Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngân Hồ

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Uy, ta như vậy sẽ không bị nhận ra sao?” Trung niên nam tử có khuôn mặt dâʍ ɭσạи, vàng như nến gướng đồng bạn phong lưu phóng khoáng bên cạnh hỏi.

“Ta tin…nhất định…sẽ không.” Đồng bạn của hắn khóe miệng run rẩy, cố gắng nén cười, nhưng theo câu nói không mấy lưu loát đó cư nhiên lộ ra ý cười.

Trung niên nam tử liếc đồng bạn một cái, hắn không làm người ta buồn nôn, cũng không cần phải cười trên nỗi đau của người khác như vậy. (đoạn này vốn là “thấy người gặp họa thì vui sướиɠ” nhưng mình thấy nó không hợp văn cảnh nên đổi thành “cười trên nỗi đau của người khác”)

Anh tuấn nam tử nhận thấy ánh mắt sắc bén của đồng bạn, biết hơi quá đáng, lập tức lấy lại biểu tình nghiêm túc, nói: “Yên tâm đi, nhân sĩ Thiếu Lâm tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Giản Tấn tiểu tặc bọn họ hận thấu xương lại xâm nhập điển lễ đâu. Huống hồ với bộ dáng này, cho dù nói ra, cũng không có ai tin đâu. Cho nên người an tâm đi, hảo hảo mà xem kịch.”

Vị nam tử trung niên dâʍ ɭσạи này đúng là Giản Tấn hóa trang, mà nam tử tiêu sái bên cạnh đúng là âm hồn bất tán Trần Phong. Nói ngày đó hắn vốn đã quyết tâʍ ɦộ tống Chân Hiểu Nhân thâm nhập vào Thiếu Lâm nội địa, nguyên tính toán cầu Trần Phong trông coi Ngân Hồ, bảo hộ an toàn Ngân Hồ, vừa để cắt đứt hoài nghi của mình với Ngân Hồ, chính là một hòn đá trúng hai con chim. Bất đắc dĩ hắn xem nhẹ thiên tính ham vui của Trần Phong. Trần Phong khi vừa nghe đến kế hoạch của mình, lập tức hai mắt sáng lên, Giản Tấn nhìn ra quang mang trong mắt hắn, thầm nghĩ không tốt, Trần Phong khi sớm đã nhắc tới mệnh lệnh của chủ tử, thanh thượng phương bảo kiếm, đã không thể nghi ngờ ngữ khí tuyên cáo gia nhập kế hoạch này. Vì thế Giản Tấn đành phải kéo theo cái đuôi này, lấy thái độ có lỗi nói cho Chân Hiểu Nhân thay đổi kế hoạch, may mắn CHân Hiểu Nhân cũng không cự tuyệt, ngược lại cao hứng giúp đỡ, khiến cho Trần Phong càng thêm công khai gia nhập đội ngũ.

Đồng bạn được Giản Tấn cam đoan vẫn không quá yên tâm, hắn nhìn xung quanh, xem có người lưu ý đến mình hay không, lại không biết hành vi ấy khiến người ta sinh nghi, chọc người ta để ý.

“Diễn viên đến đây, cẩn thận một chút!” Chân Hiểu Nhân đi phía trước vội vàng dừng lại, thấp giọng quát.

Giản Tấn cùng Trần Phong nghe được tiếng quát toàn thân rùng mình, thần sắc biến đổi, hoàn toàn không còn bộ dạng khẩn trương cùng thoải mái vừa rồi. Toàn bộ thần kinh giống như được giản ra.

Đi tới trước Thất Tín, Thất Tâm đang đón mấy vị Thiếu Lâm cao tăng đắc đạo, bọn họ trên mặt lộ vẻ tươi cười, chắp tay hành lễ, xa xa là một hàng dài khởi lễ, đủ thấy Chân Hiểu Nhân được coi trọng như thế nào.

Chân Hiểu Nhân cũng tựa tiếu phi tiếu mà dẫn Giản Tấn cùng Trần Phong nghênh liễu thượng khứ (tức là nghênh đón nhưng dùng như vậy thì không hay nên để nguyên), hai bên lập tức hành huyên.

