- anh bị thần kinh chắc? Tôi ra ngoài làm việc đây - tôi bực bội trả lời
- đây là công ty của tôi, tôi muốn cô làm hay không làm đó cũng là quyền của tôi. Sao? Cô có ý kiến gì ?
Hắn vênh váo ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, nụ cười nữa miệng, ánh mắt biếи ŧɦái không ngừng dạo quanh cơ thể tôi.
- vả lại...đây là công ty, không phải công viên mà hai người có thể tình tứ cùng nhau vào đây như ban nãy. Đó là hình ảnh xấu nhất mà công ty tôi từng nhìn thấy.
- anh lại quá đáng rồi, anh có biết thầy ấy phụ trách hoạt động của nhóm tôi để đến đây thực tập chứ? hừ... mà tôi quên, làm sao anh biết được trong khi anh chỉ ngồi đó và chỉ tay người khác làm việc cho mình. Được thôi, anh muốn đánh rớt tôi cũng chấp nhận!
Tôi nói một mạch oai hùng vậy thôi chứ cả hai bàn tay đều run cầm cập. Phải mạnh mẽ trước mặt hắn thì may ra mới cương lại được tên lạnh lùng sắt đá đó.
- quả nhiên người của Hoàng Bách Niên không phải dạng đáng để đùa.
Hắn bật dậy, tiến lại đối diện tôi, trong phút chốc môi hắn đã "nuốt chửng" môi tôi. Nói đúng hơn là hắn còn nhanh hơn cả tia chớp nữa. Hai mắt tôi mở chân chân, không kịp trở tay khi hành động bất ngờ của hắn ập đến.
Tôi đẩy người hắn ra, càng đẩy mạnh hắn càng hôn ngấu nghiến hơn. Tôi nắm lấy vạt áo hắn, đánh mạnh vào ngực hắn, nhưng mọi cách đều vô tác dụng.
- cô thích đến mức không còn chống cự nổi mùi vị của tôi rồi sao? -hắn dừng lại hỏi
Hắn quá tự cao hay bệnh tự luyến của hắn tái phát ngay lúc này vậy? Chưa bao giờ tôi thấy một người đàn ông tự đắt về mình quá như vậy.
- biếи ŧɦái! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! - tôi có phần hơi bức xúc
- không có sự cho phép của tôi, ai dám bắt cô nghĩ việc này? Hay là sợ tên người yêu ghen khi làm việc chung với tôi? - hắn cho tay vào quần, người hơi cúi rồi nhìn thẳng vào tôi
Tôi lùi lại vài bước, cố tránh ánh mắt đó nhìn thấu suy nghĩ của mình. Vừa là tên háo sắc, nhưng về cơ bản là hắn "có sắc" sẵn rồi. Ông trời quả là bất công với những người lương thiện như tôi mà.
- ra ngoài làm việc, 2 tiếng sau mang vào phòng tôi xem xét!
Hắn nói rồi bỏ đi ra ngoài. Đến chủ ngữ vị ngữ cũng chẳng xưng hô đàng hoàng nữa. Tôi đi ra ngoài và làm như ban đầu quản lý yêu cầu. Mọi người ai cũng nhìn tôi chăm chăm, chắc họ nghĩ rằng tôi vừa bị một trận lôi đình từ hắn? Đúng rồi, các người đoán không sai mà!
- Thể Hy, cô là Thể Hy? - một người ngồi từng đằng sau gọi tôi
- à...vâng tôi là Thể Hy, có việc gì chứ?
Chị ta có vẻ hơi rụt rè khi làm trong môi trường tiếp xúc nhiều đối tác thế này. Tôi cũng chẳng có làm mấy ấn tượng.
- em đừng ở gần quá với tổng giám đốc, vợ của ngài ấy sẽ tìm mọi cách để ....
- trả thù hay đánh ghen sao? - tôi hớt lời
Chị ấy gật đầu rồi im lặng. Một lúc lâu sau, trong khi tôi đang rối bời giữa đống hồ sơ hỗn độn, vừa phải nghĩ đến việc chị đó nói lúc nãy. Chu Phí là một người biết ghen với Úc Khải Tôn ? Vậy sao chị ta lại....
- em nhìn xem, đây là vết thương mà vợ ngài ấy đã làm.
Ngay cổ có vết thương khá dài, kéo dài xuống tận ngực. Trên má vết năm ngón tay vẫn chưa thể mờ hẵn. Còn mái tóc, hình như bị cắt xén khá nhiều cho nên nhiều chỗ lõm chõm trong kì cục.
- chuyện này....
- chỉ vì... chị có bệnh mãn tính là xuyển, trước đây chị đã dốc hết sức mình để xin vào công ty hoàn toàn bằng sức lực chính mình. Một hôm sau khi gặp đối tác về, bệnh cũ tái phát, ngay lúc đó tổng giám đốc đến để yêu cầu trình hồ sơ....
- chị ngã vào người hắn? à..tổng giám đốc
Chị nghẹn ngào gật đầu. Chỉ vì lý do đơn giản như thế mà chị Chu Phí nhẫn tâm làm vậy với người khác? Còn nữa, vì muốn chị ta sống trong những tháng ngày bị dè bĩu từ mọi người, Chu Phí đã không duyệt hồ sơ và yêu cầu chị đó phải làm việc tại công ty đến khi nào Chu Phí tái hủy hợp đồng làm việc thì thôi.
- nè Minh Châu, cô đừng ngồi đó nói nhãm nữa, lo mà làm việc đi. Còn em, Lâm Thể Hy, sắp đến giờ em trình hồ sơ lên cho tổng giám đốc rồi. - quản lý tiến lại để nhắc nhở chúng tôi
Nghe tiếng chào hỏi rình rang phía trước, tôi cũng đoán biết là ai rồi.
- chào bà Tổng (ý nói Chu Phí), hôm nay bà đến đây để dự cuộc họp sao? - quản lý ra chào hỏi
- ở đây có người tên Lâm Thể Hy chứ? Ghi điểm đậu cho cô ấy rồi cho cô ấy ra gặp tôi.
- nhưng..nhưng tổng giám đốc có dặn....
- tôi vừa nói gì cô không nghe à? Hay cô chê lương quá ít muốn đổi công ty khác? - chị ta lớn giọng
Chị quản lý sợ hãi cúi đầu rồi đi vào trong tìm hồ sơ của tôi đóng mộc đỏ là "Đậu", sau đó gọi tôi ra gặp "người quen".
Thấy Chu Phí đứng bên ngoài, tôi thầm hiểu tôi sẽ bị một phen chửi rũa rất nhiều....
- đến bệnh viện cùng chị. Bây giờ đã hơn 2 tháng rồi, em hiểu chứ?