Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 13: Sầu Riêng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đảo Bond thường được du khách gọi là cải thảo, hòn đảo chỉ là một phiến đá vôi dốc ngược nhô lên từ đại dương xanh thẳm, trên rộng dưới hẹp, trông lại càng giống một cột đá to lớn. Gần đó có cho thuê thuyền, cách đó không xa còn có thể cưỡi voi. Nơi này cũng là địa điểm du lịch hấp dẫn hàng đầu của các đoàn du khách, theo dọc đường đi, Diệp Phi gặp được vài nhóm du khách trong nước, họ nói các tiếng địa phương từ khắp trời nam đất bắc, trông chốc lát ấy, cô có ảo giác như mình đã trở lại Trung Quốc. Cô chẳng hứng thú gì với mấy hạng mục du lịch ở đây, chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi lên thuyền đến hòn đảo tiếp theo. Lỗ tai đã không còn quá đau nhưng vẫn có chút sưng tấy, Diệp Phi nhớ lời nhắc của Trần Gia Tuấn, nhìn những người khác nô đùa trong làn nước xanh ngắt, cô chỉ thay áo tắm rồi trải một cái khăn lớn trên bờ cát, bôi kem chống nắng, vừa đọc sách, vừa trở qua trở lại mà phơi nắng. Đến khi khá nóng, cô liền đi đến dưới tàng cây bên cạnh bãi biển, mua một trái dừa từ người bán hàng rong, uống hết nước rồi bổ nó làm đôi, nạo phần thịt non ăn gần như trong suốt để ăn.

Đến khi chạng vạng, nhóm du khách tụm năm tụm bảy đi đến rìa bãi biển, có người đi dạo, có người lại nghịch nước, mặt trời chậm rãi trầm mình vào biển cả. Ở phía chân trời, thoát ẩn thoát hiện những đám mây màu xám nhạt, Diệp Phi đứng ở chỗ nước sâu đến đầu gối, lẩm bẩm nói: “Không phải lại mưa nữa chứ.” Thời tiết hôm nay rất rốt, có một chiếc thuyền nhỏ chạy về phía bờ biển, cô không nhịn được mà liếc nhìn người lái thuyền đang cầm bánh lái ở đuôi thuyền một cái, là cái người bản xứ đen gầy. Thấy cô nhìn qua đấy không chớp mắt, đối phương cong đôi mắt đen láy, cười với cô một cái.

Khách sạn nhỏ nơi Diệp Phi nghỉ chân cách biển hai con đường, giá cả rẻ hơn một nửa so với những chỗ có thể nhìn ra biển, phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, chiếc giường rộng rãi được trải một chiếc ga trắng tinh, thật sự là khác một trời một vực so với ký túc xá nhân viên chật chội ẩm ướt mà cô đã ở trong mười ngày qua. Trong nhà vệ sinh có lắp máy nước nóng, không giống như khi còn ở ký túc xá, cô phải chạy tới nhà tắm công cộng, buộc chặt cửa, nhân lúc nhiệt độ cơ thể còn cao mà tắm nước lạnh. Cuối cùng hôm nay cô đã có thể tắm nước ấm một cách thoải mái, đến những quán ăn bên đường mà nhàn hạ ăn cơm chiều. Không cần phải xem tài liệu, không có ai để nói chuyện, Diệp Phi chỉ cảm thấy bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, khi đi ngang qua mấy quán bar náo nhiệt, cô dừng chân lại nhìn một lúc nhưng căn bản là chẳng có hứng thú đi la hét ầm ĩ với người lạ.

Bôn ba cả một ngày trời đã có chút mệt mỏi, sau khi trở lại khách sạn, cô chỉ xem sách trong chốc lát liền ngủ mất. Cô cũng không đặt báo thức, vốn định sẽ ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, ai ngờ hôm sau chưa đến 7 giờ cô đã tỉnh dậy. Nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, Diệp Phi giật mình, xoay người ngồi dậy, sau khi bình tĩnh lại cô mới ý thức được mình không cần phải chạy đến cửa hàng đồ lặn hỗ trợ nữa. Cô không ngủ được nữa, dứt khoát thay quần áo rồi ra ngoài kiếm gì đó ăn. Phần lớn các cửa hàng vẫn chưa mở cửa, chỉ có 7-Eleven sáng đèn.

