Quyển 1 - Chương 33: Pn3 – Lời chúc phúc từ xa

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Áo Vận Thôn rộng lớn này có rất nhiều quán lẩu với đủ món ăn phong phú, buôn bán rất phát đạt.

Tết Âm lịch vừa qua không bao lâu, nhưng các quán xá cũng bắt đầu buôn bán trở lại, nhất là thanh niên, cũng không còn muốn ăn cơm tại nhà nữa, thường thường kêu gọi bạn bè cùng ra ngoài ăn uống.

Lăng Tử Hàn ngồi trong quán lẩu Kim Phù Dung, yên lặng chờ Lôi Hồng Phi. Tết âm lịch năm nay cậu không có nhiệm vụ, cho nên ở Bắc Kinh. Lôi Hồng Phi trong kỳ nghỉ đông cũng không có về, nói là học viện tổ chức cho bọn họ thực tập ở bên ngoài, đến tận tết âm lịch mới có thể liên lạc lại với cậu, nói là y có được khoảng thời gian nghỉ, sẽ về ở cùng với cậu.

Bữa ăn này là Lôi Hồng Phi đề nghị, nói là muốn ăn lẩu đến phát điên rồi.

Lăng Tử Hàn liền đặt bàn rồi đến đây chờ y.

Ở đây cùng với những quán ăn cao cấp khác cũng như nhau, trên tường ở mỗi bàn đều có một chiếc TV nhỏ, khách có thể tự mình chuyển kênh, lựa chọn tiết mục muốn xem. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Lăng Tử Hàn phải đợi Lôi Hồng Phi tới mới gọi món ăn, nhất thời không có gì làm, liền đưa tay nhấn nút, định xem một chút tin tức.

Rất nhanh chuyển đến kênh tin tức, bên trong đang đưa tin chuyên đề về hôn lễ long trọng của Chu Tự cùng Lạc Mẫn.

Lăng Tử Hàn nhìn chăm chú, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, có vẻ rất khoái trá.

Thấy Chu Tự cùng Lạc Mẫn trao đổi nhẫn, sau đó ôm hôn, cậu cảm thấy rất hài lòng.

Tình cảm của Lạc Mẫn đối với Chu Tự cậu đã từng tận mắt thấy qua, cũng đã từng vì hắn mà lo lắng, hiện tại mọi sự đều thành, rốt cục tình cảm này cũng đã được đền bù xứng đáng.

Biên tập viên có đến hai người, đều vừa cười vừa đọc tin, sử dụng toàn là từ ngữ tán dương, thuận tiện nói tới tương lai của Chu Tự trong chính giới nhất định sẽ phát triển.

Đang trong lúc cao hứng, bỗng nhiên có hai người khách uống say, bởi vì một chuyện nhỏ xảy ra tranh chấp, liền sử dụng quyền cước với nhau.

Nhất thời chỉ còn nghe được tiếng kêu sợ hãi của con gái, tiếng ghế ngã xuống đất, chén dĩa đũa bát bị rơi vỡ, ngoài ra còn có tiếng quát mắng cùng tiếng khuyên giải của phục vụ quán, cực kỳ hỗn loạn.

Lăng Tử Hàn không hề để ý tới, vẫn nhìn TV.

Đợi đến lúc Chu Tự cùng Lạc Mẫn đi ra toà thị chính, hướng mặt ra quần chúng phất tay, một bình rượu hướng thẳng cậu bay tới. Cậu cũng không hề nhìn, đưa tay cầm lấy thân bình, lập tức bình tĩnh đặt lên trên bàn, tiếp tục xem.

Chiến sự bên kia dường như càng lúc càng ác liệt, ngoài tiếng đánh nhau, còn có tiếng đồ vật bị đập vỡ, các khách khác hầu như đều đã chạy trước hết rồi.

Trên TV, Chu Tự cùng Lạc Mẫn ngồi ở trên xe hoa chậm rãi chuyển bánh, Lăng Tử Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, vẫn nhìn dáng dấp thần thái phi dương của bọn họ.

Lúc này, phía sau cậu vang lên tiếng cười của Lôi Hồng Phi: “Chuyện gì xảy ra ở đây? Mưa bom bão đạn à?”

Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn y một chút, thấy y da đen hơn trước do phơi nắng nhiều, nhưng thân thể nhìn lại thấy rắn chắc lại hơn một chút, liền nhún vai cười: “Ai biết? Hình như là uống say rồi đánh nhau.”

