Chương 1

Ngân Hồ đang ngồi xổm trong bụi cỏ, lau đi nước miếng sắp chảy tới cằm, cố gắng khép cái miếng đang mở lớn.

Hắn chưa từng cảm giác được rằng nam nhân cũng có thể dùng bốn chữ “Điên đảo chúng sinh” để hình dung.

Cho nên khi thấy nửa người trên của nam nhân đang tắm trong hồ kia, nhất thời cảm giác được có gì đó đang chảy thẳng nên đại não, khuấy động tâm trí. Không tự chủ được mà phủ phục ở trong bụi cỏ, làm cái hành động rình trộm mà chính mình khinh thường.

Nam tử kia toán thân tản ra mị lực nồng đậm của nam nhân, mái tóc dài chỉ dùng một sợi dây da buộc lại đơn giản ở sau đầu, khuôn mặt hắn như được tạc khắc, khí phách cùng khí chất vương giả dung hợp trên người hắn, mặc dù cách xa, thấy không được con ngươi đen của hắn, nhưng trực giác nói cho Ngân Hồ, cặp con ngươi kia tràn ngập thứ ma mỵ dụ dỗ con người, không thể kiềm chế nổi.

Ngân Hồ nghĩ, một đại nam nhân như vậy, nếu mang đi bán, nhất định có rất nhiều cô nương mê muội, nhịn không được muốn sờ một cái, đến lúc đó chỉ cần mỗi người thu một lượng bạc, rất nhanh có thể kiếm được cả đống tiền. Nhìn nam nhân cơ bắp kia, Ngân Hồ ngỡ như thấy bạc trắng rơi xuống như tuyết, miệng bất giác mở lớn, khóe miệng nhếch lên một tia cười ngây ngô.

“Là ai? Mau ra đây!” Một thoáng lơi lỏng, Ngân Hồ quên đè thấp hô hấp. Nam tử trong hồ, trong nháy mắt bắt lấy hơi thở lướt qua đó, mẫn tuệ sắc cảm thấy bốn phía có kẻ nhìn trộm, cầm lấy bích kiếm bên hông, thấp giọng quát.

Ngân Hồ vội vàng ngưng thở, ý đồ làm nam nhân mất hoài nghi.

Nam nhân tựa hồ rất đa nghi, vẫn mặc quần áo như cũ, hướng chỗ Ngân Hồ ẩn thân mà đi đến.

Tiếng bước chân của nam nhân càng ngày càng gần, tim Ngân Hồ cũng theo đó mà càng đập mãnh liệt, giống như sắp bật ra khỏi cổ họng.

Khi hẳn chỉ còn cách vài bước chân, Ngân Hồ nhắm chặt mắt lại, âm thầm cầu nguyện, hồ ly tỷ tỷ phù hộ ta, ta về sau không bao giờ…hết ăn lại nằm, nhất định hảo hảo tu luyện.

Không biết cầu nguyện có hiệu lực hay không, nam tử đột nhiên dừng lại. Trong nháy mắt, Ngân Hồ thấy như đã ngàn năm.

Nam tử xoay người qua chỗ khác, cao giọng hô: “Các vị tiền bối, nếu đã đến, sao không ra mặt? Lại tránh ở chỗ tối làm kẻ trộm sao?”

“Tiểu tử vô lễ! Chúng ta chẳng lẽ lại sợ ngươi?” Một thanh âm già nua đáp.

Ngân Hồ thấy sự chú ý của nam tử đã rời đi, dự đoán không còn nguy hiểm, thằm dò lướt qua bụi cỏ nhìn lại, chỉ thấy nam tử đã rời đi, đứng ngay trên hòn đá nhỏ giữa hồ cách đó không xa. Ngân Hồ lè lưỡi, nam nhân này võ công lợi hại như vậy, chính mình còn không nghe thấy tiếng hắn di động, vỗ vỗ ngực, may mà không bị phát hiện, bằng không chính mình thật đúng là thi cốt vô tồn, biến thành hồ phạm (chẳng hỉu là gì nữa, đọc bên Quang Nguyệt thấy dịch là hồ khô. Ai hỉu thì giải thích dùm nhá ^^).

