Thực ra, Vương Chí Đào sớm đã biết Dương Minh hôm nay sẽ đến trường. Hắn cũng từ miệng Trương Bưu biết được Dương Minh đã được thả ra. Tình huống ngay lúc đó là như thế này: Vương Chí Đào đang cầm tấm ảnh chụp hôm đó, hắn đang suy nghĩ nên tìm một cơ hội thích hợp để công bố thì Trương Bưu đã gọi điện thoại tới.
"Thiếu gia, một người bạn làm ở cục cảnh sát của tôi truyền đến tin tức, Dương Minh vô tội được thả""Cái gì? Vô tội được thả" Vương Chí Đào nghe xong chút nữa không cầm được điện thoại. Dương Minh hϊếp cô gái kia là chuyện giữa ban ngày, sao lại có thể là vô tội được thả? Chẳng lẽ trong nhà thằng Dương Minh có bối cảnh rất mạnh sao?
"Đúng vậy, nghe nói là cô gái kia đột nhiên muốn hủy án. Cho nên cục cảnh sát đã thả Dương Minh ra" Trương Bưu nói.
Mẹ kiếp. Vương Chí Đào ném mạnh điện thoại di động xuống đất, vỡ làm hai mảnh, trong miệng phẫn nộ lầm bầm nói:
"Làm cho mày như vậy, con mẹ mày cũng không xảy ra chuyện gì? Mẹ kiếp, con điếm kia, không biết Dương Minh cho nó chỗ tốt gì mà lại chủ động hủy án"Vương Chí Đào tức thì tức, hắn cũng biết lần này không làm Dương Minh ngã. Hy vọng duy nhất bây giờ là dựa vào bức ảnh. Bức ảnh đó sở dĩ mấy hôm không lấy ra, không phải Vương Chí Đào không muốn lấy mà án của Dương Minh còn chưa được định. Nếu như hắn công bố bức ảnh này ra trước, rất dễ dàng làm cho người ta đoán ra hắn là kẻ sau lưng làm vụ này. Mặc dù hắn có thể giải thích mình ngẫu nhiên có bức ảnh này, nhưng làm thế rất phiền toái. Cho dù nhà hắn rất có thế lực, nhưng nếu cảnh sát nếu như điều tra vào việc này, cũng đủ để hắn điêu đứng.
Vương Chí Đào bỏ bức ảnh vào ngăn kéo, nhắm mắt suy nghĩ. Dùng bức ảnh này như thế nào mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất của nó.
Nộp bức ảnh cho trường? Trước hết trường học có tin hay không? Cho dù có tin, trường khẳng định cũng liên lạc với cảnh sát để xác nhận. Đến lúc đó cảnh sát chỉ cần nói đó chỉ là chuyện hiểu lầm như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến Dương Minh. Ngược lại sẽ làm cảnh sát nắm được hắn. Loại chuyện rước họa vào người này, Vương Chí Đào không muốn làm. Đến lúc đó chẳng những không làm gì được Dương Minh, mà ngược lại sẽ làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy mình hèn hạ, như vậy đúng là tổn binh hao tướng.
Suy nghĩ mãi, Vương Chí Đào rốt cuộc có một chủ ý tuyệt vời. Đó chính là mình lén đưa bức ảnh cho Trần Mộng Nghiên. Vì sao mình dùng trăm phương nghìn kế muốn chỉnh Dương Minh? Còn không phải vì Trần Mộng Nghiên sao? Nếu như mình đưa ảnh cho Trần Mộng Nghiên xem, với tính cách của Trần Mộng Nghiên cô ấy quả quyết sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Mà cứ như vậy, mục đích của mình sẽ đạt được.
Có quyết định, Vương Chí Đào lại cảm thấy cao hứng. Nếu như vậy, ngày mai mình cứ giả vờ làm như không có chuyện gì. Tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với Dương Minh. Sau đó thừa lúc nó không để ý, cho nó một kích trí mạng.
Vì vậy sáng nay mới có cảnh này.
"Cậu đã đến?" Trần Mộng Nghiên cười khanh khách đi đến trước mặt Dương Minh.
"Ồ, là Mộc Quế Anh" Dương Minh mặc dù vì chuyện của Vương Chí Đào mà phiền lòng, nhưng trước mặt người đẹp hắn vẫn nói lời trêu đùa.
"Mộc Quế Anh?" Trần Mộng Nghiên ngạc nhiên, cậu Dương Minh này rốt cuộc muốn làm quái gì? Mình có quan hệ gì với Mộc Quế Anh.
"Đúng, Mộc Quế Anh là con dâu Dương gia" Dương Minh nghiêm trang nói.
"Con dâu Dương gia. Dương Minh, cậu chết đi" Một tập giấy trong tay Trần Mộng Nghiên đã nện lên đầu Dương Minh.
"Đây là gì?" Dương Minh nhìn mấy tờ giấy rơi trên bàn hỏi.