Đi hết một vòng, cô lại đi đến bãi biển, có một cửa hàng đồ lặn đã mở cửa, chuẩn bị mở hàng, nhân viên của cửa hàng chạy tới chạy lui, khiêng bình khí, chuyển ra một thùng thiết bị. Có một thanh niên trông có vẻ như là thực tập sinh, cầm một lúc mấy cái thắt lưng chì(*), Diệp Phi đảo mắt nhìn sang liền nhìn thấy trong đó có một cái sắp rơi.

(*)Thắt lưng chì: Công dụng chính của thắt lưng chì (En: weight belt Fr: lestage) là giúp chúng ta có thể lặn được xuống. Nếu mặc bộ đồ lặn (độ dày từ 3 mm trở lên) mà không có thắt lưng chì thì ta khó mà lặn xuống được. Với bộ đồ lặn dày hơn 5 mm trở lên nếu không có thắt lưng chì thì dù bơi bằng chân nhái cũng vô dụng vì ta bị nổi lên quá mức.

Quả nhiên, cậu ta mới vừa đi được hai bước thì đã bị huấn luyện viên lớn tiếng mắng: “Nếu khối chì mà rớt xuống thì cậu muốn đập nát ngón chân của mình hả?”

Ngữ khí kia cực kỳ giống với Trần Gia Tuấn: “Thứ không bảo cô đυ.ng vào thì đừng có đυ.ng”. Bên tai Diệp Phi như vang lên âm thanh vừa lạnh nhạt vừa không kiên nhẫn của anh, cô không khỏi nở nụ cười, dừng bước, nhìn mọi người đang bận rộn, trong lòng cô chỉ cảm thấy cùng thân thiết.

Có nhân viên cửa hàng đi đến, mỉm cười chào cô, hỏi cô có muốn đi lặn hay không. Diệp Phi vội vàng xua tay, nói lỗ tai mình đang bị nhiễm trùng.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: “Thế thì tiếc quá, lần sau, lần sau lại đến nhé!”

Cô cười gật đầu: “Ừm, nhất định, lần sau nhất định sẽ thử.”

Diệp Phi trèo lêи đỉиɦ núi, nhìn về phía bãi cát uốn lượn ở đằng xa, cát trắng pha chút ngà ngà, trông như một mặt trăng lưỡi khổng lồ liềm rơi xuống giữa chốn núi rừng xanh ngắt. Xuống núi theo sườn bên kia, đi đến cuối bãi biển, cô bắt gặp vài căn nhà đổ nát đứng lẻ loi bên cạnh bờ cát. Bên trên tường của một trong những căn nhà ở đó còn treo một tấm bảng - đây là di tích của trận sóng thần Ấn Độ Dương năm 2004(*). Diệp Phi cũng biết đại khái, nhưng theo từng dòng chữ được ghi lại, cô vẫn khϊếp sợ như cũ. Hơn hai mươi vạn người dân sống ven Ấn Độ Dương đã bỏ mạng, người lưu lạc khắp nơi lại càng nhiều hơn, mà ngay cái mảnh đất nơi cô đứng thẳng cũng đã từng bị những con sóng lớn gột rửa, để lại hàng ngàn đau thương. Mà hôm nay, những chiếc thuyền đuôi dài thản nhiên lướt qua mặt nước, có những đứa trẻ nô đùa đuổi bắt nhau trên bãi biển, giữa cái cảnh tượng đổ nát, một đám dây leo nghiêng mình vươn ra phía biển, nở ra những đóa hoa nhỏ xinh màu tim tím.

