Chương 41: Chương Hương Điềm

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

"Được rồi" thanh âm Mộ Huyền Linh truyền đến phía sau, nàng thở phào nhẹ nhõm, hắn ngữ khí thở dài.

Vết thương đau rát được bao phủ được bởi sự mát lạnh, Tạ Tuyết Thần nheo mắt lại, chậm rãi đứng lên, Mộ Huyền Linh cảm nhận được trước mắt thay đổi sáng tối, nâng tay lên, đưa bình sứ cho Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần đang định đưa tay lấy lọ thuốc, hắn sững sờ một chút, đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay Mộ Huyền Linh kéo tay áo nàng lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài.

Tạ Tuyết Thần sắc mặt đột nhiên tối sầm - trên cánh tay xuất hiện hoa văn diễm lệ, giống như hoa đào rải rác, và tỏa ra mùi hương thơm ngọt ngào, khiến người không khỏi cảm thấy thèm nhỏ dãi.

Hắn cứ ôm nàng trong vòng tay, và hương thơm này cứ từ từ xuất hiện, dần dần dày lên, nhiều đến mức hắn thật sự không xem xét kỹ lưỡng.

Mộ Huyền Linh cũng giống vậy, khứu giác của nàng cũng thích ứng với mùi hương thân thể mình, bởi vậy nên không để ý đến hương thơm ngọt của mình đến từ đâu, nhưng sự trầm mặc của Tạ Tuyết Thần khiến nàng nhận thấy điều gì đó không ổn.

"Cánh tay ta làm sao vậy?" Mộ Huyền Linh trong lòng trầm xuống.

Tạ Tuyết Thần trầm giọng nói: "Cánh tay có hoa văn hoa đào, phát ra mùi thơm ngọt ngào, sợ rằng là điềm không may, có thể thu hút thứ gì nguy hiểm. Dược vừa rồi có thể giải độc tính chướng khí, nhưng hương thơm này có thể không phải do độc tố gây ra".

Mộ Huyền Linh kinh ngạc, lại có chút bối rối nói: "Vậy tại sao chỉ có mình ta bị như vậy, còn ngươi thì không?"

"Có lẽ là sự bất đồng giữa nam và nữ" Tạ Tuyết Thần bỏ tay áo xuống, che cánh tay nàng lại.

"Trong rừng chắc hẳn có hung vật tà ác dựa vào chướng khí săn mồi, chướng khí làm tê liệt tứ chí con mồi, sau đó tỏa ra mùi hương thơm ngọt ngào để thu hút kẻ săn mồi...." Mộ Huyền Linh trong lòng nặng nề, trong giây lát liền nghĩ đến rất nhiều loại hung thú dựa vào mùi hương săn mồi: "Hoặc có thể dùng mùi hương khác để át đi dị hương?"

"Đây là một cách. Ta đã thêm một kết giới cấm chế ngăn cản hơi thở, vậy hung vật liền không thể tìm được, ít nhất có thể kéo dài thời gian" Tạ Tuyết Thần liếc nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời khuất núi rồi, bên ngoài một mảnh đen nhánh, tối đen như mực: "Hung vật có lẽ không thể nhìn thấy, chỉ có thể dùng khứu giác để tìm săn mồi".

Mộ Huyền Linh thò tay vào trong giới tử túi, lấy ra bảy tám cái lọ thuốc, rồi nói: "Bên trong có lọ màu đỏ là kịch độc, không ngửi được, còn có lọ màu trắng, phía trên có khắc một đóa hoa, gọi là Tuyết Cao, thử xem có thể che đi dị hương hay không".

Tạ Tuyết Thần theo lời nói tìm thấy lọ Tuyết Cao, nắm lấy cánh tay Mộ Huyền Linh, nhẹ nhàng thoa Tuyết Cao lên hoa văn trên cánh tay. Tuyết Cao có một mùi hương nồng đậm, thấm vào ruột gan, nháy mắt tựa hồ như đã lấn át mùi hương ngọt ngào.

"Có vẻ hữu dụng?" Mộ Huyền Linh mắt sáng lên.

