“Ta thấy đây chỉ đơn thuần là một quyển đông cung đồ.” Sau vô số lần lật xem bí tịch, Ngân Hồ kết luận.
“Đúng vậy.” Giản Tấn đáp.
Ngân Hồ nhìn Giản Tấn hữu khí vô lực, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không cần nản lòng. Không bằng chúng ta xem lại, không biết chừng lại có điểm đặc biệt?”
Giản Tấn bị hắn nói trúng tâm, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, nói: “Không được.”
Ngân Hồ cầm bí tịch trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, khıêυ khí©h hỏi: “Chúng ta có thể dùng lửa thiêu, ngâm nước, xem có kẹp gì không?”
Giản Tấn nhìn hắn, cười nói: “Phương pháp ngươi nói chỉ sơn Chân Hiểu Nhân cùng bọn người kia đã thử qua. Nếu bàn về kinh nghiệm trên giang hồ thì hắn so với ngươi phong phú hơn.”
“Ngươi nói đúng.” Ngân Hồ cũng nhất thời chán ngán thất vọng, đem sách ném qua một bên, nói: “Vậy ngươi nói thử xem, có phải Chân Hiểu Nhân đém tráo bí tịch, mang đồ giả đưa cho ngươi.”
Giản Tấn phản đối: “Chân Hiểu Nhân không phải người như vậy, hắn vì cái gì phải trả bí tịch giả cho ta?”
“Đương nhiên là sợ ngươi đuổi gϊếŧ hắn, hắn đem bí tịch trả lại cho ngươi. Đến lúc đó chủ nhân bí tịch sẽ trách tội ngươi, không liên quan gì đến hắn. Hắn Chân giáo chủ có thể tìm một nơi thanh tĩnh để tu luyện.”
Giản Tấn lắc đầu, “Chân Hiểu Nhân không sợ người khác đuổi gϊếŧ, ngược lại, hắn sợ người khác quên hắn. Chỉ sợ người đuổi gϊếŧ càng nhiều, hắn càng vui vẻ.”
Ngân Hồ nghi hoặc nhìn Giản Tấn: “Ngươi làm sao rõ vậy? Ngươi không phải mất trí nhớ sao?”
Giản Tấn lắp bắp: “Này…này, đương nhiên là nhìn biểu hiện hôm nay của hắn. cách nói năng, hẳn không phải loại tiểu nhân đê tiện.”
“Thật vậy chăng?” Ngân Hồ nhìn hắn chăm chăm.
Giản Tấn ra sức gật đầu.
“Cho nên ngươi sẽ không thể là nghi phạm gϊếŧ Thất Chân phương trượng?”
“Đúng vậy, chỉ bằng hai người chúng ta, hoàn toàn không đủ sức. Bọn họ ma giáo nhân sĩ người đông, tin tức tốt, hẳn là có biện pháp.”
“Ngươi liền như vậy tín nhiệm hắn?”
Giản Tấn bất đắc dĩ, “Người ta đã muốn tìm tới cửa, hiện tại chỉ sợ có người đang nhìn trộm chúng ta. Muốn chạy cũng không thoát, đành phải hợp tác một chút. Chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng, chỉ còn cách đưa tay chịu trói thôi.”
Ngân Hồ ngẫm lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay, thấp giọng nói: “Ta thấy gần đây ngươi rất lạ. Đặc biệt sau khi nhìn nam nhân kia, liền trở nên kì quái, lời nói đều quanh co lòng vòng.”
Giản Tấn cười an ủi Ngân Hồ: “Ta đương nhiên vẫn là ta, ngươi hẳn là rõ nhất.”
Ngân Hồ đứng lên, đến gần Giản Tấn, cúi người nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự chưa khôi phục trí nhớ.”
Giản Tấn nhấc tay xin tha: “Thật sự không có.”
“Thề?”
Giản Tấn giơ tay lên, thề: “Có trờ chứng dám, ta Giản Tấn nếu khôi phục trí nhớ, liền bị trời giáng…ngô.”
Ngân Hồ che miệng hắn lại, “Không cần thề độc như vậy. Ngươi nếu khôi phục trí nhớ, chỉ cần mỗi ngày ở trên giường bị ta thượng là được.” Nguyên lai Ngân hồ nhớ mãi không quên, muốn thưởng thức tư vị được ở trên, đáng tiếc vẫn bị Giản Tấn ăn sạch, hiện giờ có cơ hội, sao có thể buông tha.