(*)Động đất Ấn Độ Dương năm 2004, được biết đến trong cộng đồng khoa học như là Cơn địa chấn Sumatra-Andaman, là trận động đất mạnh 9.3 Mw xảy ra dưới đáy biển Ấn Độ Dương ngày 26 tháng 12 năm 2004. Trận động đất kích hoạt một chuỗi các đợt sóng thần chết người lan tỏa khắp Ấn Độ Dương, những con sóng cao 30m tàn phá các cộng đồng dân cư sinh sống ven biển ở Indonesia, Sri Lanka, Ấn Độ, Thái Lan, Myanmar và những nơi khác, cướp đi sinh mạng của 225.000 người thuộc 11 quốc gia. Cho đến nay, thiên tai này là một trong những thảm họa gây nhiều tử vong nhất trong lịch sử thế giới hiện đại.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Cô xoay người, hướng mặt về phía biển rộng, một màu xanh thẳm trải dài vô tận, giờ phút này yên ả đến lạ. Nó cũng từng có những thời khắc bạo nộ và hung tàn, nhưng sau những lần hoang tàn đổ nát ấy, mọi người lại cứng cỏi mà đứng lên.

Tất cả quá khứ đều sẽ qua đi, nhưng nếu từ bỏ chính mình, đó mới là vô phương cứu chữa.

Trong lòng Diệp Phi thoát hiện lên mấy câu đó, cô lại yên lòng trong nháy mắt.

Cô lấy sổ ghi chép của mình ra, tìm thấy những điều nhất định phải làm mà mình đã liệt kê lúc trước, cô đọc từng điều, từng điều một, đó là kế hoạch ban đầu đối với kỳ nghỉ trên đảo này. Mà hiện tại, khi mà cô đã có thể tự do tự tại hưởng thụ ánh mặt trời, bãi cát, bóng dừa, những thứ này lại mất đi lực hấp dẫn. Cô không biết mình nên làm gì, tâm trạng như treo giữa không trung. Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong cô, Diệp Phi nắm chặt túi xách, nhanh chóng chạy về khách sạn.

Lễ tân thấy đầu cô đầy mồ hôi thì hỏi: “Cô đi leo núi à? Phong cảnh trên núi có đẹp không?”

Diệp Phi gật đầu: “Cực kỳ đẹp. Nhưng tôi nghĩ tôi nên về rồi.”

“Nhanh như thế mà đã phải về Trung Quốc rồi sao?”

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Không, về nơi có những người bạn của mình.”

----------------------

Vài khách hàng rời khỏi cửa hàng, lại có thêm vài học viên mới tới. Sau khi ăn cơm trưa, Trần Gia Tuấn cầm một xấp đơn đăng ký, lập ra kế hoạch lặn trong mấy ngày tới. Trong cửa hàng rất yên tĩnh, có thể nghe được sột soạt khi bút lông ma sát trên bản trắng.

Lúc này, bậc thềm phía sau truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, sau đó một tiếng “bịch” vang lên. Anh quay đầu, một bóng dáng mảnh khảnh đứng ngược chiều ánh sáng, tóc cô bị gió biển thổi bay lộn xộn, ánh mặt trời lóa mắt phía sau chiếu lên mặt biển trong suốt xanh thẳm. Diệp Phi để chân trần, bên cạnh là chiếc túi du lịch của cô.

“Xin hỏi, nơi này có cho thuê kính và chân vịt không?” Cô thè lưỡi, cười hỏi.

“Naughty girl (cô nhóc bướng bỉnh).” Trần Gia Tuấn xoay người, vẻ mặt kỳ quái, anh nhếch một bên khóe miệng, giống như kìm nén nụ cười, nghiêm mặt nói: “ Only scuba diving (chỉ cung cấp đồ lặn bằng bình dưỡng khí).”

Cô lau mồ hôi trên trán: “Sáng sớm hôm kia tôi mới lên máy bay, nếu làm thêm một ngày rưỡi nữa thì có còn được bao ăn không?”

Trần Gia Tuấn khoanh tay, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng giọng nói lại có chút nhẹ nhàng: “Ai bảo cô về đây?”

Cô nhún vai: “Cũng đâu có ai nói không cho tôi về đâu.”



