Vào buổi chiều, Vương Tấn Tài và Trần Gia Tuấn dẫn các học viên ra biển luyện tập.
Đến khi khu nghỉ dưỡng chuẩn bị bữa tối, mọi người mới quay về, vẫn đang tắm rửa và thay quần áo. Mấy ngày qua, gần như Khắc Lạc Y không rời Mạt Li một tấc, Vạn Bồng, Nhân Đạt và vài nhân viên thay phiên đưa đồ ăn nhưng cũng chỉ đứng bên ngoài nhà cô ấy. Diệp Phi và Khâu Mĩ Hân chào hỏi rồi cô lấy hộp cơm đựng vài món ăn, lái chiếc mô tô nhỏ màu đỏ đến gần chợ mua món bánh mì nướng yêu thích của Khắc Lạc Y.
Khắc Lạc Y thuê một căn nhà nhỏ ở gần đó, mái che hình chữ A, trên thềm có đặt hai chiếc ghế mây, lối dẫn vào cửa được làm bằng những thanh gỗ được ghép lại thành hình vòng cung, hoa giấy trắng và tím bò phủ kín hai bên.
“Cô vẫn còn nhớ tôi thích cái này à.” Cô ấy cầm lấy bánh mì, cười híp mắt, vẻ mặt trông có hơi tiều tụy.
“Ngủ không đủ giấc nhỉ, mấy ngày qua vất vả cho cô rồi.” Diệp Phi khẽ nói, “Tiếc là không biết Mạt Li thích ăn gì.”
“Tôi đã thử hết mấy quán yêu thích của cô ấy rồi.” Khắc Lạc Y lắc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tôi mang tới một ít rau dưa thanh đạm.” Diệp Phi nói, “Còn có salad mực chua cay mua ngoài chợ.”
“Ừm, cảm ơn, cuối cùng thì giờ cô ấy cũng chịu ăn chút gì đó rồi, hai ngày trước cô ấy chỉ uống một chút nước trái cây, làm tôi sợ muốn chết.”
Hai người ngồi xuống ghế mây, ăn trái cây mà Diệp Phi mang tới.
Diệp Phi hỏi: “Cô ấy có dự định gì không?”
“Về nước. Đã đặt vé từ trước rồi, hai ngày nữa sẽ rời đi.”
Bây giờ quả thực không còn lý do gì để ở lại. Lòng Diệp Phi rất khó chịu, "Tụng Tây có đến không?"
Khắc Lạc Y gật đầu, "Bị tôi khuyên về. Cảm xúc của cậu ta cũng không ổn định."
"Sau này bọn họ... cứ thế này mà xa nhau sao?"
"Tôi không biết... Mạt Li muốn quên đi những chuyện không vui ở đây, mà ở giai đoạn này cũng chưa chắc muốn nhớ đến Tụng Tây.”
“Tình trạng của cô ấy vẫn không tốt sao?"
“Ừm, lúc thì bật khóc, lúc thì lại ngẩn ngơ.” Khắc Lạc Y lấy ra một gói thuốc từ trong túi, “Cũng nhờ KC đã giới thiệu một bác sĩ tâm lý người Singapore chỉ tôi cách khuyên nhủ Mạt Li."
Diệp Phi thấy cô ấy rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi xoay người lấy gạt tàn thuốc trên bệ cửa sổ thì rất ngạc nhiên.
Khắc Lạc Y đặt chiếc bật lửa trên tay xuống, “Xin lỗi, quên hỏi mất, cô có để ý không?”
Diệp Phi lắc đầu, “Chưa thấy cô hút thuốc bao giờ.”
“Cũng hơn 10 năm rồi chưa hút lại." Cô ấy cười, "Hồi cấp 3 có lén hút thử."
"Chắc cô cũng áp lực lắm nhỉ?" Diệp Phi buồn bã, "Không ngờ cuối cùng lại như thế này. Không biết Mạt Li có hối hận khi đã đến đây hay không."
"Giờ mà nói "cuối cùng" thì còn quá sớm." Khắc Lạc Y quay đầu, thở ra một làn khói sang một bên, "Hy vọng sau khi rời đi cô ấy có thể bình tĩnh lại, sống thật vui vẻ hạnh phúc."
"Chắc giờ cô ấy vẫn chưa muốn nói chuyện, mai tôi sẽ đến tiếp." Diệp Phi nghiêng người nhìn thoáng qua cửa phòng, thuận miệng hỏi: "Đao Ba vẫn chưa về à? Mẹ anh ấy ốm nặng lắm sao?"
