Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi đến cửa hàng đồ lặn rất đúng giờ, không đợi Trần Gia Tuấn dặn dò, cô đã chạy tới chạy lui theo quy trình của ngày hôm qua. Lúc cô đang lấy chổi, một cậu thanh niên người địa phương chạy đến và la lên: "Sorry, sorry, đây là việc tôi nên làm mới đúng."
Diệp Phi đã nhìn thấy cậu thanh niên mặt tròn này trong cửa hàng vào ngày hôm qua, cậu ta đến muộn, lại còn bị Đao Ba khiển trách một lúc, sau đó cậu ta cứ đi theo sau Đao Ba, anh ta nói cái gì thì cậu ta làm theo cái đó, thế nên hai người cũng không có thời gian để chào hỏi. “Tôi là Phi, tôi… đến đây để giúp đỡ.” Nhớ đến lời mắng của ông chủ mặt than, cô nuốt mấy chữ “làm việc trong cửa hàng” vào trong.
“Ồ, tôi biết cô.” Cậu ta tươi cười chất phác: “Tôi từng nghe Nhân Đạt nhắc đến cô.”
“Cậu quen bạn cùng phòng của tôi sao?”
Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng vậy, mọi người hay đến Joy ăn cơm, cô ấy rất quan tâm đến chúng tôi, mỗi lần đều sẽ ưu tiên lên món trước, không cần phải chờ lâu."
"Ồ, tôi quên giới thiệu bản thân, tôi tên là Vạn Bồng, là DMT của cửa hàng, Đao Ba là huấn luyện viên của tôi."
Cô khó hiểu: "DMT?"
Vạn Bồng giải thích: "Thực tập sinh divemaster."
"Vậy thì divemaster(*) là gì? "
(*)Divemaster: một người thợ lặn chuyên nghiệp, có nhiệm vụ dẫn khách đi trải nghiệm việc lặn biển và hỗ trợ huấn luyện viên trong các khóa học.
"Đừng thách thức kiến thức lặn của cô ta." Trần Gia Tuấn bước tới và vỗ vai Vạn Bồng: "DMT, chính là shop" slave." Anh quay sang phía Diệp Phi, lạnh lùng nhổ ra hai chữ.
Cô tức giận trả lời: “Tôi tự biết thân phận của mình.”
Trần Gia Tuấn nói với Vạn Bồng rằng gần đây cậu ta có thể chuyển một số công việc vụn vặt trong tay cho Diệp Phi, chẳng hạn như mua cơm, mua cà phê, trà bánh, thay nước uống gì đó. Sau khi anh rời đi, Vạn Bồng mới an ủi Diệp Phi: "Nếu thùng nước nặng quá thì đợi đến buổi trưa nhé, tôi từ biển về sẽ giúp cô. Đây đều là những việc mà con trai nên làm."
"Không sao, shop" slave không có sự lựa chọn. "
“KC nói đùa thôi, thực ra anh ấy rất nice.” Vạn Bồng nói một cách nghiêm túc.
Diệp Phi thầm nghĩ, cậu và Nhân Đạt đều nói như thế, đúng là ăn ý.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, mọi người đều lần lượt ra biển. Diệp Phi bắt đầu dọn dẹp cửa hàng, Trần Gia Tuấn lái xe đến thị trấn, mang về vài thùng giấy lớn đựng tài liệu dạy học, còn có bản sao của các loại bản biểu, sau đó anh liền bận rộn cả buổi trong phòng làm việc. Sau khi Diệp Phi làm xong hết những công việc trong tay, cô thuận miệng hỏi một câu: "Anh không ra biển à?”
“Khi nào có việc thì sẽ đi.” Anh lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Bây giờ tôi phải trông chừng cô làm việc."
”Tôi làm xong rồi."
"Cửa hàng có nhiều việc như thế, sao cô có thể làm xong được?" Anh vừa nhìn về phía phòng thiết bị vừa bĩu môi: "Đi đi, sắp xếp lại tất cả đồ lặn theo kích cỡ đi."
Ngoại trừ những bộ đã được thợ lặn mang đi, trong phòng thiết bị còn có đến hai ba mươi bộ đồ lặn. Diệp Phi lấy tất cả xuống, đặt trên sàn gỗ, sắp xếp chúng lại theo kích cỡ rồi treo lại lên giá. Mặc dù cửa ra vào và cửa sổ đều mở, nhiệt độ cũng không cao, nhưng khi bận bịu trong cái không khí ẩm ướt được một lúc, trên người cô vẫn có một tầng mồ hôi nhớp nháp. Đồ lặn có nhiều nhãn hiệu, kích cỡ cũng khác nhau, một số được viết bằng S, M, L; có bộ lại được viết bằng số 2, 4, 6, 8. Cô ước lượng đại khái một lúc nhưng vẫn không xác định được, thế là cô la lên: “Ông chủ, có cần phải để chung số và chữ với nhau không?”