Hôm nay Vạn Bồng không ra biển, cậu ta vẫn luôn bơm bình khí ở sân sau. Vừa xách hai bình ra bên cạnh sân phơi, nhìn thấy Diệp Phi, cậu ta liền vội vàng đặt bình khí xuống, dang hai tay chạy đến: “Ôi, Phi, tôi tưởng cô đi rồi chứ!” Nói xong, cậu ta ôm cô một cái thật chặt.

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ là sẽ tiện đường rời đi luôn.” Diệp Phi chớp mắt: “Nhưng tôi cảm thấy không thể không chào tạm biệt mọi người được.”

Trần Gia Tuấn hỏi: “Đã làm hết những điều muốn làm rồi sao?”

“Ừm, gần như là thế.” Diệp Phi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không tính là hết… Có điều có một số chuyện không có hứng làm lắm.” Cô bắt chước giọng điệu không kiên nhẫn của Trần Gia Tuấn, nói: “Boring.”

Hai chiếc thuyền của Scuba Libre đã lục tục trở về bến. Khắc Lạc Y khiêng trang bị về cửa hàng, nhìn thấy Diệp Phi đang đứng cười ở trước cầu thang, cô ấy vui mừng hét lên một tiếng.

“Tôi lại về rồi đây, có hết hồn không!” Diệp Phi đi lên phía trước, giúp cô ấy cất trang bị.

Khắc Lạc Y dang rộng hai tay ôm lấy cô, vỗ sau lưng cô vài cái: “Tôi biết sẽ không có chuyện cô không từ mà biệt mà!”

“Tôi không nói lời tạm biệt có lẽ là do cảm thấy vẫn chưa tới thời điểm rời đi.”

“KC còn nói cô có rất nhiều chuyện muốn làm, ba ngày thì gấp quá, cho nên cô sẽ không trở lại.” Khắc Lạc Y chỉ ngón cái vào Trần Gia Tuấn đang đứng phía sau.

“Ừm, cũng không biết là vì sao mà lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy những chuyện này không có ý nghĩa gì cả.”

Đao Ba lời ít ý nhiều: “Bởi vì cô không phải là khách du lịch.”

“Đừng có quấy rầy mọi người làm việc.” Trần Gia Tuấn ho khan một tiếng, chỉ vào Diệp Phi: “Áo thun của cô đâu? Thay cái đúng size đi, mặc xong rồi lại qua đây.”

Cô vui vẻ mà cười rộ lên, ra sức gật đầu.

Hôm nay là thứ năm, ở gần thôn trung tâm của hòn đảo có một khu chợ rất náo nhiệt. Khi trời nhá nhem tối, Đao Ba lái xe đưa Khắc Lạc Y, Diệp Phi và Vạn Bồng đến quán ăn để dùng bữa.

Khắc Lạc Y thò đầu ra khỏi cửa kính xe: “KC này, đi cùng chúng tôi đi!”

Trần Gia Tuấn phất tay: “Tôi còn có việc phải làm.”

Ngồi trên ở xe, Diệp Phi hỏi: “Đã tan làm rồi mà anh ấy còn bận cái gì thế?”

“Tháng sau khóa Course Director sẽ đến đây mở lớp, KC muốn chỉnh sửa lại tài liệu đăng ký một chút, trả lời thư của ứng cử viên, còn phải giúp họ đặt phòng gì đó nữa.” Khắc Lạc Y đáp: “Thật ra cũng tốt, chỉ là anh ấy không thích mấy việc tụ tập.”

Đao Ba nói: “Anh ấy là người tốt, chỉ là tịch mịch quá.”

Vạn Bồng hăng hái nói chen vào: “Chúng ta giúp ông chủ tìm bạn gái đi!”

Khắc Lạc Y xoay người vỗ trán cậu ta một cái: “KC còn cần người khác giúp sao?”

Vạn Bồng gãi đầu: “Ni Nhã của cửa hàng lưu niệm cũng rất thích ông chủ, cứ hay tặng quà cho anh ấy, nào là đồng hồ báo thức có thể phát sáng, rồi giá để ảnh có lò xo gì đó. Tôi thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp.”

Đao Ba “hừ” một tiếng: “Nhóc con, lo chuyện của mình cho xong đi.”