Tạ Tuyết Thần lại không vui vẻ như vậy: "Khứu giác của chúng ta đã thích ứng với dị hương này, mùi hương Tuyết Cao vừa vặn xuất hiện, đối với khứu giác kí©h thí©ɧ mạnh hơn, nhưng lại không hẳn lấn át dị hương".

Mộ Huyền Linh biết lời Tạ Tuyết Thần nói có lý, tim trầm xuống: "Trên người ta nhiều cánh hoa không?"

Tạ Tuyết Thần kéo tay áo lên, nhìn làn da oánh nhuận nõn nà, đếm những cánh hoa màu hồng nhạt, mắt tối sầm lại, nói: "Có bảy bông hoa trên cánh tay trái, sáu bông hoa bên phải".

Một bông hoa đào nhỏ nhỏ này, màu hồng nhạt, mùi thơm ngọt ngào, rất quyến rũ người, ngay cả hắn tu vi cao thâm, cũng khó tránh bị dụ hoặc, bất quá là đủ mạnh tự chủ được mà kháng cự sự mê hoặc.

Chỉ riêng hai cánh tay đã là mười ba đóa hoa, quá nhiều.....

Mộ Huyền Linh trái tim run rẩy, che mặt lại nói: "Trên mặt ta có sao? Có phải rất xấu không?"

"Nếu như trên mặt có, sáng sớm ta liền phát hiện rồi" Tạ Tuyết Thần thấy nàng lúc này vẫn còn tâm trạng để ý ngoại hình của mình, không nhịn được mà cong cong khóe môi.

Mộ Huyền Linh nghe thấy trên mặt không có hoa đào, nhẹ nhàng thở ra một chút, nhưng ngay lập tức lại phiền não, cũng không biết trên người có bao nhiêu, nàng cũng không thể nhờ Tạ Tuyết Thần giúp bôi thuốc lên người được?

"Thôi vậy...." Mộ Huyền Linh thở dài xua xua tay nói: "Vẫn là không bôi thuốc nữa, hung vật này cũng không biết là cái thứ gì, đến thì đến thôi, chắc hẳn với công lực Tạ tông chủ, ngăn cản nó dễ như trở bàn tay".

Tạ Tuyết Thần trong lòng cũng nghĩ như vậy, hắn đậy nắp Tuyết Cao lại đặt vào trong lòng bàn tay Mộ Huyền Linh, cười nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng, cánh hoa này không có độc, đối với thân thể vô hại, nó sẽ mờ dần trong một hai ngày. Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta ra ngoài canh gác, sẽ không có vấn đề".

Mộ Huyền Linh khẽ gật đầu, cảm nhận được một tấm áo choàng rơi xuống trên vai mình, có lẽ Tạ Tuyết Thần đã lấy từ trong giới tử túi ra, trên áo choàng còn mang hương tuyết tùng đặc biệt của người hắn.

Nàng không sợ lạnh, nhưng có một áo choàng che chắn, cũng thêm vài phần cảm giác an toàn khó giải thích được.

Tạ Tuyết Thần thanh âm bước chân xa dần, ngồi xuống bên đống lửa, hướng về phía đối diện cửa động, cảnh giác trước những nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Mộ Huyền Linh tựa lưng vào vách đá, quấn chiếc áo choàng quanh vai, hai mắt không thể nhìn rõ sự vật, dứt khoát mà nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có một âm thanh kỳ lạ vang lên bên ngoài hang động, xì xì soạt soạt, giống như có vô số côn trùng và kiến đang di chuyển. Tạ Tuyết Thần sắc mặt trở nên nghiêm trọng, khẽ cau mày, cầm chặt Quân Thiên Kiếm trong tay.

Chỉ thấy ở trong bóng tối, từ từ xuất hiện một cái bóng dáng khổng lồ, thoạt nhìn trông giống như một người khổng lồ, cao trên một trượng, cái bóng dáng đó phảng phất như uống rượu say, lảo đảo đong đưa tiến đến gần hang động, đợi đến khi ngọn lửa cháy sáng, làm người nhìn rõ ràng hình dạng ban đầu.