“Mấy chuyện nhỏ thế này cũng hỏi, không lẽ cô không biết tìm cách giải quyết à?" Anh đẩy ghế ra, không mấy kiên nhẫn bước tới.
"Tôi đã so sánh chúng rồi, trên cơ bản thì số 2 là S, nhưng tôi không biết có cần để riêng ra hay không." Diệp Phi chỉ vào hai cái giá: "Một cái là số còn một là chữ."
“Cái này là để suy nghĩ chứ không phải để trang trí.” Trần Gia Tuấn gập ngón trỏ, chỉ chỉ vào vị trí thái dương: “Sở dĩ việc đánh số là để nhanh chóng tìm ra kích cỡ mà khách hàng yêu cầu, cùng kích thước thì có thể để chung với nhau. "
"Chia làm hai hàng cũng đâu phải không ổn..." Diệp Phi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao thì tôi làm gì cũng là không đúng.
"Tôi là loại người kiếm chuyện vô cớ sao?" Ngoài mặt anh cười nhưng ánh mắt lại mang theo một chút châm chọc: "Từ khi nào mà cô cho là cô làm tốt việc của mình cơ chứ."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Sau khi sắp xếp đồ lặn xong, Diệp Phi hăng hái ngồi đọc tài liệu dạy lặn, cô tự cảm thấy mình thu hoạch được khá nhiều, cũng cảm thấy tự tin hơn vài phần. Khi một khách hàng khác đến hỏi, cô tự tin bước lên đón tiếp và hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho bạn?”
Kết quả đối phương hỏi: “Chỗ các cô có wreck (xác tàu) không? Có cung cấp nitrox(*) không?"
(*)Nitrox: Là hỗn hợp oxy và không khí, và nói chung là các hỗn hợp có trên 21% oxy, thường được sử dụng bởỉ những thợ lặn chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm. Nó có thể được sử dụng như một công cụ để tăng tốc các nút giải nén trong nước hoặc giảm nguy cơ bị bệnh giải nén và do đó kéo dài thời gian lặn.
Cô không hiểu hai từ quan trọng nhất nên lập tức nghẹn lời: "Cái đó ... wreck... Còn có Ni... Ni..."
Trần Gia Tuấn từ phía sau tiến lên giải vây giúp cô: "Chỗ chúng tôi dĩ nhiên là có nitrox, vùng này có một cái xác tàu rất lớn, mỗi sáng thứ tư và thứ sáu hàng tuần chúng tôi đều sắp xếp lịch lặn ở đó.” Anh trò chuyện rất vui vẻ với khách hàng, vừa nói vừa đảo mắt sang khuôn mặt đang ngơ ngác bên cạnh: “Rất nhiều thợ lặn thích cái xác tàu này, nói nó là vua, anh cũng có thể gọi nó là S-wreck, Shrek.” Diệp Phi im lặng đứng bên cạnh, nhìn anh điền đơn cho khách hàng, thử trang bị, thảo luận kế hoạch lặn trong mấy ngày tới.
Sau khi khách hàng rời đi, Trần Gia Tuấn quay đầu lại, thấy Diệp Phi vẫn đi theo phía sau, anh như cười trên nỗi đau của người khác, học theo ngữ khí của cô: "Ni, Ni... hỏi biết thì hỏi, đừng có khoe tài.”
Hỏi xong chẳng phải cũng bị mắng sao? Cô bĩu môi.
Dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Phi, nói: “Nếu cô không muốn bị mắng thì cố gắng hết sức đi.”
Cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Cái này... Nếu anh cảm thấy tôi đạt tiêu chuẩn rồi thì... Tiền lương là bao nhiêu?"
"Nếu, tôi, cảm thấy, cô đạt tiêu chuẩn?" Khóe miệng anh nhếch lên cao, giống như vừa nghe được một câu nói đùa: "Mấy việc cô làm không khác mấy việc của Vạn Bồng. Vì để không phải trả học phí DM, cậu ta phải làm việc trong cửa hàng sáu tháng, còn về cô ấy hả, quên đi." Anh gõ gõ vào tài liệu trên bàn: "Tôi không lấy học phí của cô là đã không tệ rồi, cô còn đòi tôi tiền lương..."
