tóc và đang ngồi chờ trong phòng khách.

Sau khi nghe thấy tiếng động, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn sang, đôi mắt long lanh nhìn anh.

"Anh vất vả rồi."

Trần Lục Nam đưa cho cô món đồ được giao, cũng không hỏi cô tại sao lại yêu cầu nhân viên giao hàng giao đến cửa sau.

Nhan Thu Chỉ quan sát những thay đổi trong biểu hiện của Trần Lục Nam, đoán rằng có lẽ là người này không nhìn thấy những ghi chú trên đó.

Cũng là, Trần Lục Nam mới không có thời gian rảnh rỗi để xem những thứ đồ không quan trọng này.

Cô đã gọi lẩu chua cay mã la, vừa mở ra hương thơm nồng nàn đã bay ra, tràn ngập khắp phòng khách.

Để bày tỏ lòng cảm tạ của mình, Nhan Thu Chỉ tốt bụng hỏi: "Anh có muốn ăn một chút không?"

Trần Lục Nam nhấp một ngụm nước, liếc mắt nhìn nói: "Không cần."

Nhan Thu Chỉ cũng không tức giận, Trần Lục Nam chưa bao giờ ăn những đồ ăn nhanh này, không ăn càng tốt.

Cô bắt đầu tự mình ăn, vừa ăn còn không quên đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Lục Nam.

Một giây sau, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy Trần Lục Nam đi vào bếp.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bật lửa.

Nhan Thu Chỉ trầm mặc một lúc, muốn nghiêng người nhìn xem anh đang làm gì, nhưng lại không thể hạ mặt xuống.

Cô trầm tư một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình.

Nhan Thu Chỉ: [ Đồ ăn nhanh đã được lấy về rồi. ]

Thẩm Mộ Tình: [ Anh ấy có biết rằng cậu cố tình điền địa chỉ ở cửa sau không? ]

Nhan Thu Chỉ: [ ....Không biết đâu, nhưng vấn đề là Trần Lục Nam đã vào bếp bật lửa lên rồi. ]

Thẩm Mộ Tình: [ ??? ]

Nhan Thu Chỉ: [ Cậu nói xem có phải anh ấy muốn trừng phạt tôi vì bảo anh ấy đi lấy đồ ăn nhanh nên mới bắt đầu làm cơm tối không?" ]

Thẩm Mộ Tình: [ ....Làm cơm tối thì làm sao có thể gọi là trừng phạt cậu được chứ? ]

Nhan Thu Chỉ: [ Anh ấy làm nhưng không cho tớ ăn, chẳng lẽ không phải là trừng phạt sao? ]

Thẩm Mộ Tình: [ ....Cậu đã có đồ ăn nhanh rồi, cậu còn ăn cái gì nữa. ]

Nhan Thu Chỉ: [ Cậu không hiểu, tay nghề nấu ăn của Trần Lục Nam tốt hơn đồ ăn nhanh cả ngàn lần đó. ]

Tuy nói không bị tiền bạc cám dỗ, không khuất phục trước vũ lực và quyền thế, nhưng trước đồ ăn ngon Nhan Thu Chỉ vẫn nguyện ý khom lưng cúi người.

Con người sống nhờ cái miệng, có thể có biện pháp gì nữa.

Hai mươi phút sau, Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam bê các món ăn từ trong phòng bếp đi ra với ánh mắt phát sáng.

Một phần khoai tây thái sợi chua cay nóng hổi, một phần thịt lợn xào, thậm chí... còn có cả canh gà?!!

Cô tròn xoe mắt nhìn, ngây ngốc như phỗng nhìn: "Anh nấu canh gà khi nào vậy?"

Trần Lục Nam nhẹ nhàng nói: "Trước khi em quay về."

Nhan Thu Chỉ tức giận: ".....Vậy anh còn nói không có làm cơm?"

Trần Lục Nam: "Anh không nói."

......

Nhan Thu Chỉ thiếu chút nữa là ly hôn ngay tại chỗ.

Cô nhìn Trần Lục Nam đầy nghi ngờ, trong lòng đau nhói vì tức giận.

Trần Lục Nam không nói là không làm cơm, nhưng anh đã châm chọc cô.

Cô nhìn chằm chằm vào Trần Lục Nam, người đàn ông dường như không hề hay biết.

Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, vô thức nuốt nước miếng.

Cô nhìn nồi lẩu chua cay đã nguội lạnh ở trước mặt, không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Cô rối rắm nửa phút, cảm thấy tạm thời có thể vứt bỏ tôn nghiêm trước mặt đồ ăn ngon được, ngược lại cô đã Trần Lục Nam xuống gầm bàn.