Đó là một quái trùng khổng lồ, sợ rằng phải dài ba trượng, hai người đủ ôm chặt, toàn thân có màu xanh thực vật, có vẻ cao một trượng, chỉ là nó chống đỡ một phần ba thân thể lên cao. Quái trùng đó có nhiều nếp gấp khắp toàn thân, nếp gấp dường như có vô số tiểu trùng tử đang nhúc nhích trong đó, cái đầu có ba lỗ, phía trên có hai cái không biết là con mắt hay lỗ mũi, phía dưới thấy rõ ràng một cái miệng, nó há miệng rộng, phát ra âm thanh xì xì, lộ ra răng nanh chi chít, chảy xuống nước bọt màu xanh, nhỏ giọt xuống mặt đất liền bị bốc hơi thành khói xanh. Phần bụng có vô số các chân, đột nhiên đập vào phía trên kết giới, phát ra tiếng vang lớn, kết giới bị rung chuyển.

Tạ Tuyết Thần sắc mặt nghiêm trọng, lực lượng của con quái trùng này, mạnh hơn Pháp Tướng bình thường, sợ rằng nó ngang ngửa Phó Uyên Đình.

Nó chỉ là một con trùng tử trong rừng rậm, trùng tử chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối.

Mộ Huyền Linh nghe thấy tiếng va chạm, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng đoán được người tới thực lực cường hãn, nàng nheo mắt nhìn hướng ánh lửa, hỏi: "Tạ tông chủ, tới là cái thứ gì vậy?"

Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói: "Một tiểu trùng tử"

May mà Mộ Huyền Linh bây giờ không nhìn thấy, bằng không sợ rằng còn thấy buồn nôn.

Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, Quân Thiên Kiếm trong tay càng ngày càng sáng hơn, đôi mắt phượng hắn tối sầm lại, sát ý xuất hiện, tay trái vung về phía trước, linh lực hào hùng hóa thành cơn gió mạnh, đẩy lùi quái trùng lùi lại vài trượng. Tạ Tuyết Thần bay ra khỏi kết giới, quyết định gϊếŧ quái trùng từ phía xa, để tránh dọa sợ Mộ Huyền Linh.

Quái trùng không thể nhìn thấy, nó dựa vào khứu giác nhạy bén để tìm ra chỗ này, kết quả gặp phải ngăn trở và đập mạnh, đột nhiên tức giận, Dương Thiên phát ra một tiếng gầm gừ sắc nhọn, làm xương cốt người đau nhức, ngay sau đó lắc mạnh cái cổ, một sợi tơ màu xanh phun về phía Tạ Tuyết Thần.

Kiếm khí mạnh mẽ xé toạc những sợi tơ, sợi tơ bay sang hai bên, rơi xuống bên trên thảo nguyên, cỏ xanh lập tức bị ăn mòn.

Quân Thiên Kiếm đâm vào thân thể quái trùng khủng lồ với lôi đình chi thế, da ngoài quái trùng nhìn có vẻ mềm mại nhưng thập phần vững chắc, mũi kiếm Quân Thiên Kiếm đâm vào da ngoài, gặp phải trở ngại, Quân Thiên Kiếm dường như nhận được chỉ thị, thân kiếm tỏa ra kim quang chói mắt, đâm xuyên qua da ngoài quái trùng trong một đòn. Da ngoài mà xanh xám bị đâm thủng bởi một vết kiếm, đột nhiên máu màu xanh phun tung tóe ra ngoài. Những con tiểu trùng tử đang bò nhúc nhích giữa các nếp gấp của quái trùng dường như là ký sinh trùng, chúng gấp gáp chui vào bên trong vết thương quái trùng.

Quái trùng hét lên thống khổ, tuy nhiên thân thể lại lớn ra....

Kết giới ngăn chặn âm thanh cùng hơi thở, Mộ Huyền Linh không biết gì mà ngồi trong hang động, ôm đầu gối bất an mà chờ đợi Tạ Tuyết Thần.

Vừa rồi sự dao động của kết giới, chắc chắn không phải chỉ là một tiểu trùng tử phát ra đi, mặc dù Tạ Tuyết Thần phi thường tự tin, nhưng rừng rậm này thập phần kỳ quái, hắn cũng không biết có thể ứng phó được không....