Vì để tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, người không thể đảm đương nổi công việc là Diệp Phi lại bị cử đi sắp xếp chân vịt.
Diệp Phi trong lòng thì thầm oán trách ông chủ keo kiệt, nhưng vì còn phải no bụng nên khi đến buổi trưa, cô liền ngoan ngoãn đi hỏi Trần Gia Tuấn muốn ăn gì rồi đến Joy mua đồ ăn cho hai người. Nhân Đạt giúp cô đặt món, nói: "Chờ một chút, đầu bếp sẽ làm phần của cô trước. Lúc tôi bận, nếu có chuyện gì thì cô cứ với Mạt Li cũng được."
"Mạt Li, bạn gái của Tụng Tây ấy hả?"
"Đúng vậy, cô biết cô ấy à? ”
“Ồ, chỉ là nghe người trong cửa hàng đồ lặn nói thôi. ”
“Cô ấy vừa mới về, để tôi giới thiệu với cô.” Nhân Đạt đứng trong quầy xoay người ra phía cửa, vẫy tay ra hiệu, gọi to tên Mạt Li.
Diệp Phi xoay người lại, cô nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai. Mái tóc ngắn màu nâu đen, ngũ quan tinh xảo, nước da màu lúa mạch tràn đầy sức sống, dáng người thon thả cân đối, cô ấy mặc một chiếc váy yếm màu đỏ dài đến đầu gối, đang phơi những chiếc khăn trải bàn ca rô của quán ăn, góc váy và khăn trải bàn nhẹ nhàng lay động trong gió biển, nổi bật lên giữa biển xanh cát trắng, như một bức tranh này vừa ấm áp vừa linh động. Cô ấy nghe Nhân Đạt gọi tên mình, mỉm cười bước vào, giống như một cô gái bước ra từ trong một bức tranh sơn dầu cổ điển, tao nhã mà e lệ.
“Cô ấy đẹp thật.” Diệp Phi thầm nghĩ trong lòng: “Tụng Tây đúng là một tên ngốc.”
“Xin chào, chắc cô là Phi nhỉ.” Mạt Li đứng trước mặt cô: “Hôm qua nhân viên của cửa hàng đều đến Monkeybar nhưng tôi không thấy cô."
"Ồ, mọi người đi ăn cơm, tôi còn phải trông coi cửa hàng."
"Bình thường tầm sáu bảy giờ tối là cửa hàng đồ lặn đóng cửa rồi, cô không cần phải trông cửa hàng nữa, lần sau đến cùng mọi người đi." Mạt Li mỉm cười: "Mọi người cùng nhau trò chuyện cá hát vào buổi tối, rất thú vị đó."
"Ông chủ nói tôi chẳng biết gì hết, bảo tôi ở lại cửa hàng đọc sách, học tập thêm." Diệp Phi ngoài miệng thì nói thế nhưng cô thầm nghĩ, ừm, sợ tôi quyến rũ bạn trai cô đó.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
“KC tốt xử với cô không tệ nhỉ.” Mạt Li nói: “Tôi rất thân với Khắc Lạc Y, cô ấy muốn giới thiệu tôi đến làm việc trong cửa hàng đồ lặn, vì mức lương sẽ cao hơn, mà cũng có thể học hỏi được nhiều thứ. Nhưng KC nói bây giờ vẫn chưa bận, không cần thêm nhân viên. Nếu có tuyển dụng thì cũng chỉ tuyển huấn luyện viên và divemaster. ”
“Tôi không được tính là nhân viên, tôi là shop" slave, ông chủ đã nói vậy đấy.” Diệp Phi nhún vai: “Nhưng mà cũng đúng, ngoại trừ mấy việc linh tinh thì tôi cũng không giúp được gì nhiều."
"Tôi nghe Khắc Lạc Y nói cô làm mất xe máy, vì vậy cô phải làm việc để trả lại?" Mạt Li hỏi: "Cô còn phải ở đây bao lâu? Tôi biết vài chỗ vừa ngon vừa rẻ, có lẽ sẽ giúp cô tiết kiệm một ít tiền.” Cô ấy lấy ra một tờ giấy, phác thảo đường đi của hòn đảo và đánh dấu một số quán ăn.
“Cám ơn cô rất nhiều.” Diệp Phi chân thành nói: “Cô ở đây lâu chưa?”
“Cũng được nửa năm rồi.”
“Ồ, visa của cô có thể ở lâu như vậy sao?”
“Cũng không phải, vậy nên cứ cách hai ba tháng là tôi phải đến các nước xung quanh một lần, sau đó nhập cảnh về lại." Mạt Li giải thích: "Chính là visa run mà mọi người hay nói đó."