Gió nhẹ thổi tới, quần áo của nam nhân theo gió tung bay, càng tăng thêm phong thái phiêu dật, giảm bớt sát khí xung quanh, hình tượng khổng võ hữu lực giảm xuống, tăng thêm vài phần dáng vẻ thư sinh.

Hắn ôm quyền vòng quanh bốn phía hành lễ, ngoài miệng nói: “Kẻ học sau vãn bối, Côn Lôn sơn Giản Tấn bái kiến các vị trưởng bối.”

Theo hướng hắn hành lễ, bên trong bụi cỏ xung quanh, sau vách đá, xuất hiện bóng người, những người này quần áo khác nhau, có hòa thượng, đạo sĩ, ni cô, càng nhiều là những lão nhân đầu bạc, huyệt Thái Dương mỗi người đều thô cao, vừa thấy đã biết là võ lâm cao thủ, không biết bọn họ vậy quanh Giản Tấn vì chuyện gì?

Lão nhân đứng cách bụi cỏ Ngân Hồ ẩn thân không xa, vuốt râu, chầm chậm nói: “Giản thiếu hiệp, đuổi theo ngươi bao nhiêu lâu, đều và vi bản võ lâm bí kíp người không có lòng tu luyện. Chi bằng giao cho lão phu, ngươi cũng không phải vất vả chạy trốn nữa.”

Giản Tấn cười nói: “Ra là Ngụy Quân Tử tiên sinh của phái Hoa Sơn, tại hạ sớm đã nhân thư ủy thác của người, phải mang Châu về hợp Phố. Ngụy tiên sinh thỉnh thứ cho không thể tuân lệnh.”

(Ngụy Quân Tử???! Khó lòng mà đoán được có người tên như thế này…)

Một giọng nữ nũng nịu: “Ngụy tiên sinh, cần gì phải khách khí với mao đầu tiểu tử này, chúng ta đồng loạt xông lên, vì Trung Nguyên võ lầm trừ hại.”

Giản Tấn xoay người nhìn lại: “Xin hỏi Chân Vô Lễ nữ hiệp của Nga Mi sơn, tại hạ khi nào đã thành võ lầm Trung Nguyên chi hại?”

(Chân Vô Lễ???! Thêm 1 cái tên gây sock…)

Nữ tử nhìn ánh mắt sáng ngời của Giản Tấn, bất giác đỏ mặt, nói: “Ngươi thân là quan ngoại Côn Lôn sơn nhân sĩ, vốn không có quan hệ với võ lâm Trung Nguyên, sao lại có Trung Nguyên võ lâm bí tích? Không phải võ lâm chi hại thì là gì?”

“Trung Nguyên võ lâm bí tịch? Hừ!” Giản Tấn hừ lạnh thành tiếng: “Xin hỏi phương trượng Thất Chân Thiếu Lâm, Đạt ma ở đâu?”(Thất Chân tức là sai lệch =.=)

Một lão tăng có bộ mặt hòa ái hai tay chắp lại đáp: “Đương nhiên là người Tây Trúc.”

“Đúng vậy. Nói thế võ công Thiếu Lâm cũng không phải Trung Nguyên công phu, vì sao Trung Nguyên Thϊếp Lâm tự cũng tu luyện?”

“Này…này thôi…” Lão nhân đầu bạc á khẩu không đáp được.

Một đệ tử tục gia Thiếu Lâm ở sau hắn, kêu lên: “Các vị trưởng bối không cần cùng tiểu tử này nhiều lời, hắn đả thương nhiều đệ tử Thiếu Lâm, chẳng lẽ chúng ta buông tha cho hắn như vậy sao? A!” Đệ tử Thiếu Lâm vừa nói xong, không biết Giản Tấn dùng cách gì, không ai thấy hắn di động, người đó đã kêu to ngã xuống đất.

Sự phụ, huynh đệ hắn vội vàng xông về phía trước, thăm dò hơi thở, quay sang Thất Chân phương trượng nói: “Sự phụ, là cách không điểm huyệt.”

