Chí Tung im lặng, thích thú xem cả hai cùng đấu đá, đối với ông ta việc đầu tư cho ai cũng được. Tuy ông ta rất thích dự án của A Tùng nhưng suy đi tính lại sẽ không hợp ý của nhân loại, còn dự án của Minh Triết lại mang đến một nguồn lợi nhuận lớn và sự kính trọng cho ông.
Cái nào cũng được, kẻ nào thắng thì ông sẽ chọn.
Tay lắc ly rượu tựa như một bậc đế vương đang xem trò vui, chỉ là ánh mắt của ông đã va phải thân ảnh nhỏ bé vẫn đang đứng một góc. Sự hứng thú dấy lên trong lòng, Chí Tung đem một viên kẹo đưa xuống cho Tử Ngạn, bộ mặt dã thú ngọt ngào lấy lòng -"Bé con, có muốn ăn kẹo của ta không ?"-
Tử Ngạn nhìn viên kẹo đỏ lấp lánh, khóe môi hơi giật giật, từ ngày đến thế giới này cô đã ăn nhiều đồ ngọt lắm rồi. Thật là ngấy.
Cô lắc đầu, điềm tĩnh đến bên Minh Triết, giống như tìm người làm chỗ dựa.
Hắn hạ mi, sự ung dung trong đáy mắt càng hiện rõ hơn, ôm bảo bối lên tay hơi cúi đầu với lão -"Bảo bối nhà tôi có chút nhát người, mong thành chủ thứ lỗi"-
Chí Tung cũng không để trong lòng, lắc đầu xua tay -"Không sao, sau này quen rồi thì không còn nhát nữa"-
Ông trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi bé con, rất điềm nhiên nói -"Tôi sẽ thử đầu tư cho tiến sĩ Minh, còn tiến sĩ Tùng thì chắc phải để sau rồi, hiện tại căn cứ S không đủ tài lực cung cấp cho cả hai"- Tuy nhìn có vẻ đang bàn bạc về chính sự nhưng sự tham lam cũng cái liếʍ môi luôn hướng về Tử Ngạn khiến mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh tởm đối với Chí Tung.
A Tùng không phục muốn phản bác nhưng đối diện với những dị năng giả được trang bị vũ khí tối tân nhất thì chùng bước, cuối cùng cũng phải bỏ cuộc, quay đầu rời khỏi.
Chí Tung không quan tâm lắm, phất tay -"Tiễn tiến sĩ Tùng đi thôi"- Nói rồi ông quay sang hai người -"Nhưng với một điều kiện, tiến sĩ Minh cần phải ở lại nơi này, dù gì căn cứ S vẫn cần hỏi một số thứ liên quan đến việc lọc chất độc"-
Minh Triết không nói chỉ gật đầu, bế Tử Ngạn dọc theo lối hành lang mà người quân sĩ chỉ định.
Căn phòng được chuẩn bị cho cả hai đều rất xa hoa, hoàn toàn không giống như những khu ổ chuột mà những không có dị năng nằm lê lết ngoài kia.
-"Ông ta có vẻ rất thích em"- Bảo bối của hắn quả thật rất cuốn hút trong mắt người khác.
Tử Ngạn không đáp, chỉ cười tựa như đang suy tính việc gì đó.
Nam nhân của cô, có vẻ như đang bộc lộ những dồn nén bao lâu nay rồi.
•
Khi Minh Triết được yêu cầu gặp riêng Chí Tung, Tử Ngạn đã được một người khác đưa đi. Cô hầu gái này có vẻ cũng là dị năng giả nhưng tính năng hệ mộc khiến cô không được trọng dụng lắm, thậm chí còn có một vết bầm trên khuôn mặt xinh đẹp.
-"Cô bé, em có muốn ăn kẹo không ?"- Nữ hầu gái rưng rưng nước mắt, kiềm chế lại chất giọng bi thương của mình mà mỉm cười nhìn cô.
Tử Ngạn trầm mặc khi thấy những binh lính phía sau nữ hầu gái, dường như nếu như việc dụ dỗ cô không thành thì nữ hầu gái này cũng hết giá trị lợi dụng.
Cô nhận lấy viên kẹo rồi như một đứa trẻ mà từng bước theo nữ hầu gái đến vượt qua một tầng hầm dài dằng dặc mà đi xuống lòng đất. Khi đến trước một cánh cổng bằng sắt lớn nữ hầu gái bỗng nhiên bật khóc, miệng luôn lẩm bẩm hai từ xin lỗi.
Khi cánh cổng sắt mở ra, nữ hầu gái vuốt nhẹ đôi má của cô -"Đừng hận tôi, tôi cũng chỉ là thân bất do kỷ, tôi không thể để em gái mình chết được"- Lời vừa dứt, nữ hầu gái cũng tàn nhẫn đẩy Tử Ngạn vào cảnh cửa địa ngục trần gian.
Nữ hầu gái ngồi rạp xuống, bị binh sĩ lôi đi, ánh mắt trở nên tối tăm, cô gái trẻ dường như đã bị mất đi hết hy vọng đối với cuộc sống. Mặc kệ cho số phận trôi nổi, nhưng cô sao cũng được, còn em gái ? Nó còn quá nhỏ, không thể chết được... Huống chi, cha mẹ đã giao phó em gái lại cho cô, bất cứ giá nào, dù có phải chà đạp lên sinh mạng của kẻ khác cô cũng phải làm...
Nữ hầu gái bị đám binh lính mang ra giải tỏa du͙© vọиɠ, đôi mắt của cô hoàn toàn vô hồn, mặc cho chúng hành hạ thân xác tuổi đôi mươi. Nữ hầu gái đã quá quen rồi, những trận đòn khi chống cự nó đã khiến cô khuất phục rồi.
Chỉ hy vọng, sau khi bọn chúng hành hạ thể xác cô xong, có thể cho cô gặp lại em gái như đã hứa.
Suốt một đêm, cô không đếm hết bao nhiêu người đã chạm vào mình nhưng đến khi rạng sáng vẫn không thấy em gái, cô cố hết sức mang thân thể bầm dập kéo lấy tay của một binh lính mà hỏi -"Em tôi... em tôi đâu ?"-
Binh sĩ ghét bỏ mà khinh miệt -"Muốn gặp em mày sao ?"- Gã huýt sao quăng một thi thể nhỏ bé vẫn còn ấm, có vẻ chết cũng không lâu xuống trước mặt nữ hầu gái.
Nữ hầu gái nhìn cô bé không một mảnh vải che thân, chết vẫn còn trừng mắt sợ hãi mà đau lòng khóc -"Em... em"- Cô bé ước chừng chỉ hơn mười tuổi một chút, đáng lẽ nên được yêu thương bảo vệ nay chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Mạt thế đến rồi... giữ được nhân cách của con người cũng còn có mấy ai.