Chương 7

Xuân Liễu lâu là trà lâu nổi danh ở Trác Kinh quận, đồ ăn của nơi này phi thường ngon, tương truyền đại trù của nơi này vốn là đầu bếp ở ngự thiện phòng. Bởi vì khi làm một phần phù dung thịt (Ta không biết món này là món gì, ai chỉ giúp với), quá tay bỏ quá nhiều ớt, đương kim hoàng thượng sau khi ăn, nói không lên lời, lắp ba lắp bắp: “Cay…cay…cay” ý ngài là “Cay chết người.” Nhưng không biết vị thái giám nào, chỉ nghe mấy lời đó, lại nhìn Hoàng thượng thần tình đỏ bừng. Nghĩ dó món ăn của ngự trù này, phẩy tay hô: “Lôi xuống chém.”

Cũng may ngự trù phúc thiên mệnh đại (phúc lớn mệnh lớn), lúc lên đạo trường, Bát Vương gia ở trước mặt Hoàng thượng cầu xin, nói chuyện, mới biết đây không phải chủ ý của người, chính là thái giám kia giả truyền thánh chỉ.

Cứ như vậy, ngự trù sắp bị hành hình cuối cùng cũng được cứu xuống. Thái giám tự cho là thông minh kia bị trục xuất khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không được trở lại.

Ngự trù ở Quỷ Môn quan dạo qua một vòng, đã trải qua đại nạn, từ nay về sau xem đạm danh lợi. Hắn từ ngự thiện phòng chuyển đi, đến Trác Kinh quận. Vừa đúng lúc Xuân Liễu lâu khai trương tuyển người, vì thế hắn tại đây an cư lập nghiệp.

Có lẽ câu chuyện này là do người ta gán ghép truyền miệng, cũng có thể là sự thật. Nhưng mỗi khi hỏi người đầu bếp này, hắn luôn trả lời: “Chuyện cũ không thể nhắc lại, ngày đã qua đi khó có thể lưu lại, bằng không chỉ thêm ưu phiền.”

Từ đó về sau thân phận đầu bếp của Xuân Liễu lâu nổi lên khắp tứ phương, còn có người nói rằng hắn vì thi rớt tú tài, nổi giận, từ bỏ văn chương, đi theo con đường trù nhân, nên mới có thể nói đạo lí rõ ràng như vậy.

Ít nhiều đều là nhờ những lời đồn đại đó, Xuân Liễu lâu từ đó nổi danh thiên hạ, khách đông như trẩy hội. Không ít người từ ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để thử trù nghệ của đầu bếp, điều không đổi duy nhất là sinh ý của Xuân Liễu lâu vẫn tốt.

Giản Tấn nhìn đồ ăn trên bàn mà phát sầu, chính là trên bàn cái gì cũng có, nào là bánh bao thịt, dương công viên (Cái này cũng không biết lun), chân giò mật hun khói, sinh pháo kê (Lại không biết nữa), đầy một bàn. Ngân Hồ vừa nghe được ăn miễn phí, tựa như ác quỷ đầu thai, mỗi món gọi một phần, Giản Tấn còn phải khuyên giải bởi những món Ngân Hồ gọi đã để sang bàn thứ hai, ở đại sảnh sẽ chiếm chỗ của các khách nhân khác. Đáng sợ nhất chính là, vô luận đồ ăn ít nhiều như thế nào, Ngân Hồ cũng có thể dọn sạch, không bỏ sót một thứ gì.

Hắn mỗi lần ngủ, đều sờ soạn toàn thân Ngân Hồ từ trên xuống dưới, Ngân Hồ luôn hô to sắc lang. Giản Tấn giải thích, chính là muốn biết nhiều đồ ăn như vậy rốt cuộc ở chỗ nào, như thế nào lại không béo lên. Bất quá mỗi đêm đều vuốt, cuối cùng biến thành lên giường hoạt động, cho nên đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Ngân Hồ không mập lên.

Lúc Giản Tấn bắt đầu đυ.ng đũa lại ngẫn người, không biên nên bắt đầu từ đâu.

“Uy, ngươi có phát hiện ra người kia vẫn đang nhìn chúng ta bên này không?” Ngân Hồ đẩy đầy Giản Tấn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói. Đem hắn đang suy nghĩ tỉnh lại.

Giản Tấn nhìn theo ánh mắt Ngân Hồ, vừa đúng lúc thấy Trần Phong hướng hắn cười. Hắn nhìn ánh mắt Giản Tấn, chẳng những không lảng tránh, ngược lại còn mỉm cười.

Giản Tấn quay đầu lại, nhỏ giọng đáp: “Ngươi đa nghi rồi, ta thế nào lại không biết hắn.”