Mộ Huyền Linh trong lòng âm thầm đếm, có cảm giác như nửa khắc đã trôi qua, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Tuyết Thần, nàng cảm thấy lòng nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: "Tạ tông chủ, cái trùng tử kia giải quyết được chưa?"

Tạ Tuyết Thần không biết vì sao đột nhiên dừng bước chân, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề.

Mộ Huyền Linh giật mình, vội hỏi: "Ngươi bị thương sao?"

Trùng tử kia cư nhiên có thể đả thương Tạ Tuyết Thần sao?

Tạ Tuyết Thần bước chân chậm rãi tiến đến bên đống lửa, lúc ngồi xuống dường như có một chút không ổn định. Mộ Huyền Linh cho rằng hai người bọn họ bây giờ đều là châu chấu trên một sợi dây, cũng không muốn Tạ Tuyết Thần xảy ra chuyện. Trùng tử kia thậm chí có thể đả thương Tạ Tuyết Thần, nếu đúng vậy thì chính mình sợ rằng khó may mắn thoát khỏi.

Nàng không nhận được trả lời của Tạ Tuyết Thần, mò mẫm mà đứng dậy, chiếc áo choàng rơi xuống đất, nàng nheo mắt mà tiến về phía có ánh sáng, cúi đầu xuống tìm kiếm bóng người trên mặt đất.

Hang động không lớn, đi ba bốn bước chân, liền đá phải một người dưới chân, nàng lảo đảo một chút, đỡ Tạ Tuyết Thần lên trên vai, ngửi thấy hương tuyết tùng quen thuộc, trong lòng bình tĩnh, chậm rãi mà ngồi xổm xuống, nửa quỳ bên cạnh Tạ Tuyết Thần, mũi ngửi ngửi, dường như không có ngửi thấy mùi máu.

"Tạ tông chủ, ngươi chắc không phải bị ngoại thương, có phải bị nội thương không?" Mộ Huyền Linh hỏi, "Ta ở đây có rất nhiều đan dược, ngươi xem xem có thứ gì hữu ích không".

Tạ Tuyết Thần thân thể rất cứng, tựa hồ vận công chống lại thứ gì đó, nàng nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ kiềm nén thoát ra khỏi yết hầu, u ám âm u, có vẻ thập phần khó chịu. Tạ Tuyết Thần bị tra tấn bảy ngày ở Dung Uyên, sợ rằng cũng không thấy rêи ɾỉ như bây giờ, Mộ Huyền Linh trong lòng khó chịu, tay nàng mò mẫm vuốt ve hai má Tạ Tuyết Thần, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao: "Này...." thấy hắn vẫn im lặng, Mộ Huyền Linh có chút tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc bị thương nặng như nào, ngươi có muốn ta đưa cho ngươi - một chút linh lực liệu thương? Nếu ngươi nhất định muốn đưa ta đến nơi nguy hiểm này, không thể chết một mình, ngộ nhỡ có một con trùng tử khác đến đây, ta không nhìn thấy cũng không thể đối phó"

Tay nàng bị Tạ Tuyết Thần nắm một cách thô bạo, nhiệt độ bàn tay hắn cao hơn bình thường một chút, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của nàng, đột nhiên kéo mạnh, Mộ Huyền Linh lao về phía trước, ngã vào trong l*иg ngực hắn.

"Ta không bị thương" một giọng nói khàn khàn vang lên trên đầu.

Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà ngươi có gì đó không đúng".

Nàng ngọ nguậy nghĩ đến việc ngồi dậy, nhưng lại bị Tạ Tuyết Thần ôm vào vòng tay, hắn vén tay áo nàng lên, chậm rãi nói: "Nàng trên người nhiều cánh hoa hơn rồi, nhiều màu sắc hơn, mùi thơm cũng mạnh hơn rồi".

Vừa rồi hắn đặt một cấm chế lên kết giới để ngăn chặn hơi thở, hương thơm này không thể tan biến, lan tỏa tràn ngập khắp hang động nhỏ. Khi hắn bước vào, bất ngờ hít phải một ngụm hương thơm ngọt ngào, lúc đó mới nhận ra hương thơm này mê hoặc đến mức nào, ngay cả hắn cũng không thể cưỡng lại được.

