Chương 33: Vậy cũng không được

Art: Weibo @鱼俞木

Chương 33: Vậy cũng không được

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lau tóc cho Yến Bắc Thần xong, An Hạ và Yến Bắc Thần cùng nhau chọn căn biệt thự họ muốn đi. Yến Bắc Thần nói buổi tối chuyển luôn thì gấp quá, đêm nay cứ ở lại đại trạch nghỉ ngơi, mai rồi hai người sẽ cùng nhau chuyển.

Buổi tối, An Hạ và Yến Bắc Thần cùng nhau ăn tối. Ăn tối xong, xác nhận không còn việc gì nữa, An Hạ như thường lệ theo những người giúp việc trở về ký túc xá cho người giúp việc, ngủ cùng phòng với mẹ Vương.

An Hạ chưa từng chủ động nói chuyện của mình. Không nói ra những vất vả của cô, mong muốn hay bất cứ thứ gì, cô luôn là dáng vẻ im lặng đó, im lặng mà tiếp nhận hết thảy những gì người khác hay vận mệnh mang đến cho bản thân. Cô rõ ràng chỉ là một cô bé mười chín tuổi, nhưng thân hình nhỏ nhắn gầy gò đó lại giống như có thể gánh vác hết thảy bất hạnh.

Mẹ Vương nhìn cô cười, khẽ thở dài, nói: "Nếu con không nghỉ học thì bây giờ cũng đã lên đại học rồi."

Mẹ Vương nói xong, An Hạ khẽ gật đầu.

"Tiểu An, con vẫn muốn đến trường đúng không?" Mẹ Vương nói.

Hôm nay đã có hai người hỏi An Hạ câu này, một là thiếu gia, bởi vì quá thình lình mà cô trở tay không kịp. Tới lần này khi mẹ Vương hỏi, cô đã có thêm sự chuẩn bị.

Cô nghĩ nghĩ, gõ một dòng chữ đưa cho mẹ Vương.

[So với đi học, con có một việc quan trọng hơn cần làm.]

Mẹ Vương nhìn dòng chữ trên màn hình, lại ngẩng đầu nhìn cô, An Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Mẹ Vương trả lại điện thoại cho cô, cũng cười, nói.

"Ngủ đi."

Đèn trong phòng đã tắt từ trước đó, người chủ động gợi chuyện cũng là mẹ Vương. Bây giờ mẹ Vương kết thúc trò chuyện, An Hạ nhận điện thoại, nhờ ánh sáng chiếu ra từ màn hình gật đầu. Gật đầu xong, cô bấm tắt màn hình.

Ánh sáng trong chốc lát tắt phụt, căn phòng rơi vào bóng tối. Trong bóng tối, hình như mẹ Vương nhẹ nhàng trở mình, phát ra tiếng loạt soạt. An Hạ cầm điện thoại, cũng nhắm mắt lại.

Cô muốn đi học chứ.

Hôm nay tuy có hai người hỏi cô, nhưng thật ra mục đích không giống nhau. Mẹ Vương chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng An Hạ biết, lúc thiếu gia hỏi cô, nếu cô nói là muốn, thì thiếu gia sẽ cho cô đi học.

Hắn sẽ không chỉ cho cô đi học, thậm chí còn sẽ trả tiền học phí cho cô. Thiếu gia luôn dịu dàng như thế, luôn chờ cô nói một chữ muốn, rồi sau đó thực hiện mọi nguyện vọng của cô.

Thiếu gia chi tiền cho cô đi học, đúng là có thể tiết kiệm được rất nhiều. Nhưng trước mắt chừng này vẫn chưa đủ với An Hạ. Bởi vì hiện tại cô chỉ không cần tiền tiêu, mà còn cần kiếm tiền. Cô không đủ mặt dày để vừa nhận tiền của thiếu gia đi học, vừa nhận tiền lương thiếu gia phát.

Như vậy sao được chứ? An Hạ nghĩ.

Đây cũng là chuyện không thể nào.