"Đây là bài hai ngày hôm nay, mỗi dạng mình lưu lại cho cậu một phần. Cậu lát nữa tự mình làm nhé. Làm xong đưa cho mình, mình sẽ kiểm tra bạn" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Sau này không cho phép nói lung tung. Được rồi, mình đi, sắp vào giờ rồi"Dương Minh nhìn theo bóng lưng Trần Mộng Nghiên, cười cười. Cô bé này không phải có ý với mình đó chứ? Mẹ nó, mình cũng rất cường đại, quả nhiên giống như các nhân vật chính trong tiểu thuyết YY. Sau khi đạt được dị năng lập tức như con trâu. Nhưng những chuyện mình làm bây giờ có gì liên quan đến dị năng chứ?
Đúng, là tâm trạng. Dương Minh lúc trước cảm thấy mình không xứng với Trần Mộng Nghiên. Mà bây giờ, Dương Minh cảm thấy mình có một không hai. Tâm trạng khác xưa, kết quả đạt được cũng khác nhau.
Dương Minh nhìn quyển vở trong tay, biết có làm hay không cũng không ảnh hưởng đến thành tích của mình. Thành tích của hắn đến từ cặp kính áp tròng kia, không quan hệ gì đến việc học hay không học. Nhưng cho dù như vậy, Dương Minh vẫn ra vẻ giở quyển vở ra nhìn nhìn một lát, đương nhiên cũng có thể nói là đang gian lận.
Dương Minh đã để mấy quyển sách liên quan đến bài trong ngăn bàn, sau đó bắt đầu tìm đáp án. Mấy câu đầu chỉ hỏi về các khái niệm, Dương Minh gần như có thể tìm được đáp án trong sách. Câu tính toán là khó làm nhất nên Dương Minh dứt khoát buông tha. Bây giờ cũng không phải cuộc thi chính thức, thi chính thức Dương Minh hoàn toàn có thể chép bài người khác.
Về phần bài tập số học, Dương Minh không chép mà hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mà giải. Gần đây thông qua các buổi phụ đạo của Triệu Oánh, và bình thường còn cùng học với Trần Mộng Nghiên, kiến thức số học của Dương Minh đã vượt lên, học hết toàn bộ sách cấp ba. Cho nên các buổi kiểm tra, thành tích số học của Dương Minh là chân thật nhất.
Dương Minh cũng không phải thằng ngu. Chỉ cần hắn muốn học, trên cơ bản không gì không học được. Các câu trong đề Dương Minh làm rất dễ dàng, ngay cả các câu tổng hợp phía sau, Dương Minh cũng rất nhanh có thể dựa vào năng lực của mình mà làm hết.
Thời gian một buổi sáng cứ thế trôi qua khi Dương Minh làm bài. Buổi trưa, Dương Minh giao bài làm cho Trần Mộng Nghiên, sau đó về nhà ăn cơm.
"Dương Minh, buổi trưa ăn ở đâu? Mình mời bạn?" Dương Minh vừa mới ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Vương Chí Đào đang từ phía sau đi tới.
"Tao về nhà ăn" Dương Minh đột nhiên cảm thấy Vương Chí Đào rất dối trá. Mặc dù Dương Minh cũng không có đầy đủ chứng cứ chứng minh chuyện này rốt cuộc có phải do thằng này làm hay không. Nhưng thằng này tuyêt đối không có ý tốt. Hơn nữa Dương Minh tin rằng chín mươi chín phần trăm chuyện đó là do Vương Chí Đào làm ra.
Dương Minh không tin Vương Chí Đào tự nhiên trở nên lương thiện. Tiểu nhân vĩnh viễn vẫn là tiểu nhân. Cho nên từ sáng đến giờ, Dương Minh vẫn tỏ thái độ với hắn. Nhưng mày giả vờ hồ đồ với tao, tao đây cũng coi như không biết. Mày không phải muốn chơi trò Vô gian đạo sao? Ông mày sẽ cùng mày chơi, xem cuối cùng thằng nào chết.
Nhưng Dương Minh cũng biết, thực lực của mình bây giờ không thể nào chống lại Vương Chí Đào. Mặc dù có dị năng nhưng cũng không phải muốn làm gì cũng được. Cho nên Dương Minh phải ẩn nhẫn một thời gian. Năm đó lúc chơi bời bên ngoài đã khiến Dương Minh học được điểm này. Đối mặt với kẻ thù cường đại hơn mình, nếu như cứ liều với nó chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu như mình ra vẻ ngu ngu ngốc ngốc, làm cho đệ tử không cảm thấy uy hϊếp, lúc nào cũng có thể dồn mình vào chỗ chết. Như vậy mình mới có cơ hội tích trữ lực lượng, cho kẻ thù một kích trí mạng.
"Vậy à, vậy hôm khác vậy" Vương Chí Đào không miễn cưỡng, phất phất tay với Dương Minh, rồi lên một chiếc xe Mercedes – Benz.