“Chân giáo chủ, quang lâm điển lễ chưởng môn của bản tự, thật sự là phúc khí đến.” Thất Tín thân là chủ sự điển lễ lần này nghiễm nhiên lấy tự lấy thân phận chủ nhânhững cho mình. Chính là trong lòng hắn lúc này cũng đối Chân Hiểu Nhân hèn mọn không ít, đã sớm nghe nói Chân giáo chủ tư sắc hơn người, còn hơn cả nữ nhân, đồng thời hành tung cực kì thần bí. Hiện gặp được lư sơn chân diện mục (nhìn thấy người thật), quả nhiên giống như thỏ ngọc, đã vậy còn không có khí khái nam tử. Thật giận là đã gia nhập Thiếu Lâm, bằng không liền xuất lĩnh ma giáo, chẳng phải cũng đơn giản giống như nghiền nát một con kiến sao. Thất Tín hòa thượng tuy trong lòng thật sự hèn mọn, bất quá chính mình là cao tăng đắc đạo, danh hiệu của danh môn chính phái, cũng không để ra ngoài mặt.

“Cao tăng tự mình chào đón, chính là vinh hạnh của tại hạ. Không biết Thiếu Lâm chưởng môn hiện tại ở đâu, như thế nào không ra tiếp khách?” Chân Hiểu Nhân cũng rất bực bội, Thiếu Lâm tự này cũng không có quy củ, chính mình thần là đứng đầu ma giáo, cùng Thiếu Lâm tự là hắc bạch lưỡng đạo, xem như các người đứng đầu. Chính mình hạ mình cao quý đích thân đến chúc mừng, lại không thể tưởng được chưởng môn Thiếu Lâm lại kênh kiệu như vậy, chỉ phái hai Lão hòa thượng đi ra, rõ ràng xem thường mình.

Thiếu Lâm biết là mất một bậc lễ nghĩa, đều tự liếc nhau một cái, trên mặt chuyển hồng, cuối cùng vẫn là Thất Tín hòa thượng kiên trì nói: “Bản tự phương trượng sáng nay ra ngoài tìm bạn, đến nay còn chưa về. Nếu có chút chậm trễ, thỉnh Chân giảo chủ thứ tội.”

Vốn hảo hảo một câu tạ lỗi, nói được cũng coi như khônõg kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhưng người khác nghe vào rất chói tai, đặc biệt Chân Hiểu Nhân không dung thứ loại người như thế. Hảo hảo một câu, tới tai hắn liền thay đổi, Thiếu gia hắn lý giải, ý tứ của Thiếu Lâm phương trượng là, ngươi Chân Hiểu Nhân là cái gì, căn bản không xứng cùng nói chuyện với phương trượng của chúng ta, chúng ta mấy hòa thượng ra hảo nghênh đón là cho ngươi chút mặt mũi rồi.

Chân Hiểu Nhân không phải loại người chịu thiệt hại, tự nhiên sẽ đáp lại một câu. Hắn xem ra, ngay cả lời nói, cũng không để cho người ta chiếm tiện nghi, vì thế sắc mặt hắn đen như Bao Công, lạnh lùng nói: “Thiếu Lâm phương trượng thật là lớn gan, không thèm đem anh hùng thiên hạ để vào mắt.”

Chân Hiểu Nhân hảo hận những lời này, nhìn thấy mồ hôi từ trán Thiếu Lâm hòa thượng, những lời này nói ra, sợ là đã đắc tội với anh hùng thiên hạ, có mấy người thiếu kiên nhẫn, trong lòng đã muốn nổi lên phẫn nộ, hắn không thèm để ý đến người khác, đem anh hùng thiên hạ đắc tội hết.

Nguyên lai Chân Hiểu Nhân đối những lời này thập phần chi ngoan, vốn có lý do. Châm chọc Thiếu Lâm hòa thượng không đem thiên hạ anh hùng để trong mắt. Chân Hiểu Nhân tuy tính tình táo bạo, nhưng không lỗ mãng, hắn biết tới đây đều là bạch đạo nhân sĩ, chỉ hắn là hắc đạo lão đại. nếu tái đắc tội Thiếu Lâm, một lời này sẽ là một tràng chém gϊếŧ, so sánh hai bên, hắn phải chết là không thể nghi ngờ. Mà hắn một phen nói cũng đem trừ bỏ Thiếu Lâm đem bạch đạo nhân sĩ kéo đến bên ta, Thiếu Lâm nếu không hảo ứng phó, thì phải đắc tội với tất cả mọi người ở đây, thế cục thắng bại lập tức xảy ra biến hóa.

Ngay tại thế cục khẩn trương, giương cung bạt kiếm, Giản Tấn đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Giáo chủ, Thiếu Lâm phương trượng chính là bạch đạo chi quan (người đứng đầu bach đạo), từ trước đến nay lấy lễ phục nhân, tuyệt đối sẽ không vô lễ nghĩa. Lần này nói vậy thật ra có hội kiến với bằng hữu quan trọng.” Hắm túm túm góc áo Chân Hiểu Nhân, kéo Chân Hiểu Nhân gần sát hắn, Giản Tấn thì thầm: “Nhỏ không nhin được sẽ loạn đại mưu.”

