Chương 33: Hoàng tước mách nước, ngựa non rời bầy

Vọng bốn cõi âm thanh trống trậnKhấp muôn loài lửa hận sâu cayTựa như một vở kịch dàiRèm châu buông xuống nào ai nhớ về?________________________________

Quỳnh An hiếm khi ngoan ngoãn xếp thuốc theo lời An Chánh. Thật ra là do dại này cô đến Địa Ngục giáo chơi hơi nhiều... Dù không bị phát hiện, nhưng cũng khá là nguy hiểm. Thế nên hôm nay cô quyết định ngồi ở nhà làm con ngoan trò giỏi, không phụ sự trông đợi của thầy.

Khỏi phải nói, An Chánh thấy Quỳnh An làm việc từ sáng cho đến trưa sợ đến tái mặt. Chẳng lẽ học trò lười của ông đã vượt qua cú sốc té nước 4 năm trước, quyết định tập trung tu luyện trở lại sao?

Nhưng nguyên đan của nó...

"Quỳnh An. Đến đây." An Chánh cất tiếng.

Nghe ông đang gọi mình, Quỳnh An bỏ xuống rổ thuốc, vội vàng chạy tới.

"Dạ thầy?"

"Thầy biết con chăm chỉ, một lòng tu luyện, nhưng dục tốc bất đạt, không cần quá cố sức.

"Dạ?"

"Con để rổ thuốc ở đó, vào phòng nghỉ ngơi đi, để đám học trò khác làm." Ông vừa nói vừa đẩy Quỳnh An vào trong phòng, còn tốt bụng đóng cửa lại.

Quỳnh An: "Ủa là sao?"

Cô nằm bẹp ra giường, muốn định ngủ một lát, lại nghe thấy tiếng ai đó gõ lên cửa sổ. Quỳnh An thừa biết là ai, nên cũng tiến tới mở cửa ra. Bên ngoài là một con chim sẻ nhỏ có phần bụng màu vàng, dáng vẻ to tròn mập mạp, ngay khi cửa sổ vừa ló, nó lập tức bay vào trong, đậu lên bàn, trơ đôi mắt bé xíu như hạt đậu nhìn Quỳnh An.

"Chim sẻ nhỏ, may cho mi, hôm nay chị có ngũ cốc này."

Quỳnh An đổ mớ ngũ cốc mà mình tìm được ra bàn, con chim nhỏ nhìn thấy thì mổ lấy mổ để, vui vẻ ăn hết đám ngũ cốc mà cô mất một ngày lọc thuốc mới lấy được.

Con chim sẻ nọ ăn xong, sải cánh bay ra ngoài cửa sổ, không thèm ngoái lại.

Kể từ khi gặp nó cùng Phi Hoan trong rừng thì nó bắt đầu bám theo Quỳnh An, cũng hơn 3 tháng rồi. Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng Phi Hoan giàu hơn, nó lại không chịu ở Nhất Kiếm đảo, cứ một mực bám theo cô, bắt cô làm con sen.

Đã vậy cứ ăn xong lại đi, chẳng giúp ích cho tinh thần gì cả.

Quỳnh An làm con ngoan trò giỏi được một ngày, ngày hôm sau cũng quyết định tiếp tục làm con ngoan trò giỏi. Có vẻ An Chánh rất hài lòng, cô thỉnh thoảng cũng muốn làm ông vui, nên cũng không ngại làm trò ngoan thêm mấy ngày nữa.

Hôm nay An Chánh vẫn ân cần bảo Quỳnh An đi nghỉ trưa, con chim sẻ nhỏ kia lại đến. Hậu quả của sự chăm chỉ cũng ghé thăm, lưng của cô đau nhức không thôi, hôm nay Quỳnh An chui xuống bếp tìm được một ít đậu phộng rang, nàng không biết chim có ăn được đậu phộng không. Nhưng cái lưng quá đau khiến cô không thể nào bận tâm nổi, vì thế Quỳnh An chỉ mở túi đậu, bỏ sẵn trên bàn, rồi nằm bẹp xuống giường.