"Bọn tôi... có chút rắc rối. Tôi và Đao Ba." Khắc Lạc Y khảy nhẹ tàn thuốc, "Có lẽ người tiếp theo rời đi là tôi."
"Sao?" Diệp Phi bất ngờ hô lên, đối với cô, chỉ trừ màu da, Khắc Lạc Y sống ở đây rất thoải mái, cô ấy đã hòa nhập vào cuộc sống thường nhật của hòn đảo.
Khắc Lạc Y biết cô sẽ khó hiểu nên mỉm cười: "Chỉ là rời khỏi hòn đảo này, cũng không phải là tận thế." Cô ấy ngừng một chút, "Bởi vì chút chuyện, gia đình anh ấy hy vọng đối tượng kết hôn của anh ấy cũng là một người Hồi giáo địa phương."
"Vậy... Đao Ba nói gì? Chỉ việc này mà sẽ cản trở hai người bên nhau sao?"
"Vốn dĩ bọn tôi cũng sẽ giận dỗi." Khắc Lạc Y cười, "Hiện giờ chỉ là có thêm lý do để chiến tranh lạnh."
"Thử nói chuyện với anh ấy xem, biết đâu sẽ có cách giải quyết."
“Anh ấy quá im lặng, chuyện gì cũng giữ trong lòng.” Khắc Lạc Y lắc đầu, “Đôi khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về Seattle để nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng tôi nghĩ giờ vẫn chưa phải lúc để từ bỏ cố gắng.”
Diệp Phi vỗ vai cô ấy, “Cô vẫn luôn rất tích cực.”
“Tôi chỉ là trân trọng từng giây từng phút được ở bên anh ấy.” Vẻ mặt Khắc Lạc Y nghiêm túc mà dịu dàng, “Hơn nữa ai có thể đảm bảo mối tình tiếp theo sẽ dễ dàng, nhất định sẽ thành công đâu? Phải xem người trước mặt hiện tại có đáng để cô làm vậy không."
"Cô có sợ tương lai không như bản thân mong muốn không?"
"Tôi không sợ tương lai, chỉ sợ bây giờ bản thân không đủ cố gắng thì sau này sẽ hối hận.”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi nghĩ đi nghĩ lại những gì cô ấy đã nói, mấp máy môi, “Làm sao chúng ta biết được người kia xứng đáng hay không?"
Khắc Lạc Y nắm tay lại rồi đặt lên chỗ trái tim, "Thực ra là nó hiểu rõ nhất. Chỉ xem cô có sẵn sàng đối mặt với sự thật hay không."
Lòng bàn tay Diệp Phi hơi ươn ướt, trái tim cô nhạy bén hơn đầu óc cô rất nhiều, nhưng cái gọi là sự thật vẫn còn một chút nghi hoặc từ sâu thẳm đáy lòng. Cô suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Có một chuyện mà tôi không biết nên hỏi ai.”
“Cô muốn hỏi gì?” Khắc Lạc Y mỉm cười, “Là chuyện… liên quan đến KC đúng không?”
Lúc quay lại cửa hàng đồ lặn, các học viên vừa hoàn thành phần hỏi đáp hôm đó. Yanes nhìn thấy Diệp Phi thì hỏi cô có muốn cùng suy nghĩ cho trang web tiếng Trung hay không, cô liền gật đầu.
“Đợi chút nhé, tôi đi lấy máy tính.” Anh ta vui vẻ chạy lên phòng.
Trần Gia Tuấn ngồi bên chiếc bàn trong một góc sân phơi, xung quanh là mấy cái ghế. Vài chiếc lá rơi trên cuốn sổ thành tích bên cạnh tay anh.
Diệp Phi bước tới, chắp tay trước bụng, “Tôi xin lỗi.”
Anh biết cô đang nói về chuyện hồi sáng Blue Oxygen tới chất vấn, “Không liên quan đến cô.”
“Là do tôi không có kinh nghiệm."
"Tôi đã nói rồi, không phải do cô. Sớm muộn gì cũng sẽ đến." Anh hất cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Tôi nghe Mĩ Hân nói anh và Mooney học cùng một khóa huấn luyện viên?”
“Ừ, trước kia quan hệ của chúng tôi rất tốt, là cộng sự trong quá trình học.” Anh nói, “Cô có biết không nhỉ? Tôi từng làm divemaster ở Blue Oxygen."
