Khóa đào tạo lần này có bảy tám học viên, hai trong số đó là divemaster của các cửa hàng đồ lặn khác trên đảo, trong số những người còn lại có ba người đi cùng một chuyến tàu, đến chiều là bọn họ đã tới bến. Sau bữa trưa, Khâu Mĩ Hân đánh máy tên của bọn họ lên giấy A4 và đưa cho Vạn Bồng, đồng thời bảo cậu ta lên thị trấn để đi siêu thị, mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Lúc Bách Mạch về phòng ngủ trưa, Diệp Phi chán muốn chết, cô chống cằm nhìn bách khoa về các loài cá. Vạn Bồng khởi động xe bán tải rồi thò đầu ra ngoài, “Phi, lên thị trấn với tôi đi.”
Cái gọi là thị trấn thực ra chỉ là một vài con phố phồn hoa hơn một chút, nhưng ở đấy có hai siêu thị lớn, còn có không ít cửa hàng lưu niệm. Diệp Phi bật dậy, “Được, được thôi!” Sau đó cô quay lại nhìn Trần Gia Tuấn với vẻ dò hỏi.
Anh phất tay, “Đừng có chạy lung tung, đón người xong thì nhanh trở về.”
Trên đường đi, Vạn Bồng bật một bài hát sôi động, bản thân cậu ta cũng vui vẻ hát theo.
Diệp Phi cười: “Hẳn là Nhân Đạt làm không ít bánh sô cô la cho cậu nhỉ!”
Cậu ta vò đầu, có chút ngại ngùng nhưng trên mặt lại không kìm được sự vui vẻ. "Cô cũng nếm thử rồi à? Hương vị không tệ đúng chứ?"
Diệp Phi gật đầu.
“Tôi phải làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền, sang năm sẽ thuê cho Nhân Đạt một cửa hàng nhỏ.” Cậu ta tràn đầy khao khát. “Cô ấy thích nướng bánh, còn thích làm đồ thủ công nữa.”
“Hai người đều cố gắng như thế, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!” Diệp Phi hạ cửa kính xe xuống, làn gió nóng ẩm ập tới. Chiếc xe bán tải băng qua con đường ngoằn ngoèo bên ngọn đồi, biển cả mênh mông như thoát ẩn thoát hiện sau những rừng cây, giữa ban trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, phản chiếu lập lòe trên mặt nước.
Sau khi đến thị trấn, đầu tiên họ đi mua những thứ cần thiết mà Khâu Mĩ Hân liệt kê. Diệp Phi mua hai cây kem, đứng dưới mái hiên trên bến tàu cùng Vạn Bồng vừa ăn vừa đợi, tay cầm tờ giấy có tên học viên.
Khi phà cập bến, các hành khách lần lượt đi qua cầu giàn, một lúc sau, ba học viên liền tập trung bên cạnh Diệp Phi và Vạn Bồng. Một người là người địa phương đến từ một hòn đảo lân cận, đã từng đến cửa hàng đồ lặn để làm việc bán thời gian, khi nhìn thấy Vạn Bồng, anh ta liền nhanh chóng lại chào hỏi; một người khác là một người Mỹ to con, chắc phải to gấp hai lần Diệp Phi; người cuối cùng rất cao, anh ta đội một chiếc mũ rơm rộng vành, kính râm che hết nửa khuôn mặt, trên cằm để một lớp râu mỏng.
Cũng không khó để năm người ngồi hết lên chiếc xe bán tải, anh chàng người Mỹ to con chủ động ngồi vào ghế phụ, chàng thanh niên cao lớn ngồi ở hàng ghế sau, trông hơi chật vật, anh ta co đôi chân dài lại, dùng tay ôm lấy chân, trông có chút tội nghiệp; sau khi lên xe, người đàn ông địa phương muốn nhích vào giữa một chút để nhường chỗ cho Diệp Phi.
Cô đóng cửa lại và nói: “Không cần đâu, tôi ngồi phía sau.” Nói xong, cô bước ra sau xe, giẫm lên cây sắt để leo vào thùng xe.
Chành thanh niên chân dài thò đầu ra ngoài, “Làm sao có thể để con gái ngồi phía sau được chứ?”
Diệp Phi lót một bịch giấy vệ sinh ở dưới rồi điều chỉnh góc độ cho thoải mái: “Không sao, ngoài này không khí trong lành, tôi thích ngồi ở đây."
Chỉ nghe một tiếng "cạnh", anh ta cũng đẩy cửa xe bước xuống, chống một cánh tay rồi nhảy lên thùng xe, giọng nói mang theo ý cười: "Không khí ở đây quả nhiên rất trong lành, tầm nhìn cũng tốt."
