Qua một đêm chẳng hề chợp mắt, Thiết Tâm Nguyên ở giảng đường Quách tiên sinh mắt nhắm mắt mở học một buổi rồi về.
Thủy Châu Nhi hôm nay cũng không có ngồi ngoài học đường chờ gã, chuyện này khiến cho Thiết Tâm Nguyên khá lo lắng, bèn dẫn hồ ly đi về vườn hoang.
Bây giờ cũng đã trưa, Hoa Nương ở Hồi Xuân Lâu từ hôm qua đến giờ chỉ tiếp một vị khách thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được.
Đá văng cửa phòng Hoa Nương, ả tú bà liền hét lên…
Bộ đầu Triệu Phượng cau mày nhìn thi thể nữ bị treo ngựơc lên thật lâu cũng chẳng thốt lên được câu nào.
Làm bộ khoái nhiều năm, y vẫn chưa lần nào thấy một nữ nhân bị hành hạ đến độ này, toàn thân ngang học vết dao, tứ chi mềm oặt, vặn vẹo mất tự nhiên, đây rõ ràng là bị người ta bẽ gãy. Chúng sưng phù lên, điều này chứng tỏ lúc bị tra tấn thì nạn nhân còn sống.
Đó là thủ pháp tra tấn thường gặp, một người xuất thân từ gia đình bộ khoái như Triệu Phượng vẫn có thể nhìn ra. Nhưng một ả kỹ nữ bình thường thì có bí mật gì mà phải bị tra tấn đến độ như vậy?
Y liền lệnh cho bộ khoái dưới tay đỡ thi thể xuống đất, lấy vải thô bọc lấy rồi khiêng về nhà xác huyện nha, ngỗ tác sau đó sẽ giải phẫu nhằm điều tra sâu hơn. Còn về chuyện truy bắt tên hung thủ vạm vỡ kia, Triệu Phượng cho rằng nên tổ chức đội ngũ đông đảo thì thích hợp hơn.
Án tử nghiêm trọng đến như thế thì đương nhiên không thể dấu được, báo lên Hình Ti là chuyện tất nhiên. Triệu Phượng đã tưởng tượng ra cảnh Tri huyện lão gia sẽ tức giận đến như thế nào.
Không tu ba kiếp mới bị làm Huyện lệnh kinh thành, tuy phẩm trật chẳng thua gì Tri Phủ ở những nơi khác, nhưng mà ở cái đất mà quý nhân đi đầy đường, hoàng thân nhiều như lá mùa thu như kinh thành này thì lão làm một Tri huyện một cách vô cùng uất ức.
Trước đó có một tên lưu manh bị người ta đánh chết đã bị Tuần thành Ngự sử phát hiện rồi, bây giờ lại phát sinh một vụ án nghiêm trọng đến như thế ở giữa kinh thành thì Triệu Phượng cũng đổ mồ hôi hột thay cho vị lãnh đạo kia của mình.
Thiết Tâm Nguyên cũng ướt đẫm mồ hôi, uy lực của cái nắng cuối thu quả là ghê gớm, hắn chỉ cuốc bộ một chốc mà đã khát khô cả cổ, bây giờ hắn chỉ muốn mau mau đi tới phế viên, rót một bát lớn nước sôi để nguội mà uống cho thật đã.
Hồ ly xông vào phế viên đầu tiên, lăn lộn trong bụi cỏ vô cùng thích thú, khi nó quậy thỏa thích từ bụi cây chui ra thì cả bộ lông nó đều dính đầy ké đầu ngựa.
Nguồn:
TruyenHDCòn Thiết Tâm Nguyên thì thở dốc một hơi đoạn ngồi xổm giúp hồ ly gỡ những trái ké kia, ngày thường thì đây là những chuyện mà bọn Thủy Châu Nhi phải làm nha.
Gỡ ké đầu ngựa là một chuyện phiền phức vô cùng, Thiết Tâm Nguyên lọ mọ cả nửa nén nhang mới hoàn trả lại bộ dáng ban đầu cho nó.
Sau khi hồ ly đã tươm tất đâu vào đấy xong xuôi, Thiết Tâm Nguyên cũng chuẩn bị đi về nhà.
Bỗng tiếng của một gã đại hán vạm vỡ vang lên đằng sau lưng Thiết Tâm Nguyên:
- Này nhóc, sao lại đi rồi? Chẳng lẽ nhóc không muốn gặp bạn của mình sao?
Thiết Tâm Nguyên bị dọa ngã ngửa ra sau, chẳng nói chẳng rằng liền òa khóc.
Tráng hán tiến lên túm lấy cổ áo của gã, rảo bước đi vào phế viên. Còn hồ ly đã nhanh chóng lủi vào bụi cỏ trốn biệt.
Tiểu Xảo Nhi đang bị trói khi thấy Thiết Tâm Nguyên bị người ta tóm cổ thì sắc mặt nó liền trắng bệch đi vì tuyệt vọng.
- Đại Hạ Thần Tí Nỗ cuối cùng cũng bị các ngươi dâng cho hôn quân Đại Hán. Như vậy thì các ngươi nhất định phải bị trừng phạt.
- Bây giờ ta hỏi một câu thôi, các ngươi còn giữ bản gốc Thần Tí Nỗ hay không?
Tiểu Xảo Nhi định trả lời thì bị Thiết Tâm Nguyên chen ngang:
- Cái bản vẽ vứt đi đó chỗ nào cũng có lỗi, nếu như ngươi muốn thì ta sẽ vẽ một bản khác cho ngươi.
Câu trả lời khiến cho tên tráng hán bất ngờ, liền hỏi:
- Thật chứ?
Thiết Tâm Nguyên chỉ tay vào bọc sách của mình đáp:
- Ở đó có giấy mực, ta sẽ vẽ lại cho ngươi một bức, còn một vài chi tiết nhỏ, ta cần hắn hỗ trợ!
Tráng hán đá bọc sách lại cho Thiết Tâm Nguyên, sau đó liền tháo dây trói cho Tiểu Xảo Nhi.
Rồi y nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi vẽ lại được, gia gia sẽ không lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Thiết Tâm Nguyên liền ngẩng đầu, sốt sắng đáp:
- Ta nhất định sẽ vẽ được, ta nhất định sẽ vẽ được! Cầu xin ngươi đừng gϊếŧ chúng ta!
Tráng hán cười đáp:
- Gia gia chỉ muốn bản vẽ, chẳng muốn mạng các ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi vẽ lung tung, gia gia đành phải vặn cổ ngươi rồi!
Tráng hán vừa đáp vừa tiện tay vơ lấy một thanh gỗ lớn bằng cổ tay, nhẹ nhàng bẻ gãy.
Thiết Tâm Nguyên khẽ đánh rùng mình, liền gấp gáp mở túi lấy giấy bút, cầm bình trà đổ vào nghiên mực một ít nước, rồi hắn mở nắp ra thì thấy trong bình còn khá nhiều nước liền rửa sạch cái bát, rót đầy rồi uống cạn.
Uống xong hắn vô cùng lễ phép đưa bình trà cho gã đại hán.
Gã liền cầm lấy để bên cạnh, sau đó ngồi xuống đợi Thiết Tâm Nguyên hoàn thành xong bản vẽ.
Tiểu Xảo Nhi liếc Thiết Tâm Nguyên, lại nhìn đám em út bị trói thành một hàng dài, cắn răng nói nhỏ với Thiết Tâm Nguyên:
- Hết đường sống rồi!
Thiết Tâm Nguyên thấp giọng đáp:
- Thử một chút xem sao!