Mộ Huyền Linh thế nhưng không biết bản thân có mùi như thế nào, nàng lo lắng mà sờ vào mặt chính mình: "Trên mặt ta cũng có cánh hoa sao?"

"Không có" đầu ngón tay Tạ Tuyết Thần chạm vào mặt nàng, không nặng không nhẹ mà xoa hai lần, giọng khàn khàn nói: "Nhưng trên cổ có".

Những ngón tay ấm áp vuốt ve ở bên cổ nàng, làn da mềm mại tinh tế, giống như nhụy hoa vừa mới chớm nở trên nhánh đầu xuân, hắn không đành lòng buông tay ra, hai đóa hoa đào màu hồng nhạt xuất hiện bên cổ phải, một cánh hoa dưới tai, còn một cánh hoa sâu vào trong cổ áo.

Tạ Tuyết Thần trong tầm tay thuận tiện rơi xuống dưới tai, nhấn vào một cánh hoa đào ở mép cổ áo, nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay kéo xuống, cổ áo hơi lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh thanh tú và nhụy hoa thơm ngát. Hắn ôm Mộ Huyền Linh bằng một tay, một tay khác thang thang quanh cổ áo nàng như đang hái hoa, hơi thở nóng hổi phả vào cổ của nàng. Mộ Huyền Linh không nhìn thấy, càng trở nên nhạy cảm hơn, nàng cảm thấy cổ hơi tê dại, rùng mình một chút, thò tay đẩy Tạ Tuyết Thần "Ngươi buông ta ra trước".

Tạ Tuyết Thần động tác bỗng nhiên dừng lại, dường như phát hiện ra gì đó, đầu ngón tay di chuyển sang một bên, để lộ ra một mảnh màu đỏ, những đốt ngón tay thon dài móc vào sợi dây màu đỏ, nhẹ nhàng lôi kéo, mặt dây chuyền ngọc bích đeo sát người bị lộ ra ngoài.

Hoa quang lưu chuyển, xúc thủ ôn nhuận, là một pháp khí cực hảo, vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng cùng mùi cơ thể.

Lặt mặt sau ngọc bội, có một cổ thể tự được khắc trên đó - Nguyệt.

Kiện pháp khí này đến từ bàn tay của ai, không nói cũng hiểu.

Mộ Huyền Linh cảm nhận được ngọc bội bên người đã bị lấy đi, bực bội mà đưa tay muốn giật lại, nhưng chỉ bắt được bàn tay Tạ Tuyết Thần xương cốt rõ ràng, bàn tay đó nắm chặt lấy mặt dây chuyền ngọc, nàng phải tốn nhiều sức lực, mặt đầy đỏ bừng cũng không thể lấy lại được. Mộ Huyền Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ tông chủ có chút thất lễ rồi".

Tạ Tuyết Thần không ngạc nhiên khi Nam Tư Nguyệt lại ân cần như vậy khi đưa cho Mộ Huyền Linh một pháp khí bảo hộ, nhưng hắn không ngờ đến, Mộ Huyền Linh lại chấp nhận.

"Nàng cùng Nam trang chủ quan hệ thật tốt" hắn cười một tiếng, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa một tia chua xót.

Mộ Huyền Linh không cần suy nghĩ mà nói: "Hắn là bằng hữu của ta".

"Bằng hữu...." Tạ Tuyết Thần cười nhẹ, "Hắn không nghĩ như vậy, và nàng cũng không thể không biết. Nàng chấp nhận miếng ngọc bội này... Chỉ là coi hắn như bằng hữu sao?"

Mộ Huyền Linh giật mình, lông mày hơi cau lại, lẩm bẩm nói: "Hắn đối xử ta rất tốt...."

Tạ Tuyết Thần nhớ lại những gì Nam Tư Nguyệt đã nói, Mộ Huyền Linh đối với hắn có một tia cảm tình....

Đôi mắt phượng nhìn ngọc bội có chút lạnh lùng, ngón tay cái ấn vào mặt sau của mặt dây chuyền, dùng thêm chút lực, sau đó cái chữ 'Nguyệt' bị xóa đi.