Giản Tấn thề một lần nữa, tâm cảm thấy buồn cười, nguyên lai tiểu hồ ly vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đem mình đặt phía dưới.
Ngân Hồ nghe Giản Tấn thề, vừa lòng mỉm cười. Giản Tấn liền động tâm, một phen ôm Ngân Hồ, hôn lên bờ môi của hắn, nói: “Tiểu hồ ly nếu muốn nếm thử hương vị được ở trên, ta liền giúp ngươi.”
Ngân Hồ giãy dụa, nói: “Mặt…Mặt trời…còn chưa…xuống núi…”
Giản Tấn cười khẽ, nhìn trời ngoài cửa sổ, “Ngươi chẳng lẽ không muốn học bí tịch sao? Luyện xong có thể trở thành thiên hạ vô địch?”
Ngân Hồ bị hôn nói không nên lời, lòng cảm thán, là thiên hạ vô địch công phu trên giường?
Mặt trời xuống núi được một lúc, Trần Phong mở choàng mắt, cẩn thận đứng lên, sợ đánh thức Nam Cung Lợi đang ngủ say bên cạnh.
Hắn mặc quần áo, đang muốn ra ngoài, phá sau vang lên thanh âm, “Ngươi muốn đi đâu?”
Trần Phong chậm rãi xoay người, nhìn Nam Cung Lợi đang ngồi trên giường, hai mắt trừng trừng nhìn hắn.
“Cái kia…Đúng rồi…Ta…mót quá, muốn đi ngoài!”
Trần Phong võ công xuất chúng, trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ như bàn ngày. Nhưng Nam Cung Lợi công phu tầm thường, không có được nội lực tốt như vậy, chỉ thấy hắn sờ soạng xung quanh, vất vả lắm mới tìm được hỏa chiết, châm ngọn đèn.
Hắn nhìn Trần Phong mặc y phục dạ hành, đứng ở cửa, nói: “Đi ngoài cũng phải mặc quần áo chỉnh tề, lén lút, ngươi chẳng lẽ muốn đến phụ đệ của quận chủ đại nhân giải quyết?”
Trần Phong gãi gãi đầu, nói: “Này…này thôi.” Nói lắp nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên cớ.
Nam Cung Lợi lớn tiếng nói: “Họ Trần kia, ta cảnh cáo ngươi, chấp hành nhiệm vụ, cũng là người lôi kéo ta, bây giờ lại muốn bỏ ta lại một mình?! Ta cảnh cáo ngươi, muốn đi thì cùng đi.”
Trần Phong thấy Nam Cung Lợi kiên cường như vậy, đành phải xin tha, “Được rồi, ta đi cùng ngươi. Chính là ngươi công phu còn kém, hết thảy đều phải nghe lời ta, không được rời xa ta nửa bước.”
Nam Cung Lợi bất mãn nhìn hắn, kêu lên: “Yên tâm, bản công tử tuyệt đối sẽ không gây phiền toái đến ngươi.”
Lúc này đã là đêm khuya, bốn phía đều yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa.
Trần Phong mang theo Nam Cung Lợi thật cẩn thận chạy trên nóc nhà, chỉ sợ đánh thức người phía dưới, phá hỏng đại sự.
Bởi vì xem xét đối tượng ngay ở ngay cách vách, nên bọn họ không cần đi xa, liền cúi người úp sấp xuống, Trần Phong nhấc một mảnh ngói lên. Ngói bị nhấc lên, ánh đèn bên trong thoát ra, thanh âm cũng đứt quãng truyền ra.
Trần Phong cùng Nam Cung Lợi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Trần Phong nhanh tay, bưng kín miệng Nam Cung Lợi đang đinh hét lên, còn rỉ ra một chút âm thanh nho nhỏ.
Thanh âm này đối với người khác hẳn là không thể phát hiện được, nhưng người ở dưới lại là Giản Tấn, với thói quen cảnh giác của hắn, một thanh âm nhỏ bé cũng không thể bỏ qua. Nghe được động tĩnh, hắn nhìn xung quanh, mà Trần Phong cùng Nam Cung Lợi ở nóc nhà đồng thời lui về, ngưng thở.
Ngân Hồ ở dưới thân Giản Tấn cảm thấy động tác ở khố hạ dừng lại, khó chịu vặn vẹo thân mình, nói: “Ngô…Tấn…cầu ngươi…nhanh lên.”
