Qua một nén nhang, một nam một nữ khách nhân ra khỏi Hoa Hảo Nguyệt lâu, người trên đường gặp thoáng qua cũng không khỏi liếc mắt một cái, bởi vì họ thật sự quá chói mắt, nam tử phong lưu phóng khoáng, nữ thì chim sa cá lặn, nhưng dáng người quá mức cường tráng, nên có chút bất ngờ.
Chỉ thấy nam tử hai tay che miệng, nén tiếng ho nhẹ, người qua đường nghe thấy đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn nữ tử, không tưởng được, tuổi còn trẻ vậy mà phải gả cho một phế lao quỷ, chỉ sợ là phải cố cầm cự mà sống.
Nữ tử cũng có chút phản ứng, nhíu mày lại, lộ ra biểu tình Tây Thi phủng tâm
(tức là vẻ giản dị của một người phụ nữ nhưng vẫn làm chúng sinh điên đảo giống Tây Thi ấy ạ *dịch bừa*), càng thêm hấp dẫn không ít ánh mắt.
“Uy, ngươi có thể hay không ngưng cười đi, cẩn thận vui quá hóa buồn đấy.”
“Ta… Ta tận lưc… khống chế rồi. Bất quá… có thể thấy… bộ dáng giả trang này của ngươi… ta… thực sự là… tam sinh hữu hạnh (hạnh phúc ba kiếp = vô cùng hạnh phúc). Không uổng công làm việc rồi.”
“Ngươi còn mặt mũi nói ra câu đó, không phải là kẻ nào đó, đưa ra cái đề nghị thiếu đạo đức này.”
“Kia cũng là không còn cách nào khác, ai kêu ngươi hiện tại đều bị mọi người chú ý, không cẩn thận một chút, làm sao có thể xuất môn?” Nam tử kia lại tiến gần hơn một chút, thì thầm: “Không nhận ra sao, bốn phía có rất nhiều ngốc đầu hòa thượng, đều hướng về phía ngươi.”
Tên còn lại trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Vậy ngươi có thể một mình đi tìm hiểu, để ta lưu ở đại bản doanh, làm hậu thuẫn kiên cường cho ngươi.”
Nam tử liếc hắn một cái, nói: “Giản Tấn, ngươi nói ra lời này thật vô lương tâm, còn lật ngược phải trái. Ngươi hẳn phải cảm tạ ta, trăm công nghìn việc, còn bớt thời giờ cùng ngươi thăm thú hang hổ.”
Đúng vậy, tên tử mặc nữ trang kia không sai vào đâu được chính là nam diễn viên chính đệ nhất của chúng ta – Giản Tấn, Giản đại hiệp.
Hắn vừa từ khách điếm đi ra, liền dùng một tay áo che che lấp dấu, không chịu lộ mặt. Thứ nhất, sợ thân phận bị lộ, rước lấy phiền phức. Tiếp theo, hắn thật sự xấu hổ với Giang Đông phụ lão, hảo hảo một nam tử hán thế lại biện thành mỹ nữ kiều nga. Nếu bất hạnh bị hòa thượng Thiếu Lâm nhìn thấy, chỉ sợ chưa đánh đã bị người ta cười chết. Cũng may là cách ăn mặc hiện tại của hắn, động tác xấu hổ này cũng thật phù hợp, không gây cảm giác kỳ quái.
Giản Tấn biết Trần Phong nói có lý, nếu không phải có bao nhiêu năm giao tình, không biết nam nhân giảo hoạt này đã nhận được bao nhiêu chiếu cô đây, đương nhiên cũng không quan tâm tới lệnh của chủ nhân.
Giản Tấn nói: “Nhưng mà, ta còn có nhiệm vụ trọng yếu nữa.”
Trần Phong trong lòng hiểu rõ, nói: “Ngươi yên tâm, ta đã an bài tốt, cam đoan giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
Giản Tấn lo lắng, “Người nọ có thể dựa vào được không?”
Trần Phong nhấc khóe miệng mỉm cười, nói: “Nhiệm vụ lớn có thể sẽ gặp rắc rối, nhưng nhiệm vụ cỏn con này, ngươi cứ yên tâm giao cho hắn đi.”Nam Cung Lợi ở Hoa Hảo Nguyệt lâu, lúc này đang ngồi dưới quán nước ven đường, cầm bức họa Trần Phong giao cho hắn trong tay, còn thực sự ngồi so sánh với mỗi khách nhân đi vào khách điếm. Đột nhiên hắn hắt hơi một cái, Nam Cung Lợi lập tức thầm nhủ, lẩm bẩm: “Không phải cảm lạnh a? Chẳng lẽ có người tưởng niệm ta?”
Nói đến Giản Tấn cùng Trần Phong, Giản Tấn vẫn là không quá yên tâm, hỏi: “Ngươi có biết là nhiệm vụ gì không vậy?”