Khắc Lạc Y cười giòn tan: “Đẹp hơn Nhân Đạt không?”

“Ấy, đừng lấy tôi ra trêu đùa.” Vạn Bồng trở nên luống cuống: “Mọi người không nói gì với Nhân Đạt đó chứ, không nói đúng không?!”

“Đương nhiên là không rồi, mấy chuyện này vẫn nên để lại cho cậu tự nói chứ.”

Vạn Bồng nắm tay: “Chờ tôi kết thúc thực tập, tìm được công việc cái đã!”

Về chuyện của Trần Gia Tuấn, Diệp Phi có chút tò mò, nhưng cô cũng không tiện đi truy hỏi. Khắc Lạc Y đã chuyển đề tài, thảo luận về sở thích của Nhân Đại cùng Vạn Bồng, tư vấn giúp cậu ta nên mua quà gì ở chợ.

Sau khi đến chợ, mọi người uống nước ép quýt tươi, mua được cánh gà nướng với giá chỉ vài đồng một phần, Diệp Phi thèm thuồng nhìn sườn nướng đỏ hồng trên bếp lửa, nhưng nghĩ đến việc Đao Ba là tín đồ đạo Hồi, cô chỉ có thể từ bỏ. Họ còn thấy các loại côn trùng chiên - nhện này, ấu trùng, còn có cả các loại côn trùng giáp xác, Vạn Bồng xúi giục Diệp Phi thử xem, cô cầm một con lên, vẻ mặt vô cùng đau khổ, cau mày, nhắm mắt, nhét vào trong miệng. Khắc Lạc Y che mắt quay đi: “Bất kể là tôi tới đây bao nhiêu năm cũng không có cách nào chấp nhận nổi mấy thứ này, eo ôi, nổi hết cả da gà.”



Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi nhìn thấy các loại bánh gạo nếp được bọc bằng lá trúc, lòng hiếu kỳ của cô dâng lên, thế là cô liền mua một cái.

Khắc Lạc Y nói: “Mẹ Đao Ba giỏi làm món này nhất đó, ngon hơn ở ngoài bán nhiều.”

Đao Ba gật đầu: “Lần sau cô tới tôi sẽ mang cho cô.”

Diệp Phi lại mua mấy quả xoài, ba bốn cân(*) măng cụt, Vạn Bồng xách chúng giúp cô.

(*) 1 cân = 0.5 kg

“Chúng ta đi mua đồ ăn sáng ngày mai cho mọi người đi!” Khắc Lạc Y chỉ một ngôi nhà nhỏ màu trắng bên đường: “Bánh mì ở đây cực kỳ ngon, mang hương vị của quê nhà ấy.”

Đi đến trước ngôi nhà, một người phụ nữ trung niên địa phương đang cầm một cái túi nhựa, gắp từng cái bánh mì nướng bỏ vào, đóng gói cẩn thận. Khắc Lạc Y chắp tay trước ngực, chào hỏi bà ấy bằng tiếng địa phương, sau đó chọn một cái bánh mì nướng, hai cái bánh mì Pháp. Đao Ba trả tiền một cách rất tự nhiên rồi ôm bánh mì vào trong ngực. Khắc Lạc Y xé một miếng bánh mì Pháp bỏ vào trong miệng, sau đó lại xé một miếng khác đưa đến bên miệng Đao Ba. Ở trước mặt mọi người, anh ấy có chút xấu hổ mà nghiêng người, nhưng vẫn há miệng cắn bánh mì, vừa nhai vừa cười một cách bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Bọn họ đứng sóng vai giữa làn khó lờ mờ trước cửa hàng bánh mì, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn có chút mờ nhạt sáng lên, ánh sáng ngà ngà làm cho lòng người cũng cảm thấy ấm áp.

Lúc này, Diệp Phi bỗng nhiên nhớ hình ảnh Trần Gia Tuấn cầm mì gói, còn có dáng vẻ anh ngồi yên lặng hút thuốc một mình dưới ánh sáng trắng xanh của bóng đèn tiết kiệm năng lượng. Từ lúc em gái anh ra đi đến bây giờ cũng đã gần mười năm, anh cũng từng nói, quá khứ đã qua đi, thế tại sao sau những giây phút huyên náo, anh vẫn mang cái dáng vẻ cô đơn và xa cách đến thế?

