Đêm càng ngày càng đen, cả không trung giống như bị bao phủ bởi một tấm màn đen, ngay cả ánh trăng cũng sớm tránh sau màn trời, tựa hồ như đang che dấu bí ẩn nào đấy.
Giản Tấn phía trước một khắc cũng không ngừng hướng rừng rậm ngoại thành chạy đi, hắn một bên thi triển khinh công, một bên còn xem đường xá, tai nghe tám phía, bởi vì hắn biết lúc này nguy hiểm ở tứ phía, cũng không biết người phía sau là địch hay bạn.
Hắn hiện tại biết rõ không phải chỉ lo cho mình mình, còn có Ngân Hồ cần hắn chiếu cố. Nhớ tới Ngân Hồ, khóe miệng Giản Tấn cong lên, tình cảm hắn đối với Ngân Hồ từ bán tín bán nghi trở thành cuồng nhiệt, chỉ sợ Ngân Hồ muốn rời đi, chính mình sẽ thổ huyết không ngừng.
Giản Tấn chui vào rừng rậm, lại chạy thêm trăm dặm, đi đến một khối đất bằng phẳng trong rừng, mới dừng chân. Giản Tấn coi bốn phía, xác định không có ai theo sau, xoay người chờ Trân Phong.
Trong chốc lát, Trần Phong liền chạy tới, hắn đứng lại trước mặt Giản Tấn. Hai người nhìn nhau đánh giá.
Giản Tấn ôm quyền hành lễ, hỏi: “Sóng vai tử, báo thượng vạn nhân.” (huynh đệ, xin báo tên)
Trần Phong hoàn lễ nói: “Đi không sửa họ, ngồi không đổi danh. Tại hạ họ Trần.”
Giản Tấn lại hỏi: “Sóng vai tử, đến từ đâu, đi đâu?”
“Theo dương niệm đến, đến mật niệm đi.” (Đến từ phía nam, đi đến phương bắc)
“Đi làm gì?”
“Đi gặp tổng biều cầm.” (Đi gặp chủ tử)
Giản Tấn thấy đối phương đáp lại dễ dàng, tiến lên, xem xét cẩn thận, thử hỏi: “Trần Phong?”
Trần Phong cười nói: “Giản tiểu tử, ngươi còn nhớ ta? Ta nghĩ ngươi say đắm trong ôn nhu, sớm đã quên chúng ta rồi.”
Hai người cười ha ha, ôm lấy nhau, đủ thấy huynh đệ tình thâm.
(Ách! Cái này là ôm kiểu bạn bè bình thường thui không phải như tình nhân đâu nhá)
Giản Tấn cười khổ nói: “Ta suýt thì quên mất ngươi.”
“Sao lại nói vậy?” Trần Phong hỏi.
Giản Tấn tìm một tảng đá, ngồi xuống, nói: “Lại nhắc đến chủ tử, bị giao nhiệm vụ nặng nề như vậy, ta một khắc không dám lơ là, nơm nớp lo sợ làm nhiệm vụ.”
Trần Phong ngồi một bên, hỏi lại: “Nơm lớp lo sợ? Giản tiểu tử, đừng cho là ta ở trốn phong trần, thì ngu ngốc không biết gì, không biết ai phá được đả lôi trận của Thiêu Lâm tự, chọc giận thân tinh.”
Giản Tấn lắc đầu, cảm thán nói: “Sư phó ta nói, cầm đầu Trung Nguyên võ lâm là Thiếu Lâm tự, còn thường xuyên nhắc tới Thiếu Lâm tăng binh. Nghe được nơi ta tới, lần này đi nhận nhiệm vụ, vượt Tùng Sơn, vừa lúc bính kiến Thiêu Lâm tự ở bãi lôi, cùng các vị hào kiệt. Ta chẳng lẽ không ngứa nghề? Liền tiếp lôi, không nghĩ tới Thiếu Lâm hòa thượng lại vô sỉ, cùng tiến đánh, bị ta đánh xuống đất hết. Vì thế mới vướng vào lũ hòa thượng đó.”