"Hả?"
"Sau này suy nghĩ khác nhau. Sau khi học xong khoá huấn luyện viên, tôi liền nghỉ việc ở đó."
Diệp Phi nhớ mọi người đều nói ban đầu anh lập nghiệp chỉ dựa vào một chiếc thuyền nhỏ và hai bộ thiết bị.
Trần Gia Tuấn khẽ hừ một tiếng, "Ông già bên đấy thì chẳng nói gì, chỉ có Mooney là cho rằng tôi cố ý đối đầu với Blue Oxygen."
"Bản thân anh ta thích ra vẻ liền cảm thấy người khác cũng giống mình." Diệp Phi tỏ vẻ đã hiểu, "Hơn nữa chỉ vì trước kia có quan hệ tốt với anh nên cứ thích so sánh với anh."
Cô nghĩ đến câu "Love KC" mà Mooney quăng lại khi trước khi rời đi, lúc đó vì sợ tâm sự bị lộ nên không suy nghĩ được gì. Trong màn đêm yên tĩnh, nghe Trần Gia Tuấn nói như thế, cô mới cảm thấy trong lời của Mooney càng có vài phần ấm ức, giống hai anh em đang tranh giành thể hiện trước mặt người lớn, lúc nào cũng muốn so cao thấp với đối phương. Cô không nhịn được hỏi: “Thật ra anh cũng không ghét anh ta đúng không.”
Trần Gia Tuấn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt như muốn nói cái gì cô cũng biết nhỉ. Anh ngừng một chút, “Quen biết nhiều năm như vậy, cũng có chút đau lòng.”
Anh thật sự là một người rất coi trọng tình cảm.
Diệp Phi nhớ lại những gì Khắc Lạc Y nói.
Sau khi cô đến, rõ ràng là anh ấy đã nói nhiều hơn trước. Đúng, anh ấy cũng hay nói rất nhiều với chúng tôi, nhưng về cơ bản thì đều là nói về lặn và công việc.
Tôi nghe nói rồi, tối hôm đó, anh ấy đã rất lo lắng, cũng rất tức giận. Nhớ những gì tôi từng nói không, trong cửa hàng có ba người mặt gỗ, nhưng nhìn anh ấy bây giờ.
Đừng để chuyện của người khác ảnh hưởng đến quyết định của cô.
Mà câu hỏi trước đó của Diệp Phi là, "Tại sao anh ấy và Jocelyn lại chia tay?"
“Khi tôi đến đảo thì cơn sóng thần đã là quá khứ rồi, tôi cũng chỉ là nghe những người khác kể lại, không biết cụ thể.” Khắc Lạc Y nói, “Tôi chỉ biết rằng Jocelyn bị thương rất nặng, trở về Singapore để hồi phục sức khỏe, đồng thời cũng có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng, KC cũng sống ở đó gần 2 năm, nhưng... Jocelyn đã yêu người khác. Cô ấy muốn quên đi biển, cũng xa lánh KC."
Những lời của Khắc Lạc Y khiến lòng Diệp Phi nhẹ nhõm, điều từng khiến cô lo lắng nhất không phải Trần Gia Tuấn đã từng yêu một người sâu đậm thế nào. Cô cũng từng yêu, từng đau khổ, cô biết rằng những vết thương kia có thể lành lại; đặc biệt là khi gặp được người khiến ta rung động.
Nỗi lo lớn nhất của cô là người này quá yêu bản thân, cho dù người mình yêu có bị thương nặng, anh cũng không thể thay đổi quỹ đạo của cuộc sống. Nhưng không phải vậy, anh đã thay đổi, nhưng rồi anh được gì?
Nhìn Trần Gia Tuấn đang ngồi duỗi chân bên cạnh, cành lá đung đưa trên đầu. Cô chợt nhớ đến ánh lửa nhỏ trong bóng tối khi lần đầu gặp gỡ. Giờ phút này đây, đốm lửa đỏ ấy đang rực cháy trong tim cô.
Khâu Mĩ Hân từng cảnh báo cô, nếu không giúp được đối phương thì sự cảm thông cũng là vô nghĩa, sẽ chỉ khiến tim ta mất đi sự phòng bị.
Cô ấy đã đúng.
Trái tim Diệp Phi không chỉ mất cảnh giác, nó đã dần tan chảy khi nhìn thấy hình bóng của anh.
