Nữ hầu gái gần như mấy kiểm soát, dị năng mộc hệ bộc phá đến mức cao nhất. Cây cối như có linh tính mọc cao lên không trung, đem đám binh sĩ quấn đến chết, có kẻ lại bị dây leo trói chân mà kéo mạnh xuống mặt đất.
-"Quái thú còn biết yêu thương đồng loại, các người đến cả lòng thú cũng không bằng"- Nư hầu gái mặc kệ có biết bao vết thương cơ thể do dị năng giả gây ra, vẫn kiên trì tàn sát nhân loại đến cùng.
Minh Triết đứng từ nơi cao của tòa thành lẳng lặng nhìn nữ hầu dần rơi vào tuyệt vọng mà bị gϊếŧ chết, khuôn mặt hắn không cảm xúc từ từ lùi bước rời đi.
Mạt thế, con người không bị luật pháp kiềm hãm, cường giả vi tôn, thú tính đương nhiên cũng sẽ không kiêng dè mà trỗi dậy. Chính vì vậy, nên trả lại cho thế giới một nơi không có sự hiểm độc.
•
Cánh cửa kim loại đóng lại, xung quanh Tử Ngạn là hàng phòng ngục giam giữ. Mỗi tội nhân là những cô bé chưa vị thành niên hoặc chính là thiếu nữ xinh đẹp. Mỗi một người tựa như cái xác không hồn, tay, chân và cổ đều bị một cái xích thật to giữ lại.
Toàn thân vết thương lộ ra thậm chí một mảnh vải che thân cũng không có. Tất cả đều khiến Tử Ngạn buồn nôn đến cực điểm, nhân loại một ngày cũng sẽ mất đi nhân tính triệt để như vậy sao.
Tử Ngạn lướt qua từng phòng ngục, bọn họ đều đưa đôi mắt vô hồn trống rỗng đến cực điểm nhìn về phía cô, tựa như vừa đau xót cho một số phận sắp chịu phải hoàn cảnh giống mình, lại tựa như đau thương cho số phận không khác gì nô ɭệ của mình. Cầm thú... quả thật là cầm thú.
Qua một lúc lâu, đôi bàn tay to lớn đáng kinh tởm của Chí Tung từ trong bóng đêm vươn ra nắm chặt tay cô. Làn da sữa mềm mại khiến ông phát điên, quả thật là một cực phẩm hiếm thấy nha.
-"Bé con, ngoan một chút, ta sẽ không làm em đau đâu"- Chí Tung dường như bị kɧoáı ©ảʍ trong lòng chi phối, nhanh chóng bỏ qua ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tử Ngạn mà cưỡng chế bế cô quăng lên một chiếc giường rộng nằm chính giữa nhà ngục.
Tử Ngạn chăm chú nhìn ông đang cởi từng chiếc áo của mình ra, nụ cười thường trực vẫn luôn ngấu nghiến như muốn nuốt sống cả con mồi, tên này nếu như sống ở một thế giới yên bình chắc chắn sẽ không thoát khỏi ma trải của giới truyền thông đâu.
Ngay khi Chí Tung muốn vồ lấy Tử Ngạn, bên ngoài bộ đàm đã truyền tới một tin tức -"Thiếu chủ đã trở về nhưng bị thương rất nặng, thành chủ mau đến xem"-
Chí Tung tuy không ưa người con trai này nhưng dị năng hỏa hệ cùng với bản lĩnh của nó khiến ông không thể không trọng dụng. Hừ hừ hai tiếng, Chí Trung vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé kia, đưa ra lời an ủi -"Ta sẽ sớm trở về thôi, bé con hãy đợi ta"-
Khi lão ta vừa quay đầu rời đi, cánh cửa kim loại khép lại, Tử Ngạn mới khởi động gân cốt ngồi dậy. Bịt mắt cũng theo đó được tháo bỏ, con dao vẫn luôn được cô mang bên người lần nữa được lấy ra.
Qua từng ngục giam, Tử Ngạn hạ tay thật mạnh cắt đứt xiềng xích đang giam lấy tự do của những thiếu nữ tuổi trẻ.
Mỗi một bước chân của cô dường mang lại hy vọng cho các cô gái. Tử Ngạn đang giúp cho bọn họ thoát khỏi đây, thoát khỏi cái nơi chết không chết được, sống cũng sống không được.
Cô dùng lôi điện phá hủy một góc tường, giúp bọn họ tẩu thoát khỏi bàn tay ma quỷ của chính đồng loại.
Nhưng khi Tử Ngạn muốn rời đi, cơn đau đầu từ đâu xuất hiện, máu mũi cũng chảy theo từng đợt xuống mặt đất. Bản thân Tử Ngạn có thể nhận thấy áp lực ngày một lớn hơn, những âm thanh vốn đã từng biến mất nay lại âm vang trong đầu.
Hốc mắt không nhịn được mà đỏ hoe, nếu như thật sự Tử Ngạn vẫn cố chấp ở lại này thì thân thể này chắc sẽ nổ tung thành từng mảnh mất.
Nhưng còn ái nhân của cô thì sao ? Cô vẫn chưa nói lời từ biệt với hắn cơ mà.
Tử Ngạn nhịn đau, nhịn từng cơn đau như búa bổ, mặc cho máu đen chảy từ miệng và cả mắt, vẫn mang theo thân thể nặng trịch mà dựa theo bản năng tìm đến người yêu...
Khung cảnh trước mắt ngày một mờ nhạt hơn, cô không còn đủ sức để thấy bất cứ thứ gì nữa, vốn tưởng sẽ mang theo hối hận mà rời đi, thật không ngờ lại nghe được giọng nói ấm áp của người yêu, thật không ngờ lại được nằm trong vòng tay của người lần cuối.
Tử Ngạn thì thầm hai từ -"Xin lỗi"-
Minh Triết thật sự chưa kịp hiểu gì hết, một loạt động đất xảy ra, tang thi cùng quái thú như nổi điên mà tấn công vào thành trì của con người.
"Chủ thần đại nhân, hy vọng ngài cảm thấy vui với món quà của ta"
Vận Mệnh luôn cố gắng khống chế Tử Ngạn nhưng từ khi hạ thế đến nay, bằng chính bản lĩnh của mình cô luôn thoát khỏi được sự dồn ép của thế sự.
Tử Ngạn không quản nhân sinh, không quản đến việc đại thần, tiểu thần, á thần như thế nào. Chỉ là ... vì một người mà Tử Ngạn hết lần này đến lần khác lựa chọn dấn thân vào hồng trần hỗn độn.