Lôi Hồng Phi ngồi đối diện cậu, quay đầu nhìn TV, cười nói: “Chậc, khoa trương đến vậy, cũng là kết hôn mà thôi, cần gì phải thế.”

Lăng Tử Hàn đá tên chuyên phá hỏng phong tình trước mặt, hỏi y: “Có muốn ăn ở chỗ này không?”

Lôi Hồng Phi ngồi, đưa người nhìn chung quanh, cười nói: “Tùy em, đổi cũng được, ăn ở đây cũng được, anh không để ý.”

Lăng Tử Hàn tự nhiên cũng không đề cập nữa, nhìn ra chỗ đang có đánh nhau: “Hình như bọn họ cũng đánh xong rồi, chúng ta cứ ăn ở đây đi.”

Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu: “Được, ở đây hương vị cũng khá, anh thích.” Nói xong, liền ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ.

Một nữ phục vụ nơm nớp lo sợ mà đi tới, hỏi bọn họ: “Tiên sinh, cần gì ạ?”

Lôi Hồng Phi vô cùng khí thế mà nói: “Tôi gọi món.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, lấy ra thực đơn, rồi chuẩn bị viết.

Lúc này, lại thêm một bình rượu bay tới, nhắm thẳng ngay đầu của nữ nhân viên.

Lôi Hồng Phi tay mắt lanh lẹ, một quyền đánh bật ra. Bình rượu bay đi, đυ.ng mạnh vào tường, thủy tinh cùng rượu trong bình bay vỡ tứ tung.

Mặt cô gái sợ đến không còn chút máu, trong mắt đã có ánh nước.

Lôi Hồng Phi hoắc mắt đứng dậy, đi tới cái đoàn người hỗn chiến đằng kia, quát to: “Được rồi, dừng tay, nếu không tôi gọi cảnh sát.”

Tuy rằng ngày thường y cao to, nhưng vẫn còn trẻ, cũng đang mặc quần áo bình thường, hoàn toàn không có sức uy hϊếp. Những người đó nhìn y một cái, rồi không thèm để ý, tiếp tục cầm bình rượu đại chiến.

Quán lẩu tất nhiên không dám báo cảnh sát, sợ đắc tội bọn họ sau đó lỡ bọn họ vào trả thù thì sao. Ngay cả bảo vệ cũng bị thương không ít, đầu họ ai cũng bị thương chảy máu, chỉ biết né tránh, tự mình băng bó vết thương. Nhân viên phục vụ càng sợ hơn, sớm đã tránh xa. Những khách khác đều bỏ đi hết, chỉ còn bàn của Lăng Tử Hàn là có người.

Lôi Hồng Phi tức giận, một quyền đánh ra.

Lăng Tử Hàn lập tức kêu lên: “Hồng Phi.”

Lôi Hồng Phi bỗng nhiên tỉnh giác. Đó một phần do thân phận được gọi là “Thái tử gia” của bọn họ, cho nên mọi chuyện càng phải cẩn thận, nếu không sẽ làm phiền đến cha của bọn họ, bị kẻ thù chính trị công kích, rơi vào thế bị động. Y luôn luôn dễ bị kích động, nhưng Lăng Tử Hàn luôn bình tĩnh, cho nên thường nhắc nhở y.

Lúc này vừa nghe tiếng gọi của Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi lập tức dừng tay, ngược lại lấy ra điện thoại, nhấn 110. Y nhanh chóng nói chuẩn xác ngắn gọn tình huống nơi này cùng địa chỉ cho bên kia, sau đó đi trở về chỗ ngồi.

Những người đó đều đang nhập tâm vào trận đấu, không hề để ý tới hành động của y.

Ba phút sau, cảnh sát liền tới. Bọn họ lập tức chế trụ hai bên đang ẩu đả, sau đó còng tay, chuẩn bị mang về cục cảnh sát.

Lúc này mới có người ý thức được chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên mắng to: “Con mẹ nó thằng nào báo cảnh sát, có tin tao chặt mày ra từng khúc không?”

Cảnh sát nổi giận quát: “Mày cũng quá kiêu ngạo rồi đó, trước mặt cảnh sát mà dám nói như vậy. Muốn chặt ai? Tao cho mày mượn đao, mày cứ thử đi.”

Mặt khác có người lớn tiếng nói: “Đại ca, hơn phân nửa chắc chắn là người trong quán này báo, hừ, chúng nó cứ chờ mà xem.”

Lôi Hồng Phi vừa nghe chịu không được nữa, đứng lên nói: “Là tôi báo 110, có ngon từ chặt tôi này.”