Trần Phong khó hiểu, “Vô lý a, vì cái gì hòa thượng Thiếu Lâm đã thua còn bán lấy ngươi?”
Giản Tấn thở dài, “Bởi vì sau khi luận võ công, vị hòa thượng Thiếu Lâm kia chết không có lí do, đầu lại bị chém rời. Kết quả ta trở thành vật tế.” Trong giọng nói không có một chút nhẫn nại.
Trần Phong kích động đứng lên, “Thiếu Lâm phương trượng!? Ngươi đánh thắng dĩ nhiên là đại sự thất thường. Nhiều ngày không gặp, công phu của ngươi tăng nhiều, ngay cả Thiếu Lâm phương trượng cũng đánh bại.”
Giản Tấn vẻ mặt cầu xin, “Ngươi cũng đừng giễu cợt ta. Ngẫm lại từ nay về sau ta phải đeo ác danh sát hại phương trượng Thiếu Lâm tự. Ba phương trượng Thiếu Lâm chết cùng một kiểu. Cuối cùng tội lỗi đổ hết lên đầu ta.”
Trần Phong giớn nói: “Thật sự không phải ngươi sao?”
Giản Tấn sinh khí nắm tay, nói: “Con bà ngươi, họ Trần kia, là bằng hữu tốt nhiều năm mà ngươi cũng không tin ta. Ta nếu muốn gϊếŧ hắn, cần phải lén lút sao?”
Trần Phong liên tục giải thích: “Giỡn ngươi thôi, đừng tin. Chính là Thiếu Lâm tự đã kết luận hung thủ là ngươi đâu?”
Giản Tấn đáp: “Ta cũng không rõ a! Hòa thượng Thiếu Lâm không biết vì cái gì lại xác định là ta?”
“Vấn đề này để lão khả qua nói cho ngươi hay. Giản tiểu tử.”
“Ai?” Giản Tấn cùng Trần Phong sắc mặt đại biến, hai người bọn họ quay lại, không ngờ rằng có người nghe lén.
Trên cánh đồng bát ngát, từ phía sau một thân cây xuất hiện một thân ảnh.
“Ngụy Quân Tử!” Giản Tấn cùng Trần Phong đồng thời kêu lên.
Chưởng môn phái Hoa Sơn Ngụy Quân Tử vuốt râu, nói: “Đúng vậy, đúng là lão phu. Giản tiểu tử, ngươi muốn biết Thiếu Lâm vì cái gì kết luận ngươi là hung thủ không?”
Giản Tấn gật đầu, “Đến chết cũng muốn biết.”
“Tốt lắm, lão phu sẽ không để ngươi trở thành oan hồn đâu. Ngươi xem đây là cái gì?” Ngụy quân tử ném một chiết phiến tới.
Giản Tấn nhặt lên, chỉ thấy một bức tranh Ngạo tuyết hàn mai trên chiết phiến, một mặt khác đề mấy câu thơ cổ “Ngô sơn khai, việt khê hạc. Tam kim hiệp dã thành bảo ngạc. Thối lục thủy, giám hồng vân. Ngũ thải diễm khởi quang phân uân”* Giản Tấn nhìn chiết phiến sửng sốt.
Trần Phong khi thấy biểu tình của hắn, tưởng rằng trên chiết phiến có gì đặc biệt, liền đoạt lấy, nhìn đi nhìn lại nhiều lần. Cũng không có gì kì quặc, chỉ là cây quạt này có phần quen mắt?
Quay sang nhìn Giản Tấn, Giản Tấn cũng đang nhìn hắn, đón được nghi vấn trong đầu hắn, gật đầu, nói: “Đây đúng là vũ khí ta không rời khỏi người, nhưng làm sao lại ở chỗ người đó?”
Ngụy Quân Tử đáp: “Cây quạt này Thất Chân phương trượng nắm chặt trong tay. Là hung khí của hung thủ.”
Giản Tấn liên tục lắc đầu, “Nhưng ta nhớ rõ vài ngày trước cùng Chân Hiểu Nhân đánh nhau, cây quạt này còn ở trong tay ta.”