"Vất vả nhỉ." Diệp Phi cảm thán: "Cô thực sự rất thích hòn đảo này."
"Tôi là..." Mạt Li quay đầu lại, xuyên qua mái hiên nhìn về phía Monkeybar: "Thật sự rất thích người nào đó."
Đôi mắt của cô ấy sáng lên, nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy. Diệp Phi đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, cô cảm thấy có chút hổ thẹn với cô gái dịu dàng điềm tĩnh trước mặt.
Tất nhiên, tên đầu sỏ vẫn là Tụng Tây. Diệp Phi cầm mì xào và sandwich đi bộ về dọc theo bãi biển trong sự bồn chồn. Khi đi ngang qua Monkeybar, Tụng Tây đang nằm trên một cái võng ngoài bờ biển, nhàn nhã chào cô: "Phi, hai ngày rồi không thấy cô, sao trông cô mệt mỏi thế?"
Cô đặt bữa trưa xuống, xoa xoa thắt lưng. Mới sáng sớm đã phải phân loại đồ lặn, sau đó là phân loại chân vịt, cô phải ở trong phòng thiết bị ngột ngạt cả một buổi trời, cúi lên cúi xuống, mệt chết đi được. Diệp Phi than thở: “Cái này phải hỏi KC mới đúng, đều là lỗi của anh ta.”
“Đều là… lỗi của anh ấy…” Tụng Tây trợn tròn mắt, sau đó cười một cách mờ ám.
Diệp Phi giơ nắm đấm vào anh ta: "Anh ta là một ông chủ ma quỷ, anh đang nghĩ cái gì đó?!"
"Xin lỗi, tôi sai rồi!" Tụng Tâu lặp đi lặp lại câu xin lỗi: "Tôi nghĩ nhiều quá rồi."
"Anh xem anh đó, cả ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn." Diệp Phi trợn mắt nhìn anh ta: "Anh có một người bạn gái tốt như vậy mà còn không biết trân trọng người ta hả? "
"Cô gặp Mạt Li rồi sao?" Tụng Tây ngồi dậy: "Nhưng lúc đó cô ấy không có ở đây, một mình tôi rất cô đơn."
"Ha, cô ấy chỉ là visa run mà thôi, có thể đi mấy ngày chứ?" Diệp Phi chế nhạo: "Anh cho rằng tình yêu là một sân chơi chắc? Bullshit."
Tụng Tây cũng không tức giận, ngược lại anh ta cười hì hì: "Tất nhiên là tôi rất mừng khi cô ấy trở lại. Nhưng cô có biết không, có rất nhiều người cứ luôn mồm nói mình sẽ quay lại, nhưng cuối cùng lại chẳng có chút tin tức gì nữa? Lúc vừa mới ra đảo vào ba bốn năm trước, tôi yêu một cô gái người Đức, cô ta ở đây được hai tháng, sau đó thì rời đi. Lúc đầu cô ta gọi điện cho tôi hàng tuần, sau vài tháng, dần dần chẳng còn thấy tin tức gì nữa, tôi còn dành tiền để gọi điện thoại đường dài quốc tế cho cô ta nhưng cô ta lại chẳng thèm nghe máy."
Diệp Phi vẫn bất bình như cũ: "Anh không thể vì cô ta đối xử với anh như thế mà anh cũng không nghiêm túc ở bên Mạt Li được. "
"Khi còn ở đây, cô ta chẳng khác gì Mạt Li. Sao cô biết tôi và cô gái người Đức kia không phải là tình cảm xuất phát từ hai bên? Làm sao cô biết Mạt Li sẽ ở đây mãi mãi chứ?" Vẻ mặt của Tụng Tây vẫn không thay đổi, giống như đang nói về câu chuyện của một người khác: "Plego, đây là island life. Các cô đều sẽ rời đi, nhưng chúng tôi vẫn luôn ở lại nơi này. Cô nói xem đây là sân chơi của ai?"
"Được rồi, có lẽ là anh có nỗi khổ riêng của mình, tôi không có cách nào để đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ." Diệp Phi thở dài: "Nhưng cô ấy vẫn ở bên cạnh anh, hai người vẫn còn tình cảm với nhau thì hai người nên có trách nhiệm với nhau. Anh dám nói là mình không thích Mạt Li không?"
"Đương nhiên là thích rồi!" Tụng Tây nháy mắt một cái: "Cho nên là Mạt Li trở về rồi, cô không còn cơ hội đâu."
"Cái tên kia, thử trêu chọc tôi lần nữa xem, cẩn thận cái miệng của anh!"