Chân Hiểu Nhân lúc này mới nghĩ tới, còn nhiệm vụ trọng yếu. Ám hối chính mình không đủ bình tĩnh, thiếu chút nữa là vung tay. Trong lòng mắng, Chân Hiểu Nhân ngươi không phải tới vì việc này, là tới để do thám tin tức. Bất quá cái này không thể trách Chân Hiểu Nhân, hắn từ nhỏ đã được giáo huấn là hắc bạch không cùng tồn tại, mà hai bên gặp mặt cũng muốn xông tới chỉ điểm. Hắn không thèm để ý, dù sao cũng là bạch đạo nhân sĩ, liền vung tay áo, nắm chặt nám tay. Hiện tại như vậy, hắn có chút không dễ thích ứng.

Hắn ngẩng đầu, cảm kích nhìn Giản Tấn. Chân Hiểu Nhân liếc mắt một cái, trong lòng cũng chấn động. Chỉ thấy Giản Tấn tuy rằng đã hóa trang, nhưng không một chút tổn hại đến khí chất, hắn sắc mặt thong dong, trầm tĩnh, hai mắt giống suối nước lạnh, giống như bầu trời đêm, thâm trầm không thể nhận ra, cả người tản ra thần thái bình tĩnh. Trang dung dâʍ ɭσạи không thể che dấu tiêu sái của hắn, Chân Hiểu Lâm thâm khen ngợi.

Giản Tấn cảm giác được ánh mắt Chân Hiểu Nhân, hướng hắn gật đầu. Chân Hiểu Nhân hiểu ý, cười nói: “Nói như vậy, phương trượng thật là có đại sự phải làm. Ha ha.” Không chỉ cười, còn vỗ vỗ bả vai Thất Tín, “Nếu phương trượng không ở đây, cùng ngươi Đại hòa thượng nói chuyện, cũng không có gì bất tiện.”

Khí lực của Chân Hiểu Nhân quá lớn, Thất Tín mất phòng bị, thiếu chút nữa là gục xuống, hắn chật vật đứng dậy. Chân Hiểu Nhân sớm cười ha ha, theo người tiếp khách vào đại sảnh.

Thất Tín xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, trong lòng cảm thấy may mắn, vì có người giải vây, miễn cho không mất mặt Thiếu Lâm tự. Đối với trung niên hán tử bên cạnh Chân Hiểu Nhân có vài phần hảo cảm.

Hắn chạy lên, ngăn trước mặt Giản Tấn, hành lễ nói lời cảm tạ, “Đa tạ thí chủ giải vây.”

Giản Tấn vỗi vàng hoàn lễ, “Đại sư không cần đa lễ, nhấc tay chi lao (nhấc tay giúp đỡ) thôi.” Trong lòng buồn cười, nếu Thất Tín biết bộ mặt thật của mình, chỉ sợ hận không xuất ra thiên đao vạn quả.

Thất Tín thấy Giản Tấn khiêm tốn, trong lòng gia tăng vài phần hảo cảm, đợi hai người đều đứng thẳng dậy, tầm mắt tương giao, đều chấn động. Giản Tấn sợ thân phận bị bại lộ, vội vàng xoay người vào trong, đứng gần Chân Hiểu Nhân.

Thất Tín vẫn đang đứng tại chỗ, vò đầu bứt tai, nói: “Nhìn hảo quen mắt a, ta hình như đã gặp hắn ở đâu đấy?”

Đang suy nghĩ xem đã gặp qua ở đâu, một tiểu sa di chạy tới, ghé tai hắn nhẹ giọng nói.

Không đợi tiểu sa di nói xong, Thất Tín hòa thượng thẳng lưng đúng dậy, thở phì phò nói: “Hắn rốt cục cũng bò về rồi! Ta còn nghĩ hắn đã quên hôm nay là ngày gì!”

Trí An theo tiểu sa di đi vào, nhìn đến sư thúc tổ đang sinh khí, trong lòng run sợ, kêu lên: “Sư thúc tổ, ta đã về.”

Thất tín nhăn mặt nói: “Phương trượng, ngài rốt cục đã trở lại. Chúng ta phải ở đây tiếp khách, ngài lại thật nhàn nhã.”

Trí An bị một phen khϊếp vía, không nói được lời nào, cúi thấp đầu, hai mắt đỏ bừng.