Diệp Phi nhích sang một bên, anh ta kê cái ba lô lớn của mình ở phía sau: “Cũng rộng rãi hơn nữa.” Vừa nói, anh ta vừa duỗi eo, duỗi chân. Diệp Phi nghĩ, còn không phải chắc, hiện giờ gần như toàn bộ thùng hàng đều là chân của anh ta, ngồi ở trong xe quả thực là ngộp muốn xỉu.
Cả hai người đều từ chối xuống, Vạn Bồng cũng không thuyết phục nữa, cậu ta bắt đầu khởi động xe, những bài hát vui vẻ lại phát ra từ trong buồng lái.
Chàng thanh niên chân dài chìa tay ra, hỏi: “Cô tên gì?” Anh ta nói bằng tiếng địa phương.
Diệp Phi đến đây cũng đã hai lần nên cũng đã biết một vài câu chào hỏi cơ bản hàng ngày, cô trả lời: “Tôi là Phi.”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Anh ta cười nói: “Tôi tên là Yanes, xin chào.”
Diệp Phi đáp: “Xin chào.” Ngoài ra từ đó ra cô còn biết nói: cảm ơn, tạm biệt, ngủ ngon, đã ăn rồi sao, bao nhiêu tiền...
Trình độ giao tiếp của người kia ước chừng cũng chỉ ngang với cô, suy nghĩ hồi lâu, anh ta cởi mũ xuống, áp lên ngực mình rồi nói một câu, những sợi lau màu vàng nhạt lướt qua kính râm của anh ta.
Diệp Phi bối rối: “Cái gì?”
Yanes đội lại chiếc mũ rơm, có hơi nản lòng: “Phát âm của tôi tệ đến thế sao?” Anh ta nói lại lần nữa bằng tiếng địa phương, nói xong, anh ta còn kéo chiếc áo phông của mình, trên đó có một dòng chữ tiếng Anh, i love our king.
Diệp Phi cười: "Xin lỗi, tôi không phải là người bản địa, tôi là người Trung Quốc."
Yanes tháo mắt kính xuống, hai mắt anh ta như sáng lên, "Khéo thế! Cô biết tôi đến từ đâu không?"
Diệp Phi nhìn cái mũi cao, đôi lông mày nâu nhạt và đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta, “Đừng nói rằng anh cũng là người Trung Quốc đấy nhé.”
“Từ nhỏ tôi đã muốn đến Trung Quốc rồi!” Anh ta nghiêng người sang một bên, “Tôi là người Đan Mạch, Copenhagen, cô đã từng nghe về nó chưa?"
"Tất nhiên là tôi đã nghe qua rồi, Andersen đấy." Diệp Phi nói: "Ông ấy cũng rất nổi tiếng ở Trung Quốc với câu chuyện nàng tiên cá."
"Đúng thế, tôi rất thích Andersen. Nhưng cô có biết tôi thích câu chuyện cổ tích nào nhất không?” Yanes làm ra vẻ thần bí.
Diệp Phi lắc đầu.
"Ông ấy từng viết một câu chuyện xảy ra ở Trung Quốc, đấy."
"Có ấn tượng nhưng không nhớ rõ."
"Khi tôi nghe câu chuyện này lúc nhỏ, tôi luôn cảm thấy Trung Quốc rất xa xôi và huyền bí." Yanes vô cùng hào hứng, nói đến những câu từ ưu mỹ trong câu chuyện đó, còn nói Andersen còn từng xuất bản một quyển sách tranh minh họa đi kèm, Trung Quốc cũng từng xuất hiện trong đó, ông ấy còn đề ba dòng chữ nhỏ: "Người Trung Quốc uống nước mật hoa hồng, dùng lụa để lau miệng, nửa ngôi nhà đều được mạ vàng lấp lánh."
Diệp Phi bật cười: "Đều là tưởng tượng của người châu u thôi."
Yanes cũng cười: "Ở trong công viên Tivoli gần nhà tôi còn có tháp Trung Quốc đấy! Khi còn nhỏ, tôi hay nhìn quả địa cầu và thầm nghĩ, liệu có phải băng qua Bắc Băng Dương là có thể đến được Trung Quốc? Vì vậy nên tôi rất muốn vào ngành hàng hải."
"Có lẽ là có thể đến Nga... Vậy nên giờ anh đi lặn? Cũng không lệch mấy, đều là biển."