Những do dự và lo lắng kia đều chìm vào trong lớp bùn mềm, không còn tăm hơi.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Cô và anh ngồi kề vai bên ngoài sân phơi, ngắm nhìn ánh đèn chiếu rọi mép cát. Những con sóng xuất hiện từ trong màn đêm, mang theo âm thanh sột soạt của thủy triều, để lại lớp bọt trắng xóa thoáng qua trên bãi cát mịn.
Đôi mắt anh trong veo và sáng ngời, cô muốn nhìn thẳng vào mắt anh nhưng lại không đủ dũng khí, chỉ có thể hướng mắt nhìn ra biển cả mênh mông.
Có cùng anh ngồi đây, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Cô gái bên cạnh bỗng trở nên trầm mặc.
Hôm nay cô không nói được mấy câu, thậm chí không hề chỉ trích sự ngang ngược của Blue Oxygen, thật sự là nằm ngoài dự kiến
của Trần Gia Tuấn. Nhưng mỗi câu nói của cô đều nói lên đáy lòng anh. Dù lúc này cô im lặng, nhưng cái cảm giác tồn tại yên bình này cũng đủ để khiến anh cảm thấy yên tâm.
Là vì, rốt cuộc cô không chạy ra ngoài gây chuyện nữa, nên anh mới cảm thấy yên lòng? Trần Gia Tuấn liếc nhìn Diệp Phi, cô đang yên lặng nhìn ra biển, vết bầm nơi khóe mắt rất rõ ràng, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt thẫn thờ của cô.
Khung cảnh này có chút buồn cười, tâm trạng của Trần Gia Tuấn đột nhiên tốt lên. Vừa định khịa cô gì đó thì nghe thấy Yanes hét lên: “Sơn ca nhỏ, chúng ta có thể bắt đầu công việc rồi!”
Sau khi cô rời đi, Trần Gia Tuấn cảm thấy bên cạnh có chút trống trải , gió đêm lành lạnh thổi qua vị trí đó.
Mang theo lời của Diệp Phi và Yanes.
Yanes hỏi: "Trực tiếp áp dụng nội dung và bố cục của trang web tiếng Anh luôn à?"
"Tôi nghĩ cần phải điều chỉnh một chút, nhất định phải có toàn bộ thông tin du lịch, chẳng hạn như tin tức giao thông, hướng dẫn chỗ ăn chỗ ở tại địa phương. Có rất nhiều người lười tra nhiều chỗ. Giao diện phải hấp dẫn, nhưng cũng phải đảm bảo tốc độ truy cập."
Hai người anh một câu cô một câu, Yanes vừa tải phần mềm nhập dữ liệu tiếng Trung vừa reo hò: "Nhìn xem, đây là tiếng Trung mà tôi gõ! Tôi đúng là biết ma thuật mà!"
Diệp Phi dở khóc dở cười, "Anh phải biết..."
"Đợi tôi tới Trung Quốc thì cô dạy tôi?"
"Hửm? Khi nào?"
"Đợi hoàn thành khóa huấn luyện viên tôi sẽ đi thăm cô." Anh ta còn không thèm nghĩ ngợi, "Dù sao thì ở đâu tôi cũng có thể làm việc được. Tôi muốn leo Vạn Lý Trường Thành."
"Mùa này Bắc Kinh vừa nóng vừa ngột ngạt, làm gì có ai đi leo Vạn Lý Trường Thành. Vẫn là không nên đi."
"Vậy cô nói xem tháng nào tốt?"
"Có lẽ là tháng 10."
"Cũng được, vậy tôi sẽ làm việc ở đây cho đến tháng 10 rồi đi tìm cô." Anh ta lên kế hoạch như bay, "Sau đó tôi có thể quay lại Đông Nam Á, hoặc là từ đó về thẳng Copenhagen."
Anh ta hỏi Diệp Phi, "Cô nghĩ phương án nào tốt hơn?"
"Hừm, tôi thấy đều được."
"Nếu là cô thì cô sẽ chọn phương án nào? Cô muốn đi đâu vào mùa đông?"
"Quá xa, tôi còn chưa nghĩ tới..." Diệp Phi thấp giọng nói, có chút chột dạ. Đây không phải là lời thật lòng, đương nhiên cô muốn quay lại Đông Nam Á, nhưng trừ hòn đảo này, cô không muốn đến bất kỳ nơi nào không liên quan cả. Cô đột nhiên ý thức được kỳ nghỉ của mình sẽ kết thúc sau hai tuần nữa. Coi như tìm được lý do để quay lại thì cũng đã là năm sáu tháng sau. Rời đi lâu như vậy, liệu có đêm dài lắm mộng, càng thêm phức tạp?
Yanes tưởng cô đang do dự nên đề nghị: "Đến Đan Mạch cũng không tệ. Tôi cũng có thể đưa cô đến Na Uy trượt tuyết, ngắm cực quang. Cô làm hướng dẫn viên du lịch của tôi ở Bắc Kinh, còn tôi sẽ là hướng dẫn viên du lịch của cô ở Bắc u. Hoàn hảo!"
"Bắc u quá đắt đỏ, hơn nữa tôi chỉ là một sinh viên, không dễ xin visa." Lời này là thật, Diệp Phi nói rất đoan chính.
"Vậy à..." Yanes nghĩ một lúc, "Tôi còn có vài người bạn muốn học tiếng Trung, có thể cân nhắc đến việc dạy học ngắn hạn. Bên đấy còn có một số nhà hàng Trung Quốc, tôi thấy có không ít người Trung Quốc làm việc bán thời gian. Chờ tôi hỏi thăm cái đã. Tôi có bạn bè ở Na Uy, ăn ở cũng không đắt." Anh ta càng nói càng hào hứng, "Phi, cô cứ suy nghĩ, nếu cô thực sự muốn đi thì nhất định sẽ có cách!”
Trần Gia Tuấn ngồi ở mép sân phơi, hút xong một điếu thuốc, đứng dậy đi vào phòng làm việc. Anh lật xem hồ sơ học sinh và đề cương bài giảng ngày mai vài lần, người bên ngoài vẫn không có dấu hiệu rời đi, hai người vẫn đang không ngừng nói chuyện, nhưng không hề nói về trang web.
Anh cau mày, liếc nhìn thời gian rồi tắt máy, khóa cửa phòng làm việc. Khi đi ngang qua Diệp Phi và Yanes, anh dặn dò: “Đến giờ về rồi, ngày mai còn phải báo cáo trên lớp.”
“Tôi đã chuẩn bị rồi!” Yanes tự tin.
“Chuyện trang web tiếng Trung không cần vội, khóa học là quan trọng nhất.” Trần Gia Tuấn nói, “Trong lúc kiểm tra sẽ không có ai giúp cho đâu.”
“Đúng đó, tôi cũng hơi buồn ngủ rồi, mai rồi bàn tiếp.” Diệp Phi nói xong thì muốn đứng lên. Nãy giờ cô vẫn luôn ngồi vắt chéo chân, chân phải để dưới chân trái quá lâu, nửa người tê rần, vẫn chưa đứng vững thì đã ngả người sang một bên.
Trần Gia Tuấn muốn kéo Diệp Phi lại nhưng Yanes ở gần hơn đã đỡ lấy vai cô, anh ta cong tay, để cô tựa vào người mình.
“Xin lỗi, chân tôi bị tê.” Cô vội vàng giải thích.
“Chân tay tê rần, có cảm giác như bị kim châm, là triệu chứng của bệnh giảm áp.” Yanes cười, “Cô cũng đâu có đi lặn.”
Vừa rồi anh ta tiến lên một bước, hơi nghiêng người, vóc dáng lại cao lớn, bả vai che đúng tầm nhìn của Diệp Phi. Gần như là cô tựa vào ngực Yanes, cũng không nhìn thấy biểu cảm của Trần Gia Tuấn.
Diệp Phi vịn vào bàn đứng thẳng dậy, “Tôi không sao.”
Cô lùi lại nửa bước, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Tuấn, vẻ mặt anh trầm tĩnh, hai mắt kiên định, không chút dao động, khiến cho đôi mắt vừa đen lại vừa sâu. Anh nhàn nhạt nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Diệp Phi nhìn theo bóng dáng của anh thì trong lòng có chút ảo não, vừa rồi cô lấy tay che lại, lén lút ngáp hai cái nhưng vẫn không chịu về, cô đang đợi Yanes lộ ra vẻ mệt mỏi để khuyên anh ta về nghỉ ngơi sớm.
Chỉ cần xung quanh có nhiều người là Trần Gia Tuấn lại thờ ơ với cô, chỉ khi hai người ở riêng, anh mới có những lời nói đùa và hành động quan tâm.
Sao nói đi là đi thế chứ, không thể đợi thêm một chút nữa à?