Chương 11: Ranh Giới (1)

Sau khi kết thúc công việc, mọi người thay quần áo và đến Joy để ăn tối, họ gọi rất nhiều đặc sản địa phương như gỏi hải sản chua cay, cà ri gà, Tom Yum Goong, cải xoăn xào, cá nướng lá chuối ... Còn có cả xiên thịt gà, bò, tôm nướng than, bên ngoài hơi cháy, bên trong vừa tươi vừa ngọt, ăn kèm với dưa leo, hành tây và bánh gạo, chấm với bơ đậu phộng tự làm của quán, khiến cho người mấy ngày nay chỉ toàn làm bạn với cơm rang và mì là Diệp Phi không thể ngừng ăn. Khắc Lạc Y còn gọi cả món tráng miệng, bên trên phần gạo nếp trắng tinh, óng ánh là một lớp xoài chín ngọt, phủ lên đó một thìa nước cốt dừa. Hai cô gái chia đôi, ăn uống vô cùng say mê.

Sau bữa tối, mọi người lại dọc theo bãi biển đi đến Monkeybar. Trịnh Vận Xương cũng tình cờ có mặt ở đó, ông ta tươi cười chào hỏi mọi người. Tụng Tây không có ở quầy, người phục vụ còn lại không biết pha chế rượu, Trần Gia Tuấn yêu cầu anh ta lấy ly và đá viên, tự mình đi vào phía sau quầy bar, lấy một chai Vodka và vài lon nước tăng lực.

“Hôm nay mọi người đều chịu lạnh rồi, uống chút rượu mạnh để xua tan cái lạnh đi.” Anh rót rượu cho mọi người, có người cho thêm đá viên và nước tăng lực vào ly, còn anh thì không bỏ gì cả. Vạn Bồng định thêm vào cho Trần Gia Tuấn nhưng anh ngăn lại: "Tôi thích hương vị thế này, sạch sẽ."

Diệp Phi nhìn trước mặt mình, đừng nói là rượu, đến cả ly còn không có, cô hất cằm: “Thế này mới gọi là sạch sẽ.”

Trần Gia Tuấn cười nhạt một tiếng, gọi người phục vụ đến dặn dò vài câu. Không lâu sau, anh ta cầm một chiếc ly Hurricane(*) bước đến, đặt trước mặt Diệp Phi, thức uống bên trong có màu vàng nhạt, mang theo mùi thơm của dừa.

(*)Ly Hurricane: Bề mặt thủy tinh trong suốt; không họa tiết. Thân ly cao, bầu ly gợn sóng uyển chuyển và chân đế rộng vừa phải. Chân ly dày, ngắn, tựa như một viên pha lê phát sáng. Trọng lượng ly nặng vừa phải, cầm rất chắc tay và vô cùng thuận tiện. Hurricane Glass thường được dùng để phục vụ các món sinh tố, cocktail trái cây hay pha chế các món có đá hay đá nhuyễn.

“À, Pina Colada mà cô hay gọi ở quán bar đấy.” Trần Gia Tuấn đẩy chiếc ly lại gần cô.

Diệp Phi nhấp thử một ngụm, hương vị của dứa và nước dừa rất thanh mát, nhưng hoàn toàn không có chút mùi Rum nào. Cô nhìn Trần Gia Tuấn, anh nhướng mày, cười tinh quái: "Phiên bản mẫu giáo."

Vạn Bồng cầm chai vodka lên, đặt miệng chai lên thành ly của cô: "Tôi sẽ thêm một chút..." Cậu ta còn chưa kịp dứt lời, Trần Gia Tuấn đã duỗi tay ra và nâng cổ chai lên: "Cô ta cũng đâu có xuống nước, không cần."

Khắc Lạc Y nói: "Một mình Phi ở lại cửa hàng cũng rất vất vả, anh không thấy cô ấy ướt sũng khắp người à."

"Thế thì sao, cô ta cũng đâu sợ bị cảm." Trần Gia Tuấn cầm chai rượu đặt sang một bên: "Không được để cô ta uống rượu. Hay là thay bằng coca gừng?”

Diệp Phi lắc đầu rất dứt khoát, ôm chặt ly cocktail phiên bản mẫu giáo của mình.

Khắc Lạc Y giải thích với cô: "Một thợ lặn bị cảm lạnh thì rất phiền phức. Nếu hô hấp không tốt thì sẽ không cân bằng được áp suất tai. Lúc đó tai sẽ rất đau."

Diệp Phi xoa dái tai, hỏi: "Vậy phải làm sao? Uống thuốc để làm dịu một lát à?"

"Đôi khi dùng thuốc có thể tạm thời làm giảm nghẹt mũi, nhưng khi xuống nước, sau khi hiệu quả của thuốc đã hết thì mũi sẽ bị nghẹt lại, đến khi nghiêm trọng thì thể tích khí không thể lưu thông sẽ tăng lên, ngược lại sẽ càng đau đớn hơn."

Vạn Bồng nói chen vào: "Tôi làm thực tập sinh thì còn đỡ, nếu thực sự phải dẫn đội, phía sau còn cả một nhóm khách hàng thì dù có đau đến mức nào cũng phải nghiến răng kiên trì, không thể bỏ dở nửa chừng."

Đao Ba gật đầu: “Rất nhiều thợ lặn lâu năm đều bị điếc một nửa.”

Khắc Lạc Y quay đầu lại, cường điệu khẩu hình như thể đang nói gì đó với Đao Ba nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đao Ba khó hiểu: “Cái gì?”

Khắc Lạc Y chìa tay ra: “Nhìn xem, điếc một nửa chính là thế này, thật sự là anh ấy không nghe được.”

Mọi người cười ầm lên.

Lúc này, một khách hàng cùng lặn ban ngày đi tới, ngồi xếp bằng trên chiếu trúc, nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, tôi mời mọi người uống bia."

Trần Gia Tuấn cảm ơn, nói: "Đây là công việc của chúng tôi. "

Khách hàng cảm thán: "Khi đi du lịch thì tôi chỉ thấy mình đi lặn không đã, nhưng tôi biết làm việc trong cửa hàng đồ lặn thