Chương 32-1: Cao thủ luôn tịch mịch, ai hiểu thấu? (thượng)

Thay vì nói đang chơi cờ, chả bằng cứ huỵch toẹt ra là Thiết Tâm Nguyên đang vơ tiền còn hơn.

Sớm dự liệu chuyện làm ăn hôm nay sẽ phi thường nóng bỏng, cả đêm qua Tiểu Xảo Nhi đã thức trắng để làm năm bàn cờ, mỗi cái đều thể hiện một thế cờ tàn cuộc kinh điển.

Trước mắt tạm nhiêu đó đã, Thiết Tâm Nguyên không định bày thêm những tàn cuộc khá. Hắn phát hiện đây là mối làm ăn lâu dài, chỉ cần bày ra một thế cờ tàn sẽ có không ít Thái học sinh ngu ngốc kéo tới ứng chiến, nên cần phải giữ lại vài phương án dự bị đề phòng.

- Điều này không thể nào!

Một tên Thái học sinh vứt bỏ quân cờ cầm trên tay, vò đầu bứt tóc quát thẳng vào mặt Thiết Tâm Nguyên.

- Cảm ơn nhiều, năm trăm văn!

Thủy Châu Nhi ngay lập tức ôm hộp gỗ tới trước mặt Thái học sinh, rụt rè chờ đợi. Chỉ cần tên này trốn nợ thì nó sẽ khóc thật to.

Thích nhất ở chỗ Thái học sinh có đủ tư cách dùng bạc trắng. Dù lòng đau như cắt nhưng gã Thái học sinh vẫn phải cố nhịn, móc túi ra ném bạc vụn vào hộp gỗ. Lúc này trong đó đã đựng được kha khá.

- Nếu như muốn hiểu rõ hơn không ngại tái chiến, ngươi sẽ tham thấu rõ hơn.

Gã Thái học sinh đối diện mặt trắng bệch, mím môi thật chặt nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi. Dù là Thái học sinh nhưng gã không dư bạc cho chó ăn.

Âu Dương Tu đứng nhìn từ xa. Mãi tới khi tiếng chuông bên trong trường Thái Học vang lên mới quay sang nói với Vương Củng Thần:

- Đám học sinh bị sơn trưởng gọi về hết rồi, đến lúc chúng ta ra tay.

Vương Củng Thân nhăn mặt chau mày, cắn môi nói:

- Không đúng, hoàn toàn không đúng! Không phải xảy ra như vậy!

- Học sinh trường Thái Học là tập hợp tinh hoa của giới văn chương Đại Tống. Ta với ngươi cũng từ đó mà ra, đám người kia cũng không hơn kém chúng ta là mấy.

- Nhưng chỉ một thời gian ngắn như thế mà lại bị miễu sát đến vãi ra quần, đây tuyệt đối không thể do kỳ nghệ cao cường được. Ta nghĩ hắn chơi bịp.

- Ba vị huynh trưởng, tiểu đệ muốn tìm hiểu rõ, mong ba vị tạm thời lược trận giúp tiểu đệ được không? Nếu tiểu đệ bó tay thì mấy vị huynh trưởng ra trận, thật sự không thể để một thằng nhãi miệng còn hôi sữa đắc ý vênh váo như vậy được.

Thấy có người tiến tới, Thiết Tâm Nguyên liền ngừng đếm tiền, rồi đưa phần còn thừa cho một lão hoa cước trung nhân (chim mồi). Hôm qua hắn thương lượng ổn thỏa với Tiểu Xảo Nhi, phải mua một số ‘công cụ’ cần thiết. Chỉ như vậy, nguồn tài lực mới có thể chảy vào liên tục, đủ nuôi dưỡng tám đứa hài tử lớn có nhỏ có.

Lão hoa cước trung nhân mặc quần áo hoa văn đen trắng nhìn thấy Vương Củng Thần đi tới, vội quay sang nói với Thiết Tâm Nguyên:

- Người anh em cứ rảnh tay kiếm tiền đi nha, có lão hán giúp ngươi trông chừng, mấy con chó con Cái Bang kia không dám tơ tưởng mớ tiền này đâu.

Thiết Tâm Nguyên mỉm cười tạ ơn y, ngồi yên trước bàn cờ chờ Vương Củng Thần tới.

Vương Củng Thần vừa xuất hiện, nhiều người quen biết hắn đều thấy bất ngờ trầm trồ không ngớt. Không ai nghĩ tới trạng nguyên Đại Tống lại hứng thú với ván cờ nho nhỏ thế này.

Đường Đường đương nhiên nhận ra Vương Củng Thần, cánh tay thọc mạnh eo thiếu nữ bên cạnh khiến nàng la oai oái:

- Vừa rồi ngươi còn chê ta lắm mồm, giờ thì nói gì đây?

- Vương Củng Thần kìa.

- Nhìn thấy rồi!

- Trạng nguyên công đó! Nếu không phải đám cẩu nô tài nhà muội đồn ra đồn vào thì hắn đã thành đại tỷ phu ta rồi.

- Phì, chuyện bắt rể ngay dưới bảng vàng đáng xấu hổ thế mà nhà ngươi cũng làm được.

- Không phải Âu Dương Tu cũng bị lão sư lừa đến nhà uống cho say, sau đó đẩy khuê nữ của mình vào phòng thành toàn chuyện tốt đấy hay sao?

- Xì, nữ hài tử nói mấy chuyện này không sợ thụt lưỡi hả. Đừng nhiều lời nữa, xem biểu đệ đối phó với Vương Củng Thần ra sao?

Đường Đường mắt tròn mắt dẹt nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, thấy nàng hết sức chú ý đến Thiết Tâm Nguyên, không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ những điều ông mình nói đều là thật?”

Vương Củng Thần vén vạt áo choàng, tiêu sái ngồi xuống đối diện Thiết Tâm Nguyên:

- Chi bằng ta cầm đỏ ngươi cầm đen?

Thiết Tâm Nguyên xoay bàn cờ đúng một vòng, chuyển quân đen về đối diện Vương Củng Thần, sau đó chắp tay mời:

- Hòa một quan tiền!

Vương Củng Thần nhíu mày:

- Chủ khách độ khó như nhau, năm trăm văn là hợp lý rồi, nếu ngươi thua vậy cũng bồi ta một quán tiền.

- Năm trăm văn!

- Tại sao? Tiền đánh cuộc lại không công bằng?

- Ta năm nay mới bảy tuổi.

Vương Củng Thần quan sát Thiết Tâm Nguyên đang ngồi trước mặt một lượt, nhăn mày:

- Ngươi lớn hơn hài tử bảy tuổi một chút. Mà thôi không sao, cứ tính ngươi bảy tuổi đi.

Vương Củng Thần vừa nói xong liền rút quân xe về.

Tay Thiết Tâm Nguyên che bàn cờ nói:

- Đen thắng đỏ bại, hai xâu tiền!

Vương Củng Thần móc túi tiền ra đặt bên cạnh bàn cờ:

- Thành giao!

Thiết Tâm Nguyên hồi hộp. Hắn vạn lần không thể ngờ Vương Củng Thần đánh không giống cách của mình, từng bước ép sát quân đen, mà đi một nước cờ nhàn. Với cờ tàn mà nói sinh tử quyết định trong một nước đi. Hiện tai cờ đỏ đã bỏ qua thế đánh có thể hòa. Chỉ cần quân đen lùi sĩ lại một bước tránh họa về sau, thì gần như quân đen chiếm ưu thế tuyệt đối, dùng đống cờ còn lại cũng dễ dàng đè chết một pháo một mã còn lại của quân đỏ.