Hắn tập trung suy nghĩ, cảm thấy sau lưng nhất định có âm mưu, nhưng tất cả manh mối tựa như một sợi dây thừng, không thể nào tìm ra đầu, không rõ manh mối. Hiện tại tất cả đều tập trung vào mình.
Ngụy Quân Tử thấy Giản Tấn thừa nhận cây quạt là của mình, càng khẳng định hắn là hung thủ, kêu lên: “Giản tiểu tử, ngươi còn muốn nói gì?”
Thân hình thẳng tắp, liền hướng Giản Tấn tấn công. Giản Tấn đang phân tâm, lại không muốn gây chuyện, tự nhiên bước lùi về sau, không giám hạ thủ.
Ngụy Quân Tử khẳng định hắn là hung thủ, hận thủ đoạn độc ác của hắn, từng chiêu đều mang hận thù, quả thực là muốn một chiêu đem Giản Tấn tễ vu
(về chầu trời đó, mình thích để thế cho hay) luôn.
Một bên nhượng bộ, một bên cứ ép sát, lúc luận võ phải chú ý nắm bắt cơ hội, nhưng Giản Tấn cố tình buông lỏng, thắng bại đã rõ ràng, Giản Tấn đỡ trái hở phải.
Một bên Trần Phong muốn giúp đỡ, lại sợ việt giảo giá thủy việt hồn
(khuấy đυ.c nước hơn), chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Chie nghe “Keng” một tiếng, Ngụy Quân Tử đã đem Giản Tấn bức đến thân cây, không thể lui.
Không đợi kiếm xuống đến nơi, một bên vai Giản Tấn đã chảy máu, thấy tình thế éo le, Trần Phong bỏ qua luật giang hồ, rút kiếm gia nhập vòng chiến.
Lại nghe thấy một tiếng hét, phía sau có một thân ảnh nhảy ra, so với Trân Phong nhanh hơn gia nhập vòng chiến. Trần Phong cả kinh, không nghĩ tới đêm nay, bốn phía đều có cao thủ. Chính là không biết người này là địch hay bạn.
Ngụy Quân Tử cũng luống cuống tay chân, hắn lần này tìm đến, là lặng lẽ tìm đến, cố ý tránh người khác. Một là muốn bắt Giản Tấn, nâng cao uy danh phái Hoa Sơn; tiếp theo còn muốn lấy được bí tịch trong tay Giản Tấn, luyện được thần công, làm đệ nhất cao thủ Trung Nguyên võ lâm.
Hắn theo đuổi Giản Tấn mà đến, cẩn thận ngừng thở, che dấu. Lại không nghĩ rằng đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau. Chính mình không phát hiện được các cao thủ mai phục tại sườn.
Tiếng hét không đứt đoạn, kiếm trong tay người nọ đã nhằm thẳng hậu tâm Ngụy Quân Tử đâm tới. Hậu tâm là yếu điểm của người luyện võ, Ngụy Quân Tử căn bản chiêu chiêu ngoan độc, thầm nghĩ mau bức Giản Tấn khoanh tay chịu trói. Bởi vậy yếu điểm mới lộ rõ ra, hắn thấy người công phu cao cường, lại nhằm thẳng nhược điểm trí mạng của hắn, hắn lúc này cũng không hơn gì Giản Tấn, vội vàng lấy kiếm ngăn cản, cũng may người nọ không có ý lấy đi mệnh này, chính là Ngụy Cứu Triệu, bởi vậy qua mấy chiêu, thả hắn khỏi thân cây, thu kiếm, đứng tại chỗ.
Giản Tấn thở dốc, vội dựa lưng vào thân cây, điều tức vận công. Hắn nìn người cứu mạng mình, kinh hồ: “Là ngươi?”
Người đó gật đầu, nói: “Ngươi còn chưa điều tra rõ việc bí tịch giúp ta, ta sao có thể để ngươi chết?” Nguyên lai người tới là Chân Hiểu Nhân. Hắn sớm phái người giám sát Giản Tấn, người đó thấy Giản Tấn cùng Trần Phong một trước một sau chạy vào rừng rậm, đang muốn hồi báo, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Quân Tử theo đuôi. Chân Hiểu Nhân nhận được hồi báo, vội vàng tới, vừa đúng lúc cứu Giản Tấn một mạng.