“Hắn là ai vậy? Là trụ trì lớn hơn ngươi sao?” Một thanh âm nổi lên hỏi.

Thất Tín nghe lời này có điểm đùa cợt, lửa giận càng lớn, giương mắt nhìn người nói chuyện, gặp một thiếu niên diện mạo kinh người, nhưng lại không bằng Chân Hiểu Nhân, cũng không đem hắn để vào mắt, thấy hắn cùng Trí An vào, hừ một tiếng, “Hắn là ai vậy? Người của môn phái nào?”

Trí An sớm bị lời của Ngân Hồ dọa, tim đập nhanh, biết hắn phạm vào điều tối kị của su thúc tổ, khoan dung nói: “Sư thúc tổ, hắn là bằng hữu của đồ tôn, nói chuyện không biết nặng nhẹ, sư thúc tổ ngàn vạn lần không cần để ý.”

Ngân Hồ không quen nhìn bộ dáng thận trọng của hắn, lớn tiếng nói: “Lão hòa thượng, nói cho ngươi, ta gọi Ngân Hồ. Không có võ công, cũng không thuộc môn phái nào. Lần này chính phương trượng các ngươi mời ta tới.” Nói xong còn ưỡn ngực, rất đắc ý.

Trí An đứng một bên nhìn sắc mặt sư thúc tổ càng ngày càng khó coi, rất bất an, cả người rụt lại, còn giật nhẹ góc áo Ngân Hồ nhắc hắn phải lễ phép một chút.

Ngân Hồ đắc ý nói, hắn đối với nao núng của Trí An rất bất mãn, lớn tiếng khiển trách: “Sợ cái gì! Ngươi là phương trượng, phải có khí thế của phương trượng mới đúng!”

Thất Tín cả giận: “Phản, phản.” Hai mắt trắng dã, đã nghĩ hạ lệnh đuổi đi.

Vẫn là Thất Tâm hòa thượng tốt tính đứng ra giảng hòa, khuyên bảo: “Sư đệ, vị thí chủ này nói vậy, tuy thô tục, cũng không phải là vô lý.” Thất Tâm hòa thượng đã sớm đối khí phách của sư đệ cực kì bất mãn. Luận bổn phận, chính mình ở trên Thất Tín, càng miễn bàn Thất Chân tiền nhiệm phương trượng đã sớm chết, phải sĩ diện cũng đến lượt mình sĩ diện. Lúc này một thiếu niên làm Thất Tín mất mặt, cũng đừng trách hắn vô tình, hắn trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, vỗ tay.

“Sư huynh, ngươi…” Thất Tín cực kì bất mãn sư huynh ở trước chúng nhân, đối với một thiếu niên không võ công, không danh khí giúp đỡ mình, thế nhưng lại cố tình bỏ đá xuống giếng.

Thất Tâm mặc kệ hắn, dẫn Ngân Hồ cùng Trí An tiến vào đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Thí chủ nếu là bằng hữu tốt của chưởng môn, bản tự cũng đã chậm trễ đón tiếp, không bằng an vị ở bên người chưởng môn?”

Ngân Hồ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lão hòa thượng, tùy tiện ngươi an bài. Ta chính là đến ăn trực uống trực.”

Thất Tín đối với ngôn ngữ thô tục của Ngân Hồ khẽ nhíu mày, không cho là đúng. Nhưng vì hắn là bằng hữu của chưởng môn, mới bắt vài phần mặt mũi.

Ngân Hồ theo sau hắn, tiến vào đại sảnh, ánh sáng đèn dầu chói mắt làm hắn có chút thất thần. Chờ hắn mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nghe được thanh âm “cách cách”, chén trà thanh thúy rất nhanh chạm đất vẫn rất chói tai, át đi thanh âm ồn ào ở đại sảnh.

Ngân Hồ đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một nam tử trung niên trong tay bưng trà trản (là cái đĩa để đặt chén trà), chén trà lại sỡm nằm trên mặt đất, vỡ tan.

Hai mắt chạm nhau, Ngân Hồ thấy hai mắt trung niên nam tử trợn lên, miệng mở to, thần tình không thể tin. Trong ánh mắt hắn có hoài nghi, khiển trách, hơn thế chính là thương tâm cùng tan nát cõi lòng mà Ngân Hồ không thể giải thích.

======================

Nói thật đây là cái chương mình chém gió nhiều nhất trong tất cả các chương đã đăng nên có một số sai lệch không biết là có đáng kể không mong pà con chém nhẹ tay nhá ^^
« Chương TrướcChương Tiếp »