Thất Chân phương trượng hành lễ nói: “Giản thiếu hiệp, tiểu đồ vô lễ, thỉnh thông cảm.”

Giản Tấn cúi đầu đáp lễ nói: “Đâu có, đâu có. Chẳng qua tiểu tử vô lễ, giáo huấn một chút thôi. Sau nửa canh giờ sẽ tự hồi tỉnh.”

Đang lúc Giản Tấn hành lễ, phía sau lộ ra sơ hở, kiếm khách áo trắng đưa mắt liếc nhau, bắn thân lao đến, hướng Giản Tấn mà đâm tới.

“Cẩn thận!” Ngân Hồ kêu lên, không quản có ai nghe thấy không, không biết vì sao, hắn không hề nghĩ Giản Tấn sẽ gặp bất trắc, may thay mọi người đều tập trung vào Giản Tấn, nhưng không ai nghe được tiếng Ngân Hồ.

Giản Tấn không chút lúng túng, đến khi mũi kiếm sau lưng mình chỉ còn cách một sợi tóc, mới nhẹ nhàng nhảy lên. Thời điểm nhảy lên nằm ngoài dự đoán của mọi người, hai kiếm khách không kịp thu kiếm, cả người ngã vào nước, uống phải mấy ngụm nước.

Giản Tấn bật cười: “Đây là tác phong của võ lầm Trung Nguyên sao? Chuyên đánh lén sau lừng.”

Có mấy người cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ lên, đánh lén sau lưng vốn là hành động võ lâm khinh thường, nhưng nghĩ đến có thể đạt được võ lâm bí tịch cũng không quản được nhiều như vậy.

Những kẻ có mưu lược thì thầm nghĩ, dọc đường vì bí tịch trong tay Giản Tấn, bao nhiêu thủ đoạn mang ra dùng đều bị hắn hóa giải hết. Vô luận thế nào cũng phải tiêu diệt Giản Tấn, nếu không truyền ra ngoài, võ lâm Trung Nguyên còn mặt mũi nào nữa. Vì thế trên mặt mỗi người đều xuất hiện sát khí.

Chân Vô Lễ khó dễ hô: “Đối phó với tiểu mao tặc trộm bí tịch, không cần khách khí, chúng ta mặc kệ xa luân chiến hay lấy nhiều địch ít, đều tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.”(Xa luân chiến là nhiều người thay nhau liên tiếp tấn công)

Giản Tấn thở dài.

Chỉ thấy trong hồ có mấy thân ảnh khẽ động, sớm đã có mấy thiếu hiệp chờ không nổi rút kiếm ra trận.

Nhất thời sát khí trong hồ nổi lên, cơ hồ chỉ có mấy lão tiền bối tự giữ thân giữ phận không tiến lên, mọi người đều vây quanh Giản Tấn, bắt đầu xa luân chiến.

Công phu của Giản Tấn cũng không phải hạng xoàng, một tay cầm kiếm, một tay phe phẩy chiết phiến, không hiện chút chật vật, còn ung dung ngâm thơ:

“Ta có một bảo kiếm, xuất từ Côn Lôn sơn.

Chiều nhân như chiều thủy, thiết ngọc như thiết nê.

Ngạc biên sơn lẫm lẫm, hạp thượng phong thê thê.”

Thơ còn chưa ngâm xong, mặt đất đã người nằm la liệt, miệng kêu “Ai u, ai u” giống như đệm nhạc cho hắn làm thơ vậy.

Giản Tấn cuối cùng cũng bắn mình lên không trung, nhẹ nhàng xoay ba vòng, tao nhã đứng trước bụi cỏ nơi Ngân Hồ trốn.

Hắn cao giọng: “Đa tạ các vị, lần này tại hạ thắng.”

“Hừ, chúng ta đi!” Thất Chân phương trượng tự giữ thân phận, kì thật giờ phút này nếu xuất chiến, Giản Tấn đã sớm kiệt sức, chỉ cần năm thành công lực, hạ hắn dễ như trở bàn tay, nhưng nếu truyền ra ngoài, không khỏi có chút khó nghe, nên vô luận thế nào cũng không chịu ra tay.

