Ngự hoa viên tuyệt đẹp nay lại mang dáng vẻ u buồn của ngày tuyết rơi.
Tử Ngạn ngồi ngắm cảnh mấy trời qua khung cửa sổ đã mục do lâu ngày không sơn sửa. Những giọt rượu cứ hết chén này đến chén khác
-"Nương nương, người cứ uống rượu thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất"- A Tình đứng một bên khuyên nhủ.
Tử Ngạn uống một chén, cười xòa, hiện tại sức khỏe của nàng có "làm" suốt ba ngày cũng còn được nữa.
-"Ra ngoài"- Nàng chỉ đơn giản nói hai từ.
Chúng cung nữ cùng thái giám lại nói chuyện bát nháo với nhau. Nhưng tuyệt nhiên không một ai nhắc đến những lời hôm qua hoàng hậu đã nói.
-"Lan phi, cứ suy nghĩ cho kỹ, chắc đánh cũng đã xong, người của ngươi cứ tùy ý dẫn về, bổn cung mệt rồi. A Tình tiễn Lan phi đi"- Tử Ngạn xoa xoa bả vai của mình, thể hiện sự mệt mỏi rồi bước vào bên trong.
-"À, nếu muốn báo chuyện này cho hoàng thượng thì cứ báo, thứ đó sẽ là bạn đồng hành với các người"- Nàng chỉ vào con dao sắc bén lúc nãy.
Tử Ngạn đương nhiên sẽ luôn báo trước hậu quả cho những người dám phản bội nàng, còn về việc nghe hay không thì nàng không quan tâm.
Một cung nữ làm việc trong Thanh Hoa cung đang quét sân, nhưng lại không khỏi tò mò -"A Tình tỷ tỷ, hoàng hậu từ khi nào biết uống rượu ?"-
A Tình lắc đầu, quả thật trước đây chưa từng thấy hoàng hậu uống rượu, nàng chỉ có thể đáp -"Chắc lại nhớ hoàng thượng"- Người ta thường nói mượn rượu giải sầu mà.
Nàng giật giật khóe môi, nói nàng nhớ tên bạch nhãn lang đó sao ?
Ái quốc năm 28, ai là người cùng Ái Danh Cung bình định quân phản loạn ? Là Tử Tuyết Y. Ai là người giúp hắn chắn một đao ? Là Tử Tuyết Y. Ai là người giúp hắn chắn một chén rượu độc đến mức độc tính quá mạnh mà mất thiên chức làm mẹ ? Là Tử Tuyết Y.
Tử Tuyết Y vì bốn chữ thanh mai trúc mã mà không tiếc mạng, cùng hắn vào sinh ra tử. Hi sinh cả cuộc hôn nhân đời mình giúp hắn củng cố địa vị, rốt cuộc đổi lấy sự vô tình tàn nhẫn -"Ta chỉ xem ngươi là muội muội"-
Trước lúc trúng độc, hắn với Tử Tuyết Y đã thành thân, vốn có thể có một đứa con nhưng hắn có chạm vào nàng sao ? Ái Danh Cung hắn nhận hết toàn bộ tấm lòng của nàng mà một chút thương xót cũng không hạ xuống.
Cả phủ vương gia lúc đấy, ai ai cũng đồn thổi nàng là độc phụ, không thể có con. Hừ, chạm vào đâu mà có con ? Nàng ấy mà có con thì lúc đấy mới có chuyện.
Rượu cay nồng giải tỏa tâm tình bực dọc lúc này nên nàng càng uống càng hăng. Một lúc đã hết toàn bộ rượu được mang đến.
Tử Ngạn đảo mắt muốn gọi A Tình mang thêm nhưng mà nhìn bức tường cao lớn kia. Không ra khỏi đây sao có thể đi tìm y ?
Nghĩ là làm, mặc kệ sự ngăn chặn của A Tình, nàng rời Thanh Hoa cung mà đi khắp cung cấm.
Nơi này quả thật chẳng bằng một góc địa đàng của nàng năm đó.
-"Thỉnh an vương gia"- Tử Ngạn tay cầm vò rượu ngồi trên cành cây đã khô, đung đưa chân nhìn cái người vừa được thỉnh an.
Nam nhân cũng gật đầu cho qua, đợi tất cả đã đi hết rồi, vị vương gia mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cái người vừa uống rượu vừa đung đưa hai chân -"Hoàng hậu nương nương vạn an"-
Tử Ngạn cười cười -"Bổn cung đương nhiên vạn an, không biết vương gia thì sao ?"-
-"Đa tạ nương nương quan tâm, thần vẫn khỏe. Thần còn việc cần bàn với hoàng thượng, thần xin cáo lui"-
-"Vương gia, nếu như thấy bổn cung sắp chết ngươi có cứu không ?"- Nàng uống một ngụm rượu, giả vờ lảo đảo vì say hỏi.
-"Đương..."- Câu trả lời chưa kịp nói hết, hắn trợn tròn mắt nhìn người rơi từ cành cây xuống.
Theo bản năng, hắn vươn tay ra đỡ lấy cái người dám làm càn tại nơi cấm cung.
-"Ngươi cứu bổn cung một mạng rồi, có nên lấy thân báo đáp không ? Ái Hi Lạp"- Nàng vòng tay qua cổ hắn, từng làn khí nóng kèm theo men rượu phả từng hơi quấn quýt lấy bên tai.
-"Nương nương, người say rồi"- Ái Hi Lạp nhíu mày, lễ nghĩa muốn buông Tử Ngạn ra nhưng vòng tay ai đó níu kéo hắn không buông.
-"Bổn cung say rồi, say vương gia mất rồi"- Nàng chạm vào hàng mi đang run run của hắn mà trêu chọc.
-"Người khác nhìn thấy sẽ không hay"- Hắn cố gắng gạt bỏ đôi tay dường như có bùa ngải kia ra.
-"Hoàng thượng có hàng ngàn giai nhân, bổn cung sao không thể có thêm một vương gia ?"- Đôi tay trắng nõn chạm vào bờ ngực của Ái Hi Lạp khiến hắn giật nảy mình mà lui ra xa.
Tử Ngạn theo quán tính ngã xuống đất, mắng thầm nam nhân của nàng quá nhát gan, mới một chút đã chạy rồi.
-"Bổn cung đùa một chút, vương gia không cần để ý"- Tử Ngạn phủi hai tay, cầm vò rượu lên, liếc hắn một cái đầy oán giận rồi rời đi.
Ái Hi Lạp dõi theo bóng dáng xa dần mà cứ có cảm giác bản thân bị đùa giỡn mà kẻ đùa giỡn còn oán hận hắn nữa.
Hắn đã từng nghe người trong cung đồn thổi hoàng hậu là người nóng nảy, còn vô cớ phát hỏa, chứ đâu có nghe nói nàng là ngươi ham mê tửu sắc đâu...