Trần Phong cười cười nhin hắn, mang theo nghĩa khí trêu trọc: “Không phải chờ một đại nhân vật trọng yếu, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả sao?”
(Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: ý chỉ những điều trước giờ không có, sau này cũng không có, không bao giờ có, cũng có ý châm chọc.) Giản Tấn bỗng đỏ bừng cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì… đại nhân vật, kỳ thật cũng không phải trọng yếu. Chẳng qua cùng hắc y nhân có chút quan hệ thôi.”
Trần Phong nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Ai, ta trước kia nghĩ rằng, ngươi là kẻ có chết cũng không chịu mất sĩ diện, không thể tưởng được hiện tại đã tiêu tan hết, đã biết lấy việc công làm việc tư rồi.”
Giản Tấn mặt càng thêm đỏ, biện giải: “Ta nói chính là sự thật.”
Hắn thấy Trần Phong vẫn không tin, vì thế đã đem sự tình tối hôm trước chứng kiến, sở thanh sở thị, hòa toàn nói ra.
Trần Phong nghiêm túc nghe xong, nói: “Ý ngươi là, Ngân Hồ cùng hắc y nhân kia có chút quan hệ?”
Giản Tấn gật đầu, “Mặc dù khó tin, nhưng đây là sự thật. Càng làm cho người ta thêm nghi hoặc là, tối hôm trước, sau khi Thiếu Lâm tự kết thúc đại điển, hắn cũng không xuất hiện.”
Trần Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của Giản Tấn, nói: “Như vậy, chúng ta càng phải tìm ra hắc y nhân.”
“Đúng vậy.”
Giản Tấn trong lòng phiền toái, nhìn xung quanh, xem có manh mối gì không.
Bỗng nhiên, hắn thấy một trà lâu cách đó không xa nhân khí tương đối tốt, khách nhân ngồi trong quán rộn ràng nhốn nháo nói chuyện uống trà.
Giản Tấn kéo Trần Phong, chạy vội lại đó. Trần Phong không hề phòng bị, bị hắn túm đi, nói: “Làm gì, ngươi muốn đi đâu?”
Giản Tấn lời ít mà ý nhiều, đáp: “Tìm hiểu tin tức.”
Hai người vào trà lâu, tiểu nhị đã sớm ra nghênh đón, ân cần hỏi han: “Hai vị, thỉnh lên lầu.”
Giản Tấn cùng Trần Phong nhìn đám người ngội chật ních dưới lầu, trong đó không ít kẻ trong võ lâm tay cầm bảo kiếm, vì thế không nói một câu, theo sát tiểu nhị đi lên lầu.
Tiểu nhị dẫn hai người đến chỗ ngồi, dùng khăn vắt trên vai lau lau cái bàn, nói: “Hai vị dùng trà gì? Có ăn chút điểm tâm không?”
Trần Phong hào sảng từ trong ngực lấy ra nguyên bảo, đặt trên bàn, nói: “Có cái gì ngon thì mang lên.”
Tiểu nhị nhìn nguyên bảo trên bàn, trong mắt phát ra hào quang, biết rằng đã gặp được thượng khách, thu xếp tất cả thật cẩn thận, nịnh hót không ngừng.
Đợi cho tiểu nhị đi vào trong bếp, Trần Phong nhìn bốn phía, nói: “Nơi này thực sự có tin tức sao? Có thể dùng được không?”
Giản Tấn đáp lại: “Nơi này ngư long hỗn tạp, khách nhân trong lúc nói chuyện trời đất, sẽ dễ dàng tiết lộ ra. Ngươi cũng đừng xem thường họ.”
Vừa rứt lời, tiểu nhị đã bưng trà lên, Trần Phong cười hỏi hắn: “Lão huynh, gần đây ngươi có thấy chuyện gì kỳ quái không? Hoặc là nhân vật khả nghi nào đó?”
Tiểu nhị nhìn hai người bọn họ, ấp a ấp úng, nhìn chằm chằm nguyên bảo trên bàn. Trần Phong đặc biệt chú ý, xuất ra một ít bạc vụn, bỏ vào tay hắn.
Tiểu nhị lập tức tươi cười, nói: “Khách quan, ngài không cần phải khách khi như vậy. Yên tâm, có cái gì cần hỏi ngài cứ nói, cam đoan ngài sẽ vừa lòng.”
Giản Tấn không kiên nhẫn, vỗ bàn, “Đừng có tức tức oai oai nữa, có gì nói mau!”
(Tức tức oai oai: chỉ người nói nhiều, nói không đúng chủ đề)Tiểu nhị hoảng sợi, nhìn Giản Tấn, nghĩ thầm, nữ nhân điên này có hiểu tam tòng tứ đức là cái gì không vậy? Nhìn ánh mắt tràn ngập đồng tình của Trần Phong, không thể tưởng được có một người vợ kinh khủng như vậy.
Bất quá hắn cũng không dám chậm trễ, nói: “Hôm qua nơi này của chúng ta đã xảy ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trần Phong cùng Giản Tấn đồng thanh, thần tình khát cầu.
