Chương 24: Quỳnh An ơi là Quỳnh An

Ai cũng biết trong 14 thành của lục địa Đại Ngư, Thụy Vũ là đất lành, trải qua bao đời đế vương đều chọn nơi đó làm kinh đô. Trong khi đó, Thương Khung lại được xem là đất thánh, bởi bao nhiêu tài tử anh hào đều từ Thương Khung mà đến.

Từ ma tướng Tưởng Mặc, đến quỷ kế Bắc Loan, cuối cùng là quân sư thiên tài Trịnh Khinh Si được mệnh danh là yêu cơ. Thuở Thiên, Thương, Vũ tranh hùng, ba vị vĩ nhân nọ cũng đứng ở ba chiến tuyến khác nhau. Người dân đời sau chỉ mải mê những điển tích họ để lại, mà đôi khi quên mất cả ba người họ đều được sinh ra nơi đất thánh.

Tương tự đó, Nhất Kiếm đảo, dẫn đầu con đường tu tiên cũng tọa lạc nơi Khung Thương. Nhưng lạ kỳ thay, Địa Ngục giáo không chuyện xấu gì không làm cũng chọn đất thánh này làm nơi trú ngụ.

Tôn Quỳnh An là con cháu thế gia, cha của cô, Tôn Diệc là trung thần của nhà Hán. Nay Hán đế trầm mê nhan sắc của hồ yêu, bỏ mặc triều chính, địa vị của Tôn Diệc cũng không còn vững.

Nghe như sắp tới sẽ có chuyện gì đó không may xảy ra vậy.

Ba năm trước, vì tranh đấu trong triều đình mà đứa con gái vốn đã đi tu tiên của Tôn Diệc cũng bị vạ lây. Suýt thì chết đuối.

Sau một trận thập tử nhất sinh, tâm tính của Tôn Quỳnh An cũng thay đổi.

Điều đó là đương nhiên. Bởi vì Tôn Quỳnh An bây giờ là Trần Nguyễn Quỳnh An mà.

Cô vẫn nhớ rõ ràng, ba năm trước mình từ một cơn đau tim khi làm việc mà xuyên qua thời không, lạc vào thế giới kỳ quặc này.

Một thế giới bắt người ta luyện công lúc 12 giờ trưa.

Độc ác.

Quỳnh An chẳng ngu ngốc chi mà lao đầu vào tu luyện. Chủ cũ của cơ thể này, Tôn Quỳnh An vì muốn làm rạng danh gia tộc, đi đâm đầu vào con đường tiên cảnh, để rồi nhận ra nguyên đan của mình chỉ đạt đến phàm cảnh, là bậc thấp nhất trong việc tu luyện.

Nhưng một khi bắt đầu tu tiên, coi như đã tuyệt đường võ học. Quay về chẳng được, vì thế Tôn Quỳnh An cứ cố bám trụ ở đây.

Quỳnh An được cho cơ hội nhập vào thân xác này, có cha là quan trong triều, tiền bạc không thiếu thốn chi. Dĩ nhiên là phải ăn cho đã, nghỉ cho say, bù cho ngày tháng khổ cực trước đây. Dù sao cha cô không nuôi thì Nhất Kiếm đảo cũng nuôi mà.

Trong khi cô vẫn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn của mình, tiếng bước chân quen thuộc đã kéo Quỳnh An tỉnh dậy, cô vội vội vàng vàng vờ như mình chậm chạp chưa xếp thuốc xong.

"Quỳnh An." Nghe tiếng gọi, cô giả bộ lau mồ hôi, cười hỏi người kia.

"Dạ thầy?"

"Đừng có giả vờ với ta, đồ lười biếng, ngươi suốt ngày chỉ biết có ăn với ngủ thôi." An Chánh nhìn thấy nét mặt diễn kịch của Quỳnh An thì liền nổi giận, ông cầm gậy lên.

Ngay lập tức, Quỳnh An bỏ lại mớ thuốc, gọi ra phi kiếm, bay đi.

"Con chợt nhớ ra là có vài loại linh thảo phòng thuốc vừa hết, con đi hái đây, đừng chờ cơm con."

Người mà Quỳnh An gọi là thầy vốn tên là Hữu Chánh, ông nhìn theo bóng lưng học trò của mình đang bỏ trốn, sau đó lặng lẽ thở dài. Kể từ khi suýt chết ba năm trước, Quỳnh An đã thay đổi quá nhiều, ông không biết nên vui hay buồn vì điều đó nữa.



Trước đây chẳng biết mệt mỏi lao đầu tu luyện, lúc nào cũng buồn bã cộc cằn, bây giờ tuy có hơi lười biếng ngu ngốc, nhưng ngược lại vui vẻ hẳn ra.

Hữu Chánh càng nghĩ thì thở dài càng nhiều, cuối cùng chỉ biết lặng lẽ ôm lấy mớ thảo dược bị Quỳnh An bỏ lại, mang ra nắng phơi.

Quỳnh An vui vẻ cưỡi phi kiếm rời khỏi Nhất Kiếm đảo, cô vừa bay vừa chậm rãi tìm một chỗ mát mẻ để ngủ trưa. Chứ ai rảnh mà ra thao trường phơi nắng chứ.

Cẩn thận đáp xuống một cây cổ thụ lớn, rồi lại dùng linh lực của mình thổi bay đống lá khô dưới đất. Hôm nay cô sẽ nghỉ ở đây.

Lá khô từng lớp từng lớp bị gió thổi bay lên, cuối cùng để lộ ra một tờ giấy truy nã, không giống lắm, ở Nhất Kiếm đảo có một nơi để đám học trò đến nhận nhiệm vụ rồi đổi ra tiền tệ. Một thời gian trước ở đó cũng có một lệnh truy nã, còn là loại triều đình ban bố, hình như là để truy bắt kẻ dám ám sát vị quý phi đang đắc sủng của Hán đế.

Còn tờ treo thưởng này dường như là của Ngũ Hành lâu, cũng là một tổ chức có tiếng tăm trong giang hồ. Xem nào, là nữ, 25 tuổi, có nốt ruồi ở khóe mắt, bắt sống không được thì có thể gϊếŧ chết, tiền công thì tận một triệu kim thạch.

Vậy đây chắc chắn không phải chuyện của mình rồi, Quỳnh An vừa tựa lưng vào thân cây cổ thụ vừa nghĩ. Bắt một con thú 100 ngân thạch đã xém mất mạng, còn muốn cô bắt một người thật? Quỳnh An chỉ muốn sống càng lâu càng tốt mà thôi.

Thời gian đầu khi vừa xuyên qua, cô đã vô cùng cực khổ vì chẳng biết đây là đâu cả, thế nên suốt một tháng liền, Quỳnh An nhốt mình trong phòng đọc sách, cực lực tìm hiểu thế sự, cuối cùng ngộ ra rằng đây là nhà Hán, nhưng cũng không phải nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc mà cô được học, nói đúng hơn thì nó một nhà Hán ở một thế giới khác. Đất nước tên Phong Vũ, hoàng đế tên Hán Tuyệt Phong, niên hiệu là Hoà An.

Quỳnh An ngậm lấy một ngọn cỏ khô vào miệng, nằm xuống bên gốc cây, thoải mái nhắm mắt lại.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, hay nói đúng hơn thì người mà tính đúng, trời sẽ lập tức đổi đáp án ngay.

Quỳnh An đang lim dim chìm vào giấc ngủ thì lại bị một cái gì đó đập vào bụng, khiến cô đau không thở nổi. Quỳnh An khó khăn mở mắt, trước mặt chính là một cô gái lạ, cô ta quay lưng về phía cô, tay còn cầm theo giỏ trái cây. Có vẻ như đang tìm đường.

Quỳnh An lồm cồm ngồi dậy, trên bụng xuất hiện một dấu giày.

"Ê nè." Cô hét lên. "Mấy người điên hả? Thấy người ta đang nằm đó không mà đạp lên?"

Cô gái kia quay đầu lại, đôi đồng tử màu lam thoáng chốc khiến Quỳnh An sững người. Yêu tộc... Trên lục địa Đại Ngư này chỉ có những giống loài đặc biệt mới có màu tóc và màu mắt khác biệt mà thôi. Cô ta không phải con người.

"Hm?" Người nọ nhướn mày lên.

"À không." Quỳnh An vội vàng đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên áo, cô cúi người, làm ra động tác mời, vô cùng cung kính.

"Ý tôi là, được chân của ngài đạp lên là phúc phận của tôi, mời ngài tiếp tục hành trình ạ."

Phi Hoan nhướng mày lên, hôm nay đám thuộc hạ ở Địa Ngục giáo đột nhiên mang về vài thứ quả ngon. Phi Hoan ăn thấy khá ngon miệng nên định trốn khỏi bốn hộ pháp của mình mà mang đến cho chủ mẫu của ả nếm thử. Ai có ngờ trên đường đi lại vô tình gặp một con chuột nhắt của Nhất Kiếm đảo chứ?

Nhưng mà, con chuột nhắt này cũng biết điều đấy chứ.

"Ta muốn tìm đường đến một căn nhà nhỏ gần đây, ngươi biết không?" Phi Hoan quyết định không chấp nhặt với bọn Nhất Kiếm đảo, khi không gây chiến không phải sở thích của ả.

"Ừm... Nhà của Thiên nữ hở? Tôi có nghe kể về nó... Nhưng đường thì không rõ lắm." Quỳnh An gãi đầu đáp. Đám đồng môn có vài lần trốn đi chơi xa, vô tình gặp được căn nhà gỗ kia. Bọn chúng kể rằng bên trong đó có vị tiên nữ áo đỏ, thỉnh thoảng dắt theo một con ngựa đi tìm linh thảo.

Bỏ vụ theo dõi biếи ŧɦái của đám đồng môn sang một bên, Quỳnh An thừa biết cô có giải thích thì chúng cũng không nghe lọt tai. Thế nhưng chúng còn kể rằng, mỗi khi chúng đến gần vị Thiên nữ kia, bước vào tầm nhìn của cô thì liền có cảm giác đau đớn như bị cắt thịt. Có người còn nhìn thấy mình bị gϊếŧ chết bằng rất nhiều cách hung tợn.



Kỳ lạ là khi chúng mang chuyện đó kể ra, thì mấy sư thúc cũng bảo là họ từng nhìn thấy cô ấy rồi. Và còn dặn dò là không nên mạo phạm Thiên nữ.

"Nhà của Thiên nữ sao? Chà... Gọi người là Thiên nữ cũng không sai." Phi Hoan thoáng hài lòng về cách gọi của Quỳnh An.

Ngẫm thấy yêu nhân này có vẻ dễ nói chuyện. Nhưng dây dưa với yêu tộc thì cũng khá nguy hiểm, Quỳnh An mỉm cười lùi về sau.

"Theo tôi biết thì chỉ cần đi theo con đường kia là sẽ đến nơi. Chúc ngài thượng lộ bình an, tạm biệt." Cô nói, rồi vẫy tay, chạy biến.

Thế nhưng yêu nhân nọ lại đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt cô.

"Trông ngươi có vẻ vội vàng?" Phi Hoan nhướn mày, ả bước đến một bước thì Quỳnh An lại vội lùi một bước.

"Không, tôi... tôi rảnh lắm... Tôi chỉ chạy đi ngắm cảnh thôi." Cô gượng cười, bối rối đáp lại.

Phi Hoan nắm lấy tay của Quỳnh An, kéo theo cô đi về trước.

"Nếu ngươi đã rảnh rỗi như thế thì đưa ta đi tìm nhà của m... Ý ta là Thiên nữ chắc cũng không có hại gì nhỉ?"

Quỳnh An định hé miệng bảo không, nhưng chẳng hiểu vì sao có cố cách mấy cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Yêu nhân này dùng linh lực làm cô không nói được sao? Quỳnh An vừa nghĩ vừa cố giật tay lại, nhưng Phi Hoan lại cực kỳ khỏe, cô có làm thế nào cũng không thoát nổi.

Chặt tay vậy!

Tất nhiên là không rồi... Quỳnh An ảo não đi theo người kia. Nếu không phản kháng được thì cứ làm ả hài lòng trước đã. Sau khi lấy lòng rồi thì có thể cầu mong ả tha mạng cho mình.

"Thế ngươi tên là gì?" Phi Hoan lúc này bất ngờ hỏi.

Cô khóa mõm tôi rồi bảo tôi nói hả? Quỳnh An vừa nghĩ vừa cử động miệng, không ngờ lúc này lại có thể phát ra âm thanh.

"T...ôi... Ô, tôi tên là Tôn Quỳnh An."

"Quỳnh An sao? Ta sẽ ghi nhớ nó." Phi Hoan mỉm cười, đồng tử màu lam như thể phát sáng. "Ta là Phi Hoan. Đông chí giang tây hàn như cựu, ái nhân tư mộ hữu phi hoan."

"Cha mẹ cô..." Quỳnh An buột miệng.

"Cha mẹ ta không có thù với nhau." Phi Hoan cắt ngang.

Thế mắc gì đặt tên kiểu đó. Quỳnh An lầm bầm trong lòng. Tên kiểu gì mà...

Sông tây đông chí lạnh lùng

Không vui nhớ những ngày cùng cố nhân.