Hoa Sơn trưởng môn Ngụy Quân Tử không cam lòng, nhưng Thất Chân đã lên tiếng, hắn nào dám không theo, đành oán hận nói: “Giải tiểu tử, lần này là mạng ngươi lớn. Lần sau gặp lại, sẽ không may mắn như thế nữa đâu.”

Sau khi Thất Chân phương trượng hạ lệnh, đám đệ tử danh môn chính phái cũng rời đi, đám người bị Giản Tấn đả thương năm trên mặt đất cũng được sư huynh đệ đồng môn dìu đi.

“Hừ, quả thực chỉ là một vở hài kịch!” Giản Tấn hừ lạnh: “Không thể tưởng tượng được võ lầm Trung Nguyên lại là hạnh như vậy.”

“Võ lầm Trung Nguyên không có mắt nhìn người sao?” Một thanh âm vang lên.

“Là ai? Đi ra!” Giản Tấn sắc mặt kích động, thầm nghĩ chính mình cũng tự cao tự đại, còn tưởng rằng võ lâm Trung Nguyên không còn cao thủ, không nghĩ tới đúng là ếch ngồi đáy giếng, người đang nói chuyện không biết đã ẩn thân bao lâu, chính mình cũng không phát hiện, không khỏi mồ hôi lạnh.

Mặt hồ bắt đầu gợn sóng, một vòng rồi lại một vòng gợn sóng xuất hiện, càng ngày càng nhiều, khuếch chương ra xung quanh, ở chính giữa gợn sóng đột nhiên xuất hiện một nam tử, hắn giống chim ưng biển, càng bay càng cao, từ trong nước nhảy lên.

Ngân Hồ trợn mắt há hốc mồm, lần này xuống núi đúng là mở rộng kiến thức, người xuất hiện lần này còn mạnh hơn những kẻ trước đó.

Giản Tấn cũng không khỏi bồn chồn, nam tử này võ công vượt xa mình, nhưng nhìn hắn theo đáy nước nhảy ra, quần áo trên người không bị ướt, chỉ biết hắn có nội lực cực kì cao thâm, làm khô quần áo trong nháy mắt. Giản Tấn thầm nghĩ, tuy rằng chính mình cũng có thể làm được, nhưng không dính một giọt nước như nam tử đó thì trăm triệu lần cũng không được, trong lòng không khỏi vài phân né tránh.

“Xin hỏi các hạ, tại sao lại lén lút tránh một bên?”

Nam tử lạnh lùng đáp: “Tại hạ, Chân Hiểu Nhân của Thu Thủy cung.”

(Mãi mới được một cái tên bình thường…)

Giản Tấn nghe xong bật cười.

Chân Hiểu Nhân biến sắc, cả giận nói: “Sắp chết đến nơi còn cười cái gì?”

“Không thể tin được Giản Tấn ta có tài đức gì mà được hắc bạch lưỡng đạo vất vả truy tìm như thế.”

Chân Hiểu Nhân cười nói: “Cái này gọi là giữ ngọc cũng có tội. Tất cả là tại võ lâm bí tịch ngươi đang giữ thôi.”

Giản Tấn nói: “Nếu Chân huynh đã nghe lén, hẳn đã biết câu trả lời.”

Chân Hiểu Nhân hỏi: “Không thương lượng?”

Giản Tấn lắc đầu.

“Ngươi muốn hoàng kim vạn lượng, hay muốn ta tiến về Tây Thiên.”

“Cả hai ta đều không cần.”

Chân Hiểu Nhân thở dài: “Ngươi đã không chịu, ta đành theo cách của ta mà làm vậy. A! Đáng tiếc! Đường đường là một thiếu gia anh tuấn vậy mà phải chết dưới tay ta.”

Chưa nói xong, hai tay đã vung lên, chộp lấy Giản Tấn.