Tiểu nhị nhìn bọn họ, lại lấy tai gẩy gẩy bạc vụn, nói: “Vậy có được không.”
Trần Phong hiểu ra, cầm lấy nguyên bảo trên bàn, đặt lên tay hắn, nói: “Nói mau.”
Tiểu nhị vừa lòng gật đầu, vì thế một phen thao thao như nước chảy, không ngập ngừng lấy một chữ, lại có chút khoa trương, thêm mắm thêm muối. Đem sự kiện nam truy nam ngày hôm qua phát sinh, từ chuyện nhỏ thổi phồng lên.
Đợi tiểu nhị nói xong, Trần Phong khẩn cấp hỏi: “Theo như ngươi nói, có phải nó hình vuông, dùng vải đỏ bọc lại.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi có ngửi được mùi gì từ đó phát ra không?”
Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, ngài thật biếu nói đùa, ta cũng không phải là cẩu, làm sao linh mẫn được như vậy chứ.”
Trần Phong buông thõng hai vai, thập phần thất vọng. Bất quá câu tiếp theo của tiểu nhị, cho hắn không ít hy vọng.
“Nghe nói, lúc nam tử cầm cái bao đó chạy qua hàng đậu hủ, con chó nuôi trong nhà Trần quả phụ sủa không ngừng.”
“Là sao?”
Tiểu nhị ra vẻ thần bí nói: “Khách quan, ngài không biết. Nhà Trần quả phụ trước kia làm nghề trông coi nghĩa trang, con chó đó mỗi ngày đều đi theo. Mỗi lần có quan tài mới tiến vào nghĩa trang, nó lại không ngừng sủa.”
Trần Phong nhíu nhíu mi, hỏi ngược lại: “Nói cách khác, con chó này khi ngửi được mùi thi thể sẽ kêu.”
Tiểu nhị cười nói: “Đương nhiên đây cũng chỉ là tiểu nhân phỏng đoán. Bất quá trên người nam tử lúc ấy cũng có máu tươi, quần áo còn vết máu loang lổ, chó đối với hắn hẳn cũng sẽ sủa.”
Giản Tấn vừa nghe vậy, liền đừng lên, túm lấy cổ áo tiểu nhị mà nhấc lên, hỏi: “Ngươi nói hắn bị thương.”
Tiểu nhị cả kinh, không ngờ một nữ tử lại có lực cánh tay khỏe như vậy, tâm sinh khϊếp ý, nói: “Không… đúng vậy…”
Trần Phong nhìn sắc mặt không ổn của Giản Tấn, sợi gây phiền toái, liền chạy đến can ngăn. Tay Giản Tấn vừa buông ra, tiểu nhị liền phát run, chân đứng cũng không vững, Trần Phong vẫn còn chút lương tâm, giúp hắn, đi đến đầu cầu thang, lại lấy mấy khối bạc vụn, đặt trong tay tiểu nhị, cười nói: “Lão huynh, không cần để bụng. Nội tử tính tình có hơi hung hăng.”
Tiểu nhị mới vừa rồi còn hồn siêu phách lạc, vừa nhìn Trần Phong, liền hảo hảo khuyên nhủ: “Huynh đệ, ta thấy ngươi cũng tuấn tú lịch sự, trong người cũng có tiền, hào hoa phong nhã. Tội gì lại lấy một con sư tử Hà Đông, thủy tính dương hoa
(ý chỉ người phụ nữ đanh đá, khó chiều) như vậy. Ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng hưu thê
(ly hôn), trong thiên hạ này, tất có nữ tử hợp với ngươi. Sao lại phải ủy khuất chính mình?”
Trần Phong trong lòng buồn cười, ngươi ngoài mặt vẫn không đổi sắc, nói: “Đề nghị của lão huynh ta sẽ lưu tâm, đa tạ.”
Tiểu nhị thấy hắn nói cho có lệ, đành phải xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Trần Phong vừa xoay người, khóe miệng không nhịn được cười, hướng về phía trước đi tới. Khi hắn trở lại chỗ ngồi, nhìn biểu tình nghiêm túc của Giản Tấn, hỏi:
“Xác định là hắn?”
“Theo miêu tả, thân hình và bộ dáng thì tám chín phần là hắn.”
“Chúng ta hiện tại phải làm sao đây?”
Giản Tấn trầm ngâm một lát, nói: “Xem ra chúng ta đành phải đi gặp hắn, quách đình kia quá dài. Hắn hiện tại là manh mối duy nhất của chúng ta.”
Ngay khi hai người muốn rời đi, phía sau truyền đến một than giờ âm, “Chủ quán, dọn chỗ.”
Thanh âm này rất quen thuộc, vừa nghe được, hai người toan đứng lại, lại ngồi trở về, điều chỉnh tư thế một chút, đưa lưng về phía người đang nói chuyện.