“Không phải chứ!” Ngân Hồ quay đầu, ánh mắt Trần Phong không chút lảng tránh, như trước cứ kiếm tìm gì đó, “Thật sự, ngươi nhìn kĩ xem.”

Giản Tấn cúi đầu, ở bên tai Ngân Hồ thấp giọng nói: “Ngươi thử nhìn chằm chằm nam nhân khác xem, ta sẽ ghen đó.” Nói xong, ở bên tai Ngân Hồ thổi nhẹ một hơi.

Lỗ tai mẫn cảm của Ngân hồ được một trận tê dại, mặt nóng bừng, vùi đầu ăn cơm.

Lúc Ngân Hồ vùi đầu ăn cơm, Giản Tấn thừa dịp hắn không chú ý, nhìn về phía Trần Phong khi nãy, lấy ánh mắt cảnh cáo theo dõi hắn.

Trần Phong trước ánh mắt áp lực của Giản Tấn, nhún nhún vai, lộ ra nụ cười vô tội, xoay người rời khỏi trà lâu.

Giản Tấn quay đầu lại, có chút đăm chiêu, khép mi xuống.

Ngân Hồ nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi không ăn sao?”

“A…nga…ăn…Đương nhiên ăn.” Giản Tấn không yên lòng trả lời.

Bất quá chỉ lo ăn Ngân Hồ cũng không quá chú ý.

Trần Phong mang theo đầy bụng hoang mang trở lại khách điếm, nhìn ghé vào Nam Cung Lợi vẫn ngủ say trên giường, rồi tiến lên, vỗ nhẹ mông hắn, kêu lên: “Tiểu dã miêu, nhanh rời giường. Mặt trời sắp xuống núi. Còn không mau dậy ăn cơm.”

Nam Cung Lợi ngọ nguậy cái thân, tránh khỏi sự quầy rầy của hắn, hàm hồ hỏi: “Ngươi gặp mật sứ chưa? Có hỏi qua chuyện bí tịch không? Sao lại về sớm như vậy?”

Sau một chuỗi câu hỏi, chỉ thấy trầm mặc không có câu trả lời, Nam Cung Lợi mất kiên nhẫn, ngồi dậy nhìn lại. Nhìn đến Trần Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam Cung Lợi hỏi: “Có phải hay không có vẫn đề khó giải quyết?”

Trần Phong gật đầu không nói.

Nam Cung Lợi bất mãn, khi bị Trần Phong mặt dày lừa ra khỏi Xuân Phong trấn, chính mình không cam lòng, muốn làm đại sự, hắn vừa nói, liền linh hoạt đứng dậy, theo sát phía sau hắn. không nghĩ tới vừa đến Trác Kinh quận, hắn liền đi tìm người, cái gì cũng không nói. Nam Cung Lợi trong khi chờ Trần Phong, thầm nghĩ rằng, tình cảm ngươi dành cho ta cũng như cái bình hoa.

Trần Phong nhìn thấy sự bất mãn trên mặt Nam Cung Lợi, tiểu dã miêu này, thật đơn giản, trong lòng nghĩ gì, trên mặt hoàn toàn không giấu được,thực sự muốn đem hắn hảo hảo bảo vệ, sớm biết nhiệm vụ này phiền toái, đã không vì nguyện ý của bản thần, đem hắn theo, hiện tại không biết có thể bảo hộ hắn chu toàn. Trần Phong càng cảm thấy nhiệm vụ lần này là họa vô phúc, trong long thở dài.

Nam Cung Lợi kêu lên: “Họ Trần kia, mau nói rõ ràng, tột cùng xảy ra chuyện gì? Đi làm nhiệm vụ, ngươi mang ta chẳng hay biết gì theo, lam sao hợp tác được?”

Trần Phong thở dài, chuyện tới giờ, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể hết sức bảo hộ hắn, vì thế nói: “Nam Cung Lợi, nhiệm vụ lần này so với dự đoán của chúng ta vô cùng khó giải quyết. Ngươi lần đầu làm nhiệm vụ, phải cẩn thận gấp bội.”

Nam Cung Lợi chẳng hề để ý đáp: “Yên tâm đi, gặp sự tình gì, ta so với người khác chạy nhanh hơn nhiều. Nói mau, nhiệm vụ lần này có chỗ nào khó giải quyết?” Hắn biết Trần Phong gọi hắn, nhất định có chuyện nghiêm túc muốn nói.

“Ta phát hiện bên cạnh mật sứ có một người khác.”

“A” Nam Cung Lợi sợ hãi “Ngươi không phải nói mật sứ chỉ có một người thôi sao?”

Vẻ mặt Trần Phong cũng đầy khó hiểu, nói: “Hơn nữa mật sứ hoàn toàn không biết bộ dáng của ta.”