Ngụy Quân Tử bị Chân Hiểu Nhân phá hỏng chuyện tốt, nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí bất hảo, nói: “Họ Chân kia, ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn có bí tịch sao?”
Chân Hiểu Nhân cười mị mị đáp: “Ngụy tiên sinh chẳng lẽ không muốn? Không hiếu kì sao?”
Ngụy Quân Tử trong lòng muốn nhưng trên mặt bất động thanh sắc nói: “Ta đường đường danh môn chính phái, sao có thể giống các ngươi đường ngang ngõ tắt, ra tay cướp đoạt?”
“Âu, vậy Ngụy tiên sinh bức Giản huynh đệ vì chuyện gì?” Chân Hiểu Nhân mắng, danh môn chính phái? Thật sự là dối trá! Rõ ràng muốn bí tịch, nghĩ đến là muốn nổi điên, lại còn ở nơi này ra vẻ thanh cao.
“Vì chuyện của Thất Chân phương trượng. Giản tiểu tử này một ngày chưa chết, Trung Nguyên võ lâm nhân sĩ chungts ta một ngày không còn mặt mũi nào gặp người.” Những lời này nói ra, thật sự là hoang đường.
Giản Tấn nghe được âm thầm bội phục, trong lòng buồn bực, chính mình khi nào đã biến thành địch nhân của Trung Nguyên võ lâm, người người thù hận.
Chân Hiểu Nhân liếc nhìn Giản Tấn một cái, cười nói: “Ngụy tiên sinh, nể mặt ta, để cho Giản huynh đệ một đường thoát.”
Ngụy Quân Tử trên mặt không hờn giận, “Theo lão phu biết, Chân giáo chủ vẫn cùng Giản Tấn tiểu tử trở mặt, sao lúc này lại tương trợ hắn?”
Chân Hiểu Nhân cười nói: “Đó là trước kia! Tại hạ cùng Giản huynh đệ chém gϊếŧ mấy tràng, phát hiện Giản huynh đệ thái độ làm người quang minh lỗi lạc, nghĩa bạc vân thiên
(có tình có nghĩa). Chỉ sợ hung thủ vừa nói còn có ẩn tình khác, hy vọng Ngụy tiên sinh không gϊếŧ nhầm người tốt.”
Ngụy Quân Tử hừ lạnh, “Nếu như ta cự tuyệt?”
Chân Hiểu Nhân rút đao khỏi vỏ, “Vậy Ngụy tiên sinh đừng trách đao trên tay ta không có mắt.”
“Ngươi uy hϊếp ta?”
“Không dám không dám, chỉ là tiên lễ hậu binh
(trước dùng lễ nghĩa, sau dùng vũ lực) thôi.”
Ngụy Quân Tử sắc mặt xấu đi, đối phương có ba người, mình chỉ có một, nếu động thủ chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Lại nhìn Chân Hiểu Nhân, đối Giản Tấn bảo hộ, hai người đó chỉ sợ đã có ước định.
(nghe như 2 ảnh là nhân tình có đính ước ấy)Ván này, thấy chính mình rơi vào thế hạ phong, hiện tại ly khai, còn có cơ hội thoát thân, nếu thật sự động thủ, chiêu bài của phái Hoa Sơn chỉ sợ bị hủy dưới tay mình.
Cuối cùng, hắn đành phải xoay người đối Giản Tấn cao giọng nói: “Giản tiểu tử, lần này mạng ngươi lớn. Lần tới bính kiến lão phu, ngươi nhất định không có đường thoát.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu mà rời đi.
Nhìn thân ảnh Ngụy Quân Tử, Giản Tấn lại nhìn nhìn cây quạt trong tay, thở dài, thầm nghĩ, bản thân mình càng lún càng sâu vào mối quan hệ với những kẻ xấu xa này.
=========