Giản Tấn sớm có đề phòng, lại trở tay không kịp, thấy hai trảo đã ở ngay trước mắt, vội sử lực, lui về phía sau. Cũng may hắn phản ứng nhanh, trên mặt chỉ lưu lại vết thương nhỏ, nếu không đã sớm huyết nhục mơ hồ.

Động tác của bọn họ nhanh như thiểm điện, mạnh như gió lốc, Ngân Hồ căn bản không thấy rõ, trong nháy mắt chỉ thấy Giản Tấn tứng bước lui về sau, Chân Hiểu Nhân liên tục ép sát, hai gò má Giản Tấn lưu lại nhiều vết máu.

Cho dù Ngân Hồ không biết võ công cũng nhìn ra Giản Tấn lúc này đang ở thế hạ phong. Không biết vì sao nhưng hắn chính là không muốn Giản Tấn gặp nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, thấy Giản Tấn vô lực chống đỡ, thở hổn hển, mà Chân Hiểu Nhân rất lợi hại, hắn chỉ hận rằng không thể tiến đến tương trợ.

Đột nhiên mắt hắn chợt lóe lên, thấy một gã nam tử chậm rãi tiếp cận phía sau Giản Tấn , chính là tên đệ tử Thiếu Lâm bị điểm huyệt khi nãy, nguyên lai là sư phụ và các huynh đệ của hắn vội vàng rời đi, liền quên hắn ở đây. Giản Tấn còn đang chật vật, đây quả là cơ hội tốt để báo thù, vì thế hắn tính sau lưng đánh lén.

“Giản Tấn, cẩn thận phía sau!” Ngân Hồ cao giọng hô.

Giản Tấn nghe thấy tiếng la, vội vàng quay đầu lại, một chưởng đánh bay nam tử, nhưng không kịp trở tay, sau lưng trúng một trưởng của Chân Hiểu Nhân. Một chưởng này uy lực rất lớn, Giản Tấn chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, một búng máu phun ra, rốt cuộc trụ không vững liền ngã xuống.

Ngân Hồ bất chấp bại lộ, nhất thời xúc động tiến đến, ôm lấy Giản Tấn, kêu lên: “Giản Tấn, ngươi có sao không?”

“Yên tâm, hắn chỉ là khí huyết dâng lên, chịu không nổi nên ngất đi thôi.” Chân Hiểu Nhân đáp. Vừa bước tới, vạch xiêm y của Giản Tấn lên.

“Ngươi muốn gì?” Ngân Hồ hỏi, ánh mắt tràn ngập phòng bị.

“Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng hắn, bằng không vừa rồi chỉ cần dốc toàn lực, hắn đã thánh đống xương trắng rồi.” Chân Hiểu Nhân đáp, tiếp tục tìm kiếm, sau một lúc lâu,mặt lộ vẻ kinh hỉ, lấy ra một quyển sách, “Rốt cuộc cũng tìm thấy.”

Hắn giơ cao quyển sách, cẩn thận nhìn dưới ánh mặt trời: “Ha ha ha ha, có quyển sách này chỉ sợ hoáng đế cũng phải nghe lệnh ta.”

Nói xong, hắn quay lại nhìn Ngân Hồ đang ôm Giản Tấn, Ngân Hồ nhìn thấy hắn tỏa ra ác khí, toàn thân phát run, nhưng vẫn cố lấy can đảm kêu lên: “Ngươi muốn gì? Ta không sơ ngươi đâu.”

“Yên tâm, ta không định gϊếŧ hắn. Hắn dù sao cũng là một nam tử hán, tạm thời ta sẽ để hắn giữ lại cái đầu một thời gian.”

Nói xong liền nghênh ngang đi xa.

Ngân Hồ nhìn thân ảnh hắn khuất xa, nhẹ thở ra.

=================================

Sau 1 hồi đau đầu nhức óc edit đã xong chương đầu tiên

Quả thực mình rất phục Phong-sensei bởi cái kiểu đặt tên chết người ấy, không thể nảo tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên edit chắc chắn có nhiều sơ suất mong mọi người thông cảm lần sau mình sẽ cố gắng hơnNgân Hồ - Chương 1