Cảnh sát nhìn y, thấy y tuy rằng tuổi trẻ, cũng một thân chính khí, đều sinh thiện cảm với y, hướng y mỉm cười gật đầu. Mấy người cảnh sát đẩy mạnh mấy tên lỗ mãng đó, quát to: “Còn sức lực đến vậy sao? À? Hay là muốn vào chỗ bọn tao ngồi vài ngày? Dễ thôi, cơm trong ngục của tụi tao dư mà. Còn trẻ mà không lo học hành, thế nào đây? Muốn ra làm xã hội đen sao? Không muốn sống thọ phải không?”

Cái tên đó không thèm trả lời, chỉ hung hăng mà nhìn Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi học tại học viện Không quân, là phi công, có gan thì cứ tới tìm tôi. Mấy tên cặn bã như các người, một mình tôi cũng dư sức. Có muốn tôi đưa chứng minh nhân dân cho các người đi photo hay không? Để tránh cho các người tìm không được.”

Mấy người cảnh sát nghe vậy đều nở nụ cười, lập tức đem bọn người đó ra ngoài.

Lăng Tử Hàn nhìn Lôi Hồng Phi uy phong lẫm liệt, không khỏi cười nói: “Được rồi, làm anh hùng xong rồi, giờ ăn được chưa?”

Lôi Hồng Phi buồn cười, lập tức trở nên cợt nhả: “Tất nhiên là ăn, anh đói chết rồi.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn dẹp lại quán, quản lý chạy tới, mỉm cười nhìn bọn họ nói lời cảm ơn, rồi biểu thị ý định mời khách.

Lôi Hồng Phi tùy tiện vung tay lên: “Không cần, mời gì chứ? Chúng tôi ăn trả tiền, không giống cái loại người vừa rồi.”

Quản lý khách khí nói thêm vài câu, Lăng Tử Hàn ôn hòa nói: “Chúng tôi cũng không có làm gì, chú không cần để trong lòng, nếu không chúng tôi sẽ không ăn ở đây nữa.”

Quản lý liên tục cảm ơn, lúc này mới lui ra, dặn dò nhân viên phục vụ chăm sóc bọn họ cho tốt.

Trong quán chỉ có bàn của bọn họ, cho nên món ăn mau chóng được bưng ra, nhất thời cả bàn đầy ắp thức ăn.

Lôi Hồng Phi nhìn thấy hơi nóng ngùn ngụt, cùng với hương thơm của nước lèo, trên bàn lại đầy thịt cá tươi, càng lúc càng đói bụng.

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn TV.

Chu Tự đang cùng Lạc Mẫn trong công viên tham gia một vũ hội ngoài trời, trên bãi cỏ xanh mướt, hai người nắm tay ôm nhau nhảy, trong vô cùng phóng khoáng.

Lôi Hồng Phi liếc mắt, bỗng nhiên mờ ám hỏi cậu: “Nếu đến lúc chúng ta kết hôn, em có muốn một nghi thức giống như vậy không?”

Lăng Tử Hàn nhìn y một chút, tỏ ý không nghe y hỏi cái gì.

Lôi Hồng Phi sờ sờ mũi, cười ha ha, cầm lấy chiếc đũa vớt đồ ăn trong nồi lẩu, miệng nói liên hồi: “Nào nào nào, ăn nhanh đi, anh đói bụng lắm rồi.”

Lăng Tử Hàn lúc này mới chậm rãi cầm đũa bắt đầu ăn.

Trong miệng Lôi Hồng Phi nhét đầy thức ăn, nhưng vẫn muốn nói chuyện. Y vừa nhai vừa hàm hm hồ hồ mà nói: “Tử Hàn, đã mấy tháng rồi không gặp nhau, anh thực sự rất nhớ em.”

Lăng Tử Hàn “Ừ” một tiếng, mỉm cười nhìn y một chút, lập tức để ý thấy bên ngoài có vài bông tuyết rơi, không khỏi nói nhẹ: “Ơ? Tuyết rơi.”

Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn ra bên ngoài, chẳng hề để ý nói: “Không sao, chúng ta ăn xong liền đến khách sạn đi.”

Lăng Tử Hàn nhìn hoa tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, nở nụ cười.

Bây giờ ở Miền Nam, là mùa xuân ấm áp.

Lạc Mẫn, tôi mong cuộc đời anh vĩnh viễn là mùa xuân.

Tôi ở nơi xa này chúc phúc cho anh.

HẾT PHIÊN NGOẠI

Mục lục