Khi cô đang lim dim chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói lạ vang lên.

"Hạt này bị cháy này."

"..."

Quỳnh An bật dậy, mở to mắt mà nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. Người ngồi đó là một má đào nàng ta mặc váy Nghiên Tịch màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo voan mỏng sắc vàng. Đôi mắt ánh lên rực sáng ánh kim. Nàng ta phân vân đôi chút, lại nhặt lên một hạt đậu khác.

"Hạt này thì chưa chín tới này."

Quỳnh An cứng đơ người, má đào nọ lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hệt như hai viên thạch anh tóc vàng, soi vào người cô. Cảm giác bị nhìn thấu khiến tim của Quỳnh An nhảy lên cổ họng.

Má đào khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ dửng dưng, nhàn nhã, chậm rãi rót cho một mình chén trà, nhấp nhẹ.

"Cô... là ai vậy?" Lúc này, Quỳnh An mới cất tiếng hỏi.

"À..." Má đào nọ phân vân đôi chút, sau đó nháy mắt với cô. "Người ta là chim sẻ nhỏ đây này."

Trời ơi kinh khủng quá cứu tôi.

"Không quen biết nhau xin đừng nói năng như vậy." Quỳnh An che ngực. "Lỡ ý trung nhân của tôi đánh cô đấy."



"Theo bổn... ta biết... làm gì có ý trung nhân?" Người kia bật cười.

"..." Không cãi được.

"Ta còn biết cô là con gái của Tôn Diệc, lúc 9 tuổi từng bị ma thú tấn công, 18 tuổi gia nhập Nhất Kiếm đảo, nhưng năng lực yếu kém, đến năm 22 tuổi rồi vẫn chưa đột quá được cảnh giới luyện nguyên, chưa kể khoảng 4 năm trước còn từng bị ngã xuống hồ nước, tỉnh dậy thì thay đổi tâm tính, không còn như trước nữa."

Quỳnh An nghe một tràng dài, cuối cùng cũng nhìn ra được điểm mấu chốt. Những điều này cả Nhất Kiếm đảo đều biết, chỉ cần dò hỏi một chút là ra, không có huyền cơ nào ở đây cả.

"Cô định lấy mấy thứ này lừa tôi à? Tôi dễ lừa thế sao?"

"Vậy nếu ta lấy việc cô đang có một mối quan hệ phức tạp với Địa Ngục giáo thì sao? Đủ "lừa" cô không?"

Quỳnh An ngậm miệng lại.

"Yên tâm." Nàng ta cười nói. "Ta tên là Hoàng Lung Tinh Quân. Ta không có ý xấu. Ta muốn giúp cô."

Quỳnh An hơi sững người lại, cô nheo mắt, đáp.

"Trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì, dù cô có là chim sẻ thì cũng vậy thôi."

Hoàng Lung Tinh Quân nghiêng đầu, sau đó chậm rãi cầm lên một hạt đậu phộng, cho vào miệng.

"Coi như ta vì mớ đậu này, và mạng sống của mình đi."

"Lừa con nít hả?"

Má đào nọ chống cằm, lại từ từ cho thêm một hạt đậu vào miệng.

"Nói đi nói lại dài dòng, đến lúc đó cô sẽ tự biết mà thôi." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp. "Từ đây chạy thẳng về hướng đông, cho đến khi gặp một con chim xanh, cô ắt sẽ thoát nạn."

"Trốn đi và cố gắng sống nhé, Quỳnh An." Hoàng Lung Tinh Quân chợt hóa thành một con chim sẻ nhỏ, tung cánh bay ra bên ngoài cửa sổ.

"Chúng ta sẽ còn gặp nhau."

Quỳnh An ngơ ngẩn cả người, trong lúc cô vẫn chưa kịp định thần lại, con chim sẻ nọ lại bay vào trong, cắp lấy túi đậu trên bàn, bay đi.

"Chúng ta sẽ còn gặp nhau."

"..."

Con chim dở hơi này...

Quỳnh An một lần nữa ngồi xuống giường, cố sức tiêu hóa mớ thông tin chỉ có mỗi câu bỏ trốn đi của Hoàng Lung Tinh Quân. Cô vò đầu, trốn đi là vì bị nghi ngờ thông đồng với Địa Ngục giáo, hay là thứ khác?

Quỳnh An không biết, nhưng cô cũng bắt đầu gói ghém đồ đạc của mình lại, sẵn sàng cho việc bỏ trốn.

Có nên xin phép sư phụ bỏ trốn không nhỉ? Lỡ đột nhiên biến mất chắc ông sốc lắm.

Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Khang Tử Vệ xông vào bên trong, hớt hải gọi.

"Quỳnh An, mau trốn đi!"

"Tôi biết, tôi đang... Hả?"

Quỳnh An giật mình nhìn hắn, chẳng lẽ thật sự là chuyện thông đồng với Địa Ngục giáo sao?

"Đã có chuyện gì vậy?" Cô vội hỏi.



"Cha của em bị kết tội mưu phản, Hán đế hạ lệnh tru di cửu tộc, triều đình đang đến bắt em. Em phải mau chạy đi." Hắn vừa gấp gáp nói vừa nắm chặt tay cô, hiếm thấy dáng vẻ lo lắng sợ sệt, nhưng Quỳnh An cũng không đủ sức bận tâm.

"Em theo lối cửa sổ đi ra ngoài hậu viện, đừng dùng phi kiếm, tôi đã chuẩn bị sẵn một con ngựa tốt bên ngoài kết giới, em dùng nó chạy thật xa nơi này, nhớ chạy thẳng về hướng Đông, tôi sẽ cố đánh lạc hướng Song Trường phủ."

"Đợi mọi việc lắng xuống tôi sẽ đến tìm em, tôi hứa." Khang Tử Vệ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó càng lúc càng tiến đến gần hơn, ngay lúc mà Quỳnh An cảm tưởng hắn sẽ hôn cô thì Khang Tử Vệ chỉ nhẹ nhàng xoa tóc cô đến rối tung.

"Nè..."

"Nhớ cẩn thận."

Hắn quay đi, chạy ra bên ngoài, Quỳnh An nghe thấy giọng hắn hét lên.

"Tôn Quỳnh An bỏ trốn rồi! Cô ta chạy về hướng Tây của Nhất Kiếm đảo, mau mau đuổi theo!"

Quỳnh An tặc lưỡi, hoá ra đây là việc mà Hoàng Lung Tinh Quân nói đến, cô chạy về phía cửa sổ, nhảy ra ngoài, sau đó lén lút ra phía sau hậu viện, vườn thuốc vốn có một kết giới dùng để đi ra ngoài đảo, nhưng rất ít người dùng. Quỳnh An chạy đến nơi, phát hiện An Chánh, thầy của cô đang đứng đó.

Ông đưa mắt nhìn cô, mang lại một cảm giác không giận mà uy, bình thường ông lúc nào cũng chê trách Quỳnh An tư duy kém, lười biếng rồi ngu ngốc, thế mà lại sẵn sàng bỏ cả hàng tấn thời gian ra mà dạy bảo cô. Ép cô luyện công đến mệt chết. Quỳnh An hiểu, vì ông thương cô nên mới nghiêm khắc với cô như vậy.

"Thầy... Con..."

"Học trò ngốc, cố sống cho tốt." Ông quay đầu đi, nhìn cũng không nhìn Quỳnh An thêm lần nào nữa, nhưng giọng nói lại ngập tràn dịu dàng, Quỳnh An hít sâu, lần đầu tiên trong cuộc đời quỳ xuống, cúi lạy người thầy này một lần cuối. Sau đó nhanh chóng chạy vào kết giới.

Chỉ trong chớp mắt, Quỳnh An đã ở bên ngoài Nhất Kiếm đảo, cô lao nhanh đến chỗ con ngựa đã được Khang Tử Vệ chuẩn bị sẵn, sau đó phóng đi.

Trên cành cây, có bóng dáng một con chim sẻ nhỏ đang dõi theo.