Mặt dây chuyền ngọc bích này là một pháp khí cực hảo, có thể bảo hộ tốt cho nàng khi gặp phải kẻ thù mạnh, bởi vậy hắn sẽ không lấy nó đi, nhưng lại không thể chịu nổi cái chữ Nguyệt ở trong lòng nàng. Hắn trả lại mặt dây chuyền ngọc cho nàng, nhưng hắn càng ôm nàng chặt hơn, áp đôi môi mỏng vào tai nàng, khàn giọng nói: "Tại sao nàng chỉ nhớ những cái tốt của hắn? Còn ta...."

Uống nước Ngộ Tâm Thủy, chẳng phải là triệt tiêu thất tình lục dục sao, tại sao nàng không quên đi tình cảm cũ dành cho Nam Tư Nguyệt? Chẳng lẽ.... Nam Tư Nguyệt có gì đặc biệt với nàng sao?

Nhận thức này làm cho trái tim hắn chợt đau nhói, phát ra âm thanh cười gượng. Nàng mất đi thất tình lục dục, chuyển sang trên người hắn, trở thành tâm ma trong lòng hắn, bây giờ tâm ma bên trong hắn đang bùng cháy, cần phải kiềm chế du͙© vọиɠ muốn thân thiết với nàng, đồng thời cũng phải kiểm soát hối hận chi gian, đạo tâm sụp đổ chỉ trong giây lát.

Mộ Huyền Linh chống cự nói: "Ngươi đối với ta không tốt".

Đôi mắt hắn tối sầm lại, mở miệng cắn vào chóp tai của nàng, cảm giác tê dại và đau nhức khiến nàng rùng mình kêu lên.

Mộ Huyền Linh không thể nhìn thấy, nhưng lúc này Tạ Tuyết Thần hởi thở tỏa ra quá mức kỳ lạ, nàng hơi bất ngờ, giơ tay đánh vào ngực Tạ Tuyết Thần. Tạ Tuyết Thần khẽ cau mày, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ, rồi hắn siết chặt tay nàng một cách thô bạo.

"Ngươi là Tạ Tuyết Thần giả" Mộ Huyền Linh nghi ngờ Tinh Mị trong rừng lại biến thành Tạ Tuyết Thần, Thần Khiếu nàng kích động, linh lực dâng trào, muốn xua đuổi ảo tưởng.

Linh lực khấu động những cơn lốc quanh thân, làm tóc hai người thổi rối loạn. Tạ Tuyết Thần chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, nhìn vào đôi mắt trống rỗng và vô hồn của nàng, nhìn vào vẻ ngoài quyến rũ của nàng, thì thầm nói: "Ta là thật".

Hắn đã hoàn toàn từ bỏ sự kiềm chế và ẩn nhẫn, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.

Đôi môi mỏng ấm áp dịu dàng hôn lên đuôi mắt nàng, cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận, khiến Mộ Huyền Linh sững sờ giây lát, đã quên chống cự, khoảnh khắc tiếp, nụ hôn của hắn rơi xuống môi.

Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, muốn giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi kiềm chế của hắn, chỉ thấy một cái bóng hình mở ảo trong tầm nhìn, nàng mặc dù ngửi thấy mùi hương tuyết tùng chỉ thuộc về Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng không biết người nọ là ai, rõ ràng là Tạ Tuyết Thần, rõ ràng không phải là hắn.... Một người lạnh lùng kiềm chế như vậy, đối với nàng luôn ghét bỏ chống cự lại, làm sao có thể ôm nàng tùy tiện khinh bạc.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vết thương nhỏ trên môi nàng, lớp lớp trùng trùng điệp điệp du͙© vọиɠ chồng chất trong tim, lần trước hắn bị ảnh hưởng bởi nhà giam tham dục, đánh mất chính mình đắm chìm trong du͙© vọиɠ đánh mất lý trí, và lần này, hắn biết rõ ràng chính mình đang làm cái gì. Dị hương trên người nàng có thể đã khơi dậy nỗi nhớ trong hắn, nhưng khả năng tự chủ của hắn không nên sụp đổ dễ dàng như vậy, chỉ là hắn không muốn kiềm chế bản thân nữa....

"Ngươi...."

Mộ Huyền Linh vừa mới mở miệng, liền bị hắn ngăn chặn lại, thắt lưng với ba phần không cam lòng bảy phần ham muốn xâm chiếm miệng nàng và hôn sâu hơn nữa, câu dẫn nàng chìm đắm cùng mình, sự từ chối của nàng chẳng thấm vào đâu, ngược lại càng khiến sự vướng víu khó mà tách rời hơn.

Mộ Huyền Linh đặt tay lên bờ vai rộng của hắn, từ chối vô tình làm rách vết thương trên vai hắn, một bàn tay chạm vào dính đầy máu, nàng tức khắc cả người đông cứng, đã quên chống cự, Tạ Tuyết Thần dường như đã quên đi nỗi đau, không quan tâm đến việc máu đang chảy ra từ lưng mình, để cho bạch y nhuộm màu đỏ, làm người càng thêm tuyệt đẹp. Hắn ép nàng vào vách tường đá, ôm lấy nàng vào lòng, tham lam lấy đi những tiếng nức nở và thở hổn hển nhỏ bé trong miệng nàng, một bàn tay ấm áp vuốt ve xoa xoa thái dương hồng cùng tóc mai thơm, lau mồ hôi thơm trên trán đi, rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Không chỉ là tất cả nước mắt chúng sinh, đôi mắt mờ mờ và choáng váng của nàng cũng bị bao phủ bởi một làn sương nước mỏng, hốc mắt hồng hồng, bất lực và đáng thương, nhưng cũng vô cùng mềm mại và quyến rũ, khiến hắn không thể rời mắt.

Nàng bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực để chống cự nữa, trái tim đập nhanh, trong tâm trí rối loạn, trên người cảm giác giống như lửa đốt, rõ ràng nàng không có chút tình cảm nào đối với Tạ Tuyết Thần, nhưng không chịu nổi hắn trêu chọc như vậy, thân thể phản ứng một cách tự nhiên mà vậy, làm nàng thấy xấu hổ tức giận, đôi mắt đen nhánh thấm ướt, thật khó mà ép ra một tia sát khí.

Tiếng thở hổn hển vang lên bên tai, cùng với tiếng cười trầm khàn khàn, hắn vuốt ve tóc nàng nói: "Linh Nhi trái tim cứng rắn, môi cũng rất mềm mại".

Mộ Huyền Linh tim đập thình thịch, run rẩy vì xấu hổ nói: "Ngươi... chắc chắn là đang trả thù".

Những điều nàng đã làm, những lời đã nói, đều bị hắn trả lại tất cả, còn cộng thêm lợi tức.

Tạ Tuyết Thần hít hương thơm trên người nàng vào, đặt bàn tay lên vòng eo tinh tế của nàng, đặt ngón trỏ vào giữa thắt lưng, xoa vuốt vào phần da thịt mềm mại nhạy cảm ở eo nàng, cảm nhận được nàng đang run rẩy, giọng nói trầm trầm mà chậm rãi nói: "Ta nói không phải, nàng tin không?"

Mộ Huyền Linh tim đập dồn dập, run giọng nói: "Ta, ta tin, vậy ngươi buông tha ta đi.... Trước đây ta phạm sai lầm, không nên đối với ngươi động tay động chân, ngươi Tông chủ Tiên Minh, thanh khiết cao quý, hà cớ gì phải trả thù ta theo cách này? Ngươi sai nhiều đó a!"

Nàng thật không biết xấu hổ, rõ ràng nghiêm trọng.

"A" Tạ Tuyết Thần mỉm cười, "Thứ nhất, nàng không làm gì sai, đều là lỗi của ta".

Mộ Huyền Linh giật mình.

"Thứ hai, ta không phải người thanh khiết cao quý, cũng chỉ là bị động tâm, một nam nhân bình thường động tình".

"Thứ ba, không có trả thù".

"Thứ tư, không sai".

Nụ hôn hắn rơi xuống cổ nàng, ngậm lấy cánh hoa đào nơi xương quai xanh thơm mềm mại dịu dàng, nói với nàng bằng hành động - Thứ năm, hắn không buông tay.

Nàng đang ở trong tầm nhìn mờ mờ, dường như nàng đã nhìn thấy đôi mắt ấy trong giấc mộng, đôi mắt phượng ấy tràn đầy du͙© vọиɠ thâm tình.