Hai người đều lâm vào trầm mặc, chuyện này phức tạp ngoài sức tưởng tượng của họ.

Nam Cung Lợi đột nhiên võ tay kêu lên: “Chẳng lẽ bên cạnh mật sứ là gián điệp? Hắn không muốn thân phận của chúng ta bị bại lộ, cho nên làm bộ như không biết chúng ta.”

Trần Phong gật đầu đồng ý: “Có thể, cho nên mật sứ không muốn cho hắn phát hiện sinh nghi.” Nhưng, tận sâu trong thâm tâm nói cho hắn biết đây không phải chuyện tầm thường, lúc dùng cơm, mật sứ đối với người nam tử bên cạnh không giống gián điệp, như là tình nhân đang trong lúc thân thiết.

“Làm sao bây giờ?” Nam Cung Lợi sốt ruột, không thể tưởng tượng được nhiệm vụ đầu tiên của hắn lại phức tạp đến vậy, hắn hiện tại cũng chỉ có thể ỷ lại kinh nghiệm phong phú của Trần Phong.

Trần Phong so với hắn bình tĩnh nói: “Chúng ta phải bình tĩnh, duy trì hiện trạng, dù sao chúng ta ở trong bóng tối, địch nhân ở ngoài sáng. Mật sứ nêu không thấy chúng ta, tức là hắn đã nắm được tình hình, chờ thời cơ đến, chúng ta ra tay tương trợ.”

Nam Cung Lợi vỗ tay ra vẻ đồng ý: “Trần Phong, không thể tưởng tượng được, trông ngươi như vậy mà đầu óc cũng thật tốt.”

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm rằng, nếu đầu óc ta có vấn đề, làm sao có thể đuổi ngươi tới đây. Hắn ho khan hai tiếng, duy trì biểu tình nghiêm túc, nói: “Bất quá, tối nay chúng ta đi tìm hiểu tình hình địch, cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Nam Cung Lợi gật gật đầu, định đứng lên mặc quần áo. Nhưng xương sống đau nhức khó chịu, chỉ có thể run run, chậm chạp mặc quần áo, một bên không quên mắng Trần Phong.

Tình hình này trong mắt Trần Phong thật sự là một phen phong tình, thân thể trắng nõn đầy dấu hồng ngân do chính mình cố ý lưu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ăn sạch, tràn ngập hờn dỗi khó chịu, như là làm nũng oán hận.

Trần Phong tiến đến, cầm bàn tay nhỏ bé đang mặc quần áo của Nam Cung Lợi: “Không cần sốt ruột, mặt trời xuống núi vẫn còn sớm.”

Nam Cung Lợi nhìn vẻ mặt của hắn, sớm đã quen với nhất cử nhất động của hắn, trong lòng thầm kêu không tốt, Trần Phong mỗi khi lộ ra nụ cười như vậy, cuối cùng chính cái eo nhỏ của mình chịu thiệt, hắn hắng giọng một cái, nói: “Trần Phong, ngươi không cần đùa giỡn. Ta còn chưa ăn cơm.” Sau đó còn đáng yêu như một đứa trẻ nói: “Cái bụng của ta thật sự đáng ghét.” Hy vọng Trần phòng chừa cho hắn một con đường. Nam Cung Lợi không quen làm nũng, giờ nũng nịu làm mắt Trần Phong trở nên thầm trầm.

Hắn bổ nhào vào Nam Cung Lợi nói: “Ta cũng đói bụng.” Cầm tay Nam Cung Lợi hướng tới du͙© vọиɠ của chính mình “Chờ ta ăn no, rồi đi ăn cơm.”

Nói xong liền buông rèm xuống mạn giường, che khuất xuân ý dạt dào phía trong, chỉ lưu lại những thanh âm mơ mang cùng tiếng gầm khẽ.

Nam Cung Lợi bị hôn đến mất đi tri giác một khắc, trong đầu sinh ra một loại nhận thức, có lẽ Trần Phong cùng mình đến đây, không phải vì nhiệm vụ, mà là có ý đồ khác. Bất quá hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã bị Trần Phong kéo vào vực sâu của du͙© vọиɠ.

Trong một chốc hắn mất đi tri giác kia, không phát hiện khóe miệng Trần Phong lộ ra ý cười xấu xa. Tiểu dã miêu của hắn dôi khi thật tinh mẫn (tinh tường, mẫn cảm)! Bât quá hắn vẫn như cũ, không thể để cho tiểu dã miêu gặp nguy hiểm, cho nên mấy ngày này tiểu dã miêu cứ chuẩn bị tốt ở trên giường! Sau khi đã quyết tâm, Trần Phong lập tức lay động cái mông, đẩy nhanh tốc độ.