"Hiện giờ ấy à? Hiện giờ tôi là một hacker."
"Hacker?" Diệp Phi rất ngạc nhiên, cái nghề này cũng có thể nói toẹt thế được à, không phải đều thâm tàng bất lộ sao?
"Ha ha, thực ra là kiểm tra các lỗ hổng bảo mật của các công ty, họ thuê chúng tôi để tấn công vào hệ thống."
"Ồ, hacker danh chính ngôn thuận. Nghe có vẻ ngầu nhỉ!"
Yanes hỏi lại: "Còn cô? Cô là huấn luyện viên của cửa hàng hay là divemaster?"
Diệp Phi lắc đầu: "Đều không phải. Tôi là shop" slave." Trong lòng thở dài, sợ là đến cả cái vị trí này cũng không giữ được nữa.
Yanes hỏi: "Khóa huấn luyện rất bận nhỉ? Course director có nghiêm khắc không?"
"Tôi còn chưa từng gặp ngài Vương bao giờ." Diệp phi nói: "Ông chủ của cửa hàng rất nghiêm khắc." Cô nghĩ về cái gì đó, lại nói thêm: “Nhưng anh đừng lo lắng, con người anh ấy cũng khá tốt, không khó để ở chung.”
Hai người tán gẫu cả một đường, không lâu sau, mọi người đã về đến cửa hàng. Yanes đứng lên, đôi chân chỉ cần một bước là đã đáp đất, còn chẳng cần phải nhảy.
Diệp Phi leo ra khỏi thùng xe, đạp lên bàn đạp, còn cách mặt đất mấy chục centimet.
Yanes vươn tay, cẳng tay hơi cong, tạo thành một tay vịn. Diệp Phi cũng không từ chối, giữ lấy cánh tay anh ta để nhảy xuống rồi nói: "Cảm ơn."
Yanes tao nhã đáp: “Vinh hạnh của tôi.”
Trần Gia Tuấn tóm tắt ngắn gọn về các bài tập đã chuẩn bị trong mấy ngày qua và lịch trình chính thức của khóa học. Khâu Mĩ Hân đã đặt phòng cho mọi người, các học viên ra sảnh sau cất thiết bị của mình rồi mang đồ đạc đến khu nghỉ dưỡng. Yanes giơ mũ lên: "Sơn ca nhỏ, lát nữa cô còn ở đây chứ? Cô dẫn tôi đi dạo chợ đêm được không?"
Diệp Phi có chút xấu hổ, ai là sơn ca nhỏ chứ.
Trần Gia Tuấn cau mày: "Ai là sơn ca nhỏ?"
Yanes chỉ vào Diệp Phi: "Cô ấy đó. Mọi người không cảm thấy giọng nói của cô ấy rất hay sao?" Nói xong anh ta còn huýt sáo rồi nhanh chóng chạy về phía bãi biển, chuyển hướng đến khu nghỉ dưỡng phía sau.
Diệp Phi nhìn Trần Gia Tuấn, thấy đối phương cười mỉa, cô nhất thời có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại bản thân cũng đâu phải tùy tiện nói chuyện với người khác ở quán bar nên liền tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Anh ta muốn gọi thế nào thì gọi, tôi cũng đâu có kiểm soát được."
Trần Gia Tuấn hừ một tiếng: "Sơn ca? Chim sẻ còn nghe được, líu ra líu ríu."
Trời nhá nhem tối, sau khi tan làm, Yanes thuê một chiếc mô tô hạng nặng từ một cửa hàng gần đó, đứng trên bãi cát cũng có thể nghe thấy tiếng động cơ từ con đường phía sau. Anh ta sải bước lên sân phơi, một tay cầm mũ bảo hiểm, ném cho Diệp Phi rồi hớn hở chào cô: “Đi thôi, sơn ca nhỏ!”
Nhân viên và khách du lịch xung quanh đều nhìn sang. Diệp Phi dở khóc dở cười, “Không phải là anh quên tên tôi rồi đấy chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Anh ta cười: “Đương nhiên không phải. Phi là một cái tên rất hay, nhưng sơn ca nghe cũng hay mà. Như này thì cô sẽ biết tôi đang gọi cô.”
“Sắp đến giờ cơm rồi." Khâu Mĩ Hân: "Ăn xong rồi đi."
"Không cần đâu, chúng tôi đi chợ đêm." Yanes vỗ vỗ chiếc mũ bảo hiểm trong tay, "Bắt đầu từ ngày mai là ngày nào cũng phải chăm chỉ học tập rồi, tranh thủ thời gian đi dạo một vòng cái đã."
Khâu Mĩ Hân dặn dò: "Ở đó có một khúc cua gấp, rất nhiều đá dăm, ban đêm lái xe chậm một chút."
Yanes gật đầu.
Trần Gia Tuấn nhàn nhạt nói: “Sáng sớm mai ra biển luyện tập, đừng về muộn quá.”
Diệp Phi bĩu môi, cô có cảm giác như bị cha mẹ dặn dò trước khi đi chơi cùng bạn học vậy.
Yanes đưa ngón giữa và ngón trỏ lên tới chỗ lông mày, làm một động tác chào, “Đã hiểu thưa ông chủ, bà chủ."
Khâu Mĩ Hân cong môi: “Ai nói tôi là bà chủ, tôi là quản gia.”
Diệp Phi nhìn Trần Gia Tuấn, vẻ mặt anh vẫn như thường, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng ấy.
Yanes phóng xe như bay, hai người chạy xe đến cuối đảo, ngắm hoàng hôn dưới ngọn hải đăng rồi rẽ vào chợ làng giữa đảo mua đồ nướng và trái cây, ngồi trên bờ biển vừa ăn uống vừa nói chuyện. Yanes kể về những chuyến đi đến Đông Nam Á của mình trong năm qua, ban ngày học lặn, ban đêm lại làm hacker. Diệp Phi kể cho anh nghe về một Trung Quốc chân thực, về những nơi mà cô đã đi, về cảnh đẹp và cuộc sống của người dân địa phương.
Nói đến khi gió đêm mát rượi, cả hai mới đứng dậy đi về.
Yanes nói: “Quên mất việc bảo cô mặc thêm áo.”
“Không sao, nhiệt độ cũng khá dễ chịu, cũng sắp về rồi.”
“Xe càng nhanh thì gió sẽ càng lớn, sẽ hơi lạnh một chút." Nói xong, anh ta cởϊ áσ sơ mi trên người ra khoác lên người Diệp Phi, "Tôi mặc áo phông là được."
Cô muốn trả lại nhưng Yanes đã đè vai cô lại và mỉm cười: "Đây là điều mà một người đàn ông nên làm, là một quý cô, cô nên chấp nhận ý tốt của anh ấy".
Anh ta cố tình dùng giọng điệu trầm bổng và làm tư thế "xin mời" rất khoa trương. Diệp Phi ôm bụng cười, cũng không từ chối nữa.
Đã hơn mười giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phi đâu.
Trần Gia Tuấn biết không phải cô trực tiếp từ chợ đêm trở về ký túc xá mà là cô chưa về. Vì Yanes cũng chưa trở về. Anh ta sống trong khu nghỉ dưỡng bên cạnh cửa hàng đồ lặn, tiếng xe máy vang như thế, không thể có chuyện không nghe thấy được.
Anh cau mày, nhìn ba tờ giấy trong tay, cùng một khung cảnh được vẽ bởi ba người khác nhau. Bức trên cùng là do Diệp Phi vẽ, ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu xuống, tờ giấy trắng phát ra ánh sáng xanh lờ mờ, trên đó là bút tích vừa lộn xộn vừa trẻ con.
Một đường thẳng cắt ngang qua tờ giấy trắng, bên dưới là một hòn đảo nguệch ngoạc; các đường ở giữa biểu thị cho những gợn sóng không hề mềm mại chút nào; hai vòng cung trên bầu trời cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giữa chúng là đầy những chấm nhỏ, trông giống như mực nước không cần cận bị vẩy lên.
Trần Gia Tuấn nhếch môi, không phải chế nhạo mà đơn thuần chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi.
Đây là Dải ngân hà trong mắt cô ấy sao?
Tiếng vù vù của xe máy truyền đến từ xa, trong chốc lát lại biến thành tiếng gầm rú, sau đó lại quay về với sự yên tĩnh. Có tiếng bước chân sột soạt trên bãi biển, tiếng trò chuyện của hai người, kèm theo những tràng cười sảng khoái.
“Ể, trong cửa hàng còn có người này.” Yanes chân dài, hai bước liền bước lên bậc thềm. “Ồ, là ông chủ.”
Trần Gia Tuấn gật đầu, nhìn sang cô gái sau lưng anh ta, bước chân của cô nhẹ nhàng, trên mặt còn mang theo ý cười, tóc mái bị chiếc mũ bảo hiểm đè cho xiêu vẹo, phần đuôi tóc bị gió thổi bay, trông hơi rối. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng rãi che đến ngang đùi, trông giống như một chiếc váy.