Từ chợ trở về, Đao Ba và Khắc Lạc Y đến Monkeybar, Vạn Bồng đến Joy tìm Nhân Đạt trò chuyện. Diệp Phi xách theo bánh mì và trái cây, xuống xe ở con đường đến bãi biển, cô đi vài bước về phía ký túc xá rồi lại xoay người, đi thẳng đến cửa hàng đồ lặn. Vừa bước lên bậc thang, cô đã ngửi thấy mùi mì ăn liền nồng đậm trong không khí. Cửa văn phòng vẫn đang mở, Trần Gia Tuấn ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm màn hình máy tính một cách vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng anh lại nhấp chuột, phát đi phát lại một đoạn nhạc nào đó.

Diệp Phi ló đầu về phía trước, giơ cái túi trong tay lên: “Anh có muốn ăn xoài và măng cụt không?”

“Đừng ăn trong cửa hàng, sẽ có kiến.” Anh nhíu mày, chỉ về phía cửa: “Ra ngoài ăn đi.”

“Ồ…” Cô lùi về, hậm hực đi xuống dưới bậc thang, ngồi trên một bậc phía trên bãi cát.

“Chạy đi đâu đấy?” Vài phút sau, bóng dáng của Trần Gia Tuấn xuất hiện trên sân phơi, anh chống hông, cười nhạo nói: “Bảo cô ra ngoài ăn chứ ai bảo cô ra bãi cát chứ.”

“An toàn, khỏi phải bị anh đuổi lần nữa.”

Anh đi tới, ngồi trên bậc thang, vươn tay ra: “Măng cụt.”

Diệp Phi đưa cho anh một quả, anh xoa nắn: “Cũng khá tươi đấy. Biết cách để phân biệt bên trong có mấy múi không?”

Cô gật đầu: “Ban nãy Vạn Bồng vừa dạy tôi.”

“Hừm, bây giờ cái gì cô cũng biết nhỉ.” Trần Gia Tuấn tách vỏ quả một cách rất sạch sẽ lưu loát, trên ngón tay không hề dính một chút mủ.

Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi một trên một dưới ở cầu thang, ăn hết mười mấy quả măng cụt trong túi. Sau đó anh đứng dậy, kéo ống nước cao su đang được nối với vòi nước qua, xịt rửa sạch sẽ chỗ ban nãy bọn họ đã để vỏ.

“Sao lại về rồi?” Anh hỏi.

“Cái kia… Muốn chào tạm biệt mọi người…”

“Tôi đang nói là từ chợ về, sao lại về cửa hàng?” Trần Gia Tuấn bảo cô thắt chặt túi rác rồi ném vào thùng rác ở bên bãi biển.

“Đi cất bánh mì, bữa sáng của ngày mai đấy.” Cái lý do này có chút không đủ, chỉ là cô muốn về nên dạo bộ về thôi. Diệp Phi nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Còn muốn xem cuốn sách về các loài cái nữa, để phân biệt thêm vài loài.”

Trần Gia Tuấn nhướng mày nhìn cô: “Nét mặt của cô khi xem sách về cá cứ như đang xem thực đơn ấy.”

Diệp Phi bĩu môi: “Cái này không trách tôi được, tôi chỉ từng đi siêu thị, sao biết bộ dạng chúng bơi dưới nước trông như thế nào chứ.”

“Khỏi cần xem, còn có một hai ngày, có thể nhớ được cái gì chứ.” Anh lộ ra vẻ mặt khinh thường, xoay người đi vào văn phòng.

Diệp Phi đứng đờ tại chỗ: “Coi thường người khác quá đấy, dù sao cũng tốt hơn là không xem mà!”

Trần Gia Tuấn đã đi đến cửa, anh xoay người ngoắc tay: “Đứng đờ ra đấy làm gì, lại đây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »