Chương 62

"Tô Nhiên, tối mai công ty của chị có tổ chức tiệc, em đi cùng chị nhé"

"Em có cần chuẩn bị gì không?"

Tô Lăng căm thẳng đũa vào chén rỗng, nàng nheo mắt nhìn Tô Nhiên.

Phong cách ăn mặc của cô rất đơn giản, có khi nó đơn giản quá mức.

Nàng bặm môi lắc lắc đầu, chép miệng "Em cần phải thay đổi rất nhiều"

"Bữa tiệc ngày mai hắn sẽ có nhiều khách quý ở công ty tham gia nhỉ?"

Cô vừa ăn vừa hỏi.

Là lần đầu Tô Lăng cho phép cô tới tham gia tiệc tùng của công ty, ắt sẽ phải diện đồ thật đẹp để không làm mặt mất Tô Lăng.

Tô Nhiên cảm thấy bị Tô Lăng săm soi quá kĩ lưỡng, cô dừng đũa nhìn xuống người mình, sau đó nhìn Tô Lăng hỏi "Chị đang soi cái gì mà chăm chú thế?"

Nàng đưa bàn tay lên trước người Tô Nhiên, ánh mắt híp híp lại bí ẩn "Dáng người em rất thích hợp mặc váy body, đặc biệt là bộ ngực, em nên khai thác nó"

Tô Nhiên trợn tròn hai mắt, đưa tay ôm lấy ngực mình "Hở quá em lại không thích"

"Ngày mai chị sẽ đưa mày đi thử đồ và makeup, cứ nghe theo chị"

"Em biết rồi"

Tô Lăng cười hắc.

Buổi tối....

Hai chị em đang ngồi xem tivi trên phòng khách, trên tay hai người ôm lấy hai hũ hoa quả dầm vừa ăn vừa xem.

Dự báo thời tiết vừa mới đem tin, ngày mai sẽ có cơn mưa lớn và có thể dẫn đến tình trạng mất điện.

Tô Lăng cầm di động trên tay nhắn cho phó tổng.

Tô Nhiên vừa ăn hoa quả vừa hỏi "Chị, tình hình này ngày mai có tổ chức tiệc nữa không?"

"Sếp bảo tổ chức ở trong sảnh tầng 10 của công ty"

""

Tô Nhiên vừa trả lời dứt câu thì Diêm La Thất Sát đi đến, ngoät tay ý muốn gặp cô.

Gô gật đầu, quay sang nhìn Tô Lăng đang nghịch điện thoại không nói gì liền bỏ đi theo Diêm La Thất Sát đi lên sân thượng.

"Có chuyện gì sao?"

Diêm La Thất Sát đưa ra một tấm thiệp mời, nói "Ngày mai công ty của chị cô tổ chức tiệc, cô tới tham gia cho vui"

"Tô Lăng nói qua với tôi rồi"

"Cô có thể mời Ngạn Thần đi cùng"

"Ừm"

"Dạo gần đây gặp hắn không? Tiêu Dao giửi chỗ tôi hơi lâu rồi đấy"

"Tôi...tôi....

"Tôi rất mệt, tốt nhất đừng để tôi thức giấc"

Tô Nhiên bĩu bĩu môi, yên phận nằm ngoan ngoãn trong l*иg ngực hẳn.

Cái tên phúc hắc chết tiệt này, mà phải công nhận cơ ngực của hắn rất rắn chắc.

Tô Nhiên đưa bàn tay áp lên ngực hẳn, nhẹ nhàng sờ, trên môi nở một nụ cười.

Con mẹ nó, kí©h thí©ɧ đến mừng mạch cảm xúc.

Ngạn Thần chợt nắm chặt lấy tay cô, gỡ ra khỏi l*иg ngực hẳn "Tôi cho phép cô sờ vào người tôi rôi sao?"

"Thế tôi đã cho phép anh ôm tôi ngủ chưa?"

Cô cứng miệng cãi lại.

Hẳn mở to đôi mắt, liếc nhìn Tô Nhiên, cô lập tức lạnh sống lưng.

Sự sợ hãi dâng lên trong lòng, ánh mắt của hẳn mách bảo cho Tô Nhiên rằng điềm xấu sắp xảy ra.

Cô co rúc vào người hắn, giọng ngọt ngào "Người ta là lần đầu, ngài không để bụng chứ?"

"Hôm nay cô không cần tới tiệm hoa, ngủ thêm chút"

"Tại sao lại không cần?"

Tô Nhiên vẫn chưa hiểu ý hản, cô hỏi lại.

Hẳn lạnh giọng "Tôi nói không cần chinh là không cần"

"À ờ, biết rồi"

Một lúc lâu sau, Tô Nhiên ngà ngà ngủ.

Cô bắt đầu tìm đến hơi ấm từ hắn, Ngạn Thần cũng không ngại việc tiếp xúc cơ thể với cô.

Đổi lại, hắn dường như nghiện thân thể của Tô Nhiên.

Ngoài trời đổ một cơn mưa thật lớn, và điều hạnh phúc nhất chính là ngủ một giấc thật say, đặc biệt không cần phải đi làm.

Tuy chỗ nằm hơi chật nhưng l*иg ngực của hắn đã đủ rộng rãi và ấm áp.