___________________________________________________

Bé gái sợ hãi chạy thật nhanh trong rừng, từng tầng chướng khi mịt mù che khuất đường đi, nó càng lúc càng cố chạy nhanh, dù có bị những bụi cây trong rừng cào cho rướm máu cũng mặc kệ. Yêu thú phía sau lao lên nhanh như chớp, đôi mắt đỏ ngầu, hắn dùng tay đánh gãy một thân cây, sau đó ném nó về trước, chặn đứng lối đi.

Nhìn thấy bé gái vì đường cùng mà đứng lại, hổ yêu càng thêm vui vẻ, hai hàm răng sắc bén dính đầy nước dãi, dường như bị bỏ đói quá lâu, hắn nhìn chòng chọc vào cơ thể của bé gái đầy thèm khát, rồi như không chờ được, hắn lao về trước, hòng nuốt nó vào bụng.

Nhưng hổ yêu cũng không có cơ hội làm vậy, từ bên trên, một tia sét mạnh mẽ đánh xuống. Bé gái ngẩng đầu lên, thoáng chốc nhìn thấy một thiếu niên nhảy khỏi phi kiếm, thanh kiếm kia vẫn một mực lao về phía hổ yêu. Con hổ vốn đang bị choáng váng, chưa kịp hồi thần liền bị thanh kiếm kia xuyên qua đầu.

Máu bắn ra dính lên tà váy của bé gái, khiến nó sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng. Bé gái cố gắng bò về phía bụi rậm, bịt chặt hai tai, để không còn nghe tiếng hổ gầm nữa.

Hổ yêu không chết ngay, hắn có chết thì cũng phải lôi thiếu niên trước mặt chết chung với mình.

"Hay lắm nhân loại, dám làm tổn thương ta, hôm nay lão hổ có chết cũng phải khiến ngươi chôn chung."

"Tôi tên Khang Tử Vệ." Thiếu niên chắp tay, nhẹ nhàng cúi người. "Nay theo lệnh sư phụ đến diệt trừ yêu ma."

Khang Tử Vệ nói xong, bàn tay liền làm ra một ấn chú, thanh kiếm vốn đang cắm bên trong đầu của hổ yêu đột ngột trở thành một tia sét rồi nổ tung. Lão hổ chưa kịp nhận ra nguy hiểm thì đã tan xác.

Sau khi tiêu diệt xong yêu nhân, Khang Tử Vệ mới vội vàng tìm bé gái. Hắn không biết bé gái đó là con nhà ai, nhưng thân là học trò Nhất Kiếm đảo, Trịnh Nhất chân nhân đã dạy hắn không được xem thường sinh mệnh của bất cứ ai, dù là nhân loại hay phi nhân loại, nam hay nữ, già hay trẻ. Vì thế dù đang có việc gấp, nhưng thấy một đứa trẻ bị yêu thú tấn công, hắn vẫn phải đến giúp em.

"Má đào nhỏ? Em có sao không?"

"Anh tài!" Bé gái lúc này rụt rè chui ra khỏi bụi cây, nó dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn chằm chằm Khang Tử Vệ, khiến hắn ngượng ngùng hắng giọng. "Anh tài là người của Nhất Kiếm đảo đúng không? Cha của em hay bảo người của Nhất Kiếm đảo rất oai phong, rất tài giỏi."

"Được rồi, má đào nhỏ, sao em lại ở đây." Khang Tử Vệ cúi người xuống, đưa tay phủi sạch đất cát dính trên người bé gái, sau đó mới thấp giọng hỏi nó.

"Em muốn bỏ nhà ra đi, như vậy cha mới chú ý tới em. Nhưng mà... sau khi thấy anh tài như vậy, em cũng muốn trở nên tài giỏi như anh."

"Khụ... Má đào nhỏ..." Khang Tử Vệ ngượng chín cả mặt, hắn lên tiếng ngắt lời bé gái. "Em muốn được như tôi thì phải lớn lên trước đã. Giờ thì nhà em ở đâu? Tôi đưa em về nhé."

"Em hả? Em họ Tôn đó, Tôn Quỳnh An là tên em."

[Hồi ức của Khang Tử Vệ]