Giản Tấn lại tập trung chú ý, một bên dùng sức tiến lên, ý đồ đạt tới chỗ sâu nhất, một bên trêu đùa: “Tiểu hồ ly, ngươi cũng muốn dùng sức.”
Ngân Hồ hết sức phối hợp với động tác của hắn, nhưng bởi vận động kịch liệt mà thể lực cạn kiệt, khiến hắn không còn khí lực di động. Hắn khó chịu vặn vẹo, nói: “Ta không được…giúp…giúp ta.”
“Ngươi có thể mà.” Giản Tấn đỡ lấy thắt lưng Ngân Hồ.
Ngân Hồ dưới hỗ trợ của Giản Tấn, thân trên chậm giãi phập phồng, lấy hậu huyệt nhuyễn nộn
(không hỉu là ntn) bao vây lấy vật cương ngạnh của Giản Tấn.
Tùy theo kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, đẩy bản thân hắn dựa vào Giản Tấn. Lúc du͙© vọиɠ đã ở sâu trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm Ngân Hồ thất thần, hoa hành run lên, muốn phóng thích. Giản Tấn vội vàng cầm lấy, kɧoáı ©ảʍ bị áp lực tư vị khó nhẫn nại, Ngân Hồ nói: “Buông ra…cầu…ngươi.”
Giản Tấn an ủi: “Tiểu hồ ly, từ từ. Chúng ta cùng nhau.”
Ngân Hồ phát ra âm thanh nức nở bất lực.
Âm thanh nức nở kí©h thí©ɧ Giản Tấn, hắn thẳng lưng, tiến vào càng sâu. Cùng với tiết tấu cuồng loạn, Giản Tấn đẩy vào thân thể Ngân Hồ, khiến cho hắn phát ra thanh âm ngọt ngào.
Cuối cùng, bên trên tiến lên, bên dưới phối hợp, hai người bọn họ đồng thời phát tiết.
Hai người nằm ở nóc nhà, nhìn thấy màn biểu diễn đông cung bên dưới, nghĩ đến người âu yếm bên người, khó có thể nhẫn nãi, hô hấp dồn dập.
Tiếng thở dồn dập này tựa hồ đã lọt vào tai Giản Tấn, qua một khắc thất thần, Giản Tấn tập trung chú ý, đối với trạng thái hiện tại của hắn, tiếng hít thở trở nên hết sức rõ ràng. Ngón trỏ khẽ nhúc nhích, sử dụng nội lực, ngón giữa búng tới.
Trần Phong cũng là cao thủ, vừa nghe âm thanh nhỏ đã biết là ám khí, lập tức tránh đi.
Một bên Nam Cung Lợi không né được, công phu của hắn rõ ràng không phải vừa, chỉ nghe một tiếng “Ai u”, chỉ phong vừa đến, lập tức trúng chiêu, thẳng tấp rơi xuống lâu. Trần Phong lo lắng, nhìn lại, Nam Cung Lợi đã sớm đứng lên, nhưng thắt lưng còn đau, miệng mắng. Trần Phong thấy hắn không việc gì, còn có thể giương vuốt, biết Giản Tấn không hạ nặng tay, yên lòng.
Ngân Hồ vốn đã mệt mỏi không đứng dậy nổi, nghe được âm thanh, cũng cảm thấy tò mò, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Tấn khẽ hôn bờ môi hắn, an ủi: “Có hai con chuột ở trên mái nhà.”
“Sao?” Ngân Hồ vừa nghe đến chuột, lập tức có tinh thần, đứng dậy. Trời biết, hắn thích nhất là ăn thịt chuột.
(Khó đỡ quá~~)Giản Tấn nghĩ hắn sợ chuột, nói: “Yên tâm, ta đã đánh cho rơi xuống rồi.”
“Úc” vừa nghe nói thịt chuột đến miệng liền chạy mất, Ngân Hồ lại mệt mỏi quay về giường
Giản Tấn nói: “Ta đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi.” Nói xong, ngồi dậy, mặc quần áo.
Ngân Hồ cũng không biết có nghe không, trở mình, ngủ say.
Giản Tấn ngẩng đầu nhìn chỗ trống do ngói bị nhấc lên, vừa lúc nhìn thăm dò Trần Phong. Hai người nhìn nhau giằng co thật lâu, cuối cùng vẫn là Giản Tấn bắt đầu, thi triền khinh công, chạy đi.
Trần Phong cũng gắt gao đuổi theo.
Chỉ để lại Nam Cung Lợi còn ở dưới lâu.