Trần Lục Nam nhướng mi lên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ đúng tình hợp lý nói: "Em muốn ăn canh gà."

Trần Lục Nam vẫn không bị lay động.

Nhan Thu Chỉ tiếp tục: "Vợ của anh đói rồi, cô ấy muốn ăn canh gà!"

Trần Lục Nam nhìn mắt cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh giận vợ anh rồi, nếu không cho vợ anh ăn canh gà thì đêm nay anh ngủ trong phòng làm việc đi, ngày mai cũng không về cùng anh nữa."

Cũng không biết câu nói nào đã đánh trúng điểm của Trần Lục Nam, anh bình tĩnh nhìn Nhan Thu Chỉ trong giây lát, thật sự đứng dậy đi vào trong phòng bếp, bưng cho cô một bát canh gà.

Nhan Thu Chỉ đưa tay ra, cong môi lên: "Cảm ơn."

Cô uống vài ngụm, cảm thấy toàn thân đều rất thoải mái.

Nhìn dáng vẻ đang ăn cơm của Trần Lục Nam, cô đột nhiên nghĩ đến một trọng điểm: "....Lúc trước anh cũng chưa ăn cơm sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, chân không kiểm soát được lại đá vào anh, nhưng cú đá này nhẹ hơn trước rất nhiều, khá là quyến rũ.

Trần Lục Nam siết chặt quai hàm, yết hầu của anh lại cuộn lên, anh nghiêm nghị nói: "Ăn cơm trước đi."

Nhan Thu Chỉ: "....?"

Trong ba giây thời gian, Nhan Thu Chỉ liền hiểu được ý tứ trong câu nói này của Trần Lục Nam.

Cô nghẹn lại, vẻ mặt vô cùng tế nhị.

Cái gì ăn cơm trước đi?

Cô vừa mới là cái ý đó sao, cô tuyệt đối không có. Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ mở miệng hỏi: "...Trong não anh có tϊиɧ ŧяùиɠ sao?"

Trần Lục Nam: "...."

Anh trầm mặc một lát, nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: "Thử xem?"

...........

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên với bộ mặt dày của Trần Lục Nam, người này đã hơn một năm không gặp, là ham muốn không được thỏa mãn sao?

Cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam, không nói nên lời. Hai mắt cô mở vừa to vừa sáng, trong mắt không có bất kỳ lực uy hϊếp nào, ngược lại là thêm một tia quyến rũ u ám.

Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt, không nói gì nhiều với cô.

Sau khi ăn cơm xong, để tránh việc vận động sau bữa ăn, Nhan Thu Chỉ giao nhiệm vụ rửa bát cho Trần Lục Nam rồi tự mình quay trở về phòng.

Thậm chí cô còn chốt cửa nữa.

Nghe tiếng then cài cửa vang lên, Trần Lục Nam khẽ nhếch môi cười.

Sau khi trở về phòng Nhan Thu Chỉ cảm thấy khóa cửa không ngăn được Trần Lục Nam, huống hồ là cô há miệng mắc quai, vừa mới uống canh gà ngon tuyệt do người ta nấu.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây, Nhan Thu Chỉ mở cửa ra và đi vào phòng để quần áo.

Cô phải thu dọn đồ đạc để mang về, thật ra ở phía biệt thự cũng không thiếu thứ gì cả.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ đã hơn một năm không trở về, nhưng chỉ cần cô yêu cầu, quần áo và phụ kiện thậm chí cả sản phẩm chăm sóc da mới nhất sẽ được chuyển đến tận tay cô.

Cô cũng không phải là một người phụ nữ sẽ tiết kiệm tiền cho Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ tiêu tiền sẽ không bao giờ nương tay.

Đây là một cuộc trao đổi quà tặng giữa quan hệ vợ chồng nhựa của bọn họ.

Nhưng có một số thứ mà Nhan Thu Chỉ mang đi bất cứ đâu, cô cần cất giữ nó thật tốt.

Khi Trần Lục Nam bước ra khỏi phòng bếp, những gì anh nhìn thấy là cánh cửa đang mở.

Anh hơi nhướng mày, bước vào bên trong thì phát hiện người không có ở trong phòng, nhưng cửa phòng để quần áo lại đang mở.

Lúc trước khi sửa sang lại căn hộ, thực tế có vài căn phòng, nhưng Nhan Thu Chỉ có quá nhiều quần áo, cũng không cần phòng cho khách vì vậy liền bảo người sửa phòng đó thành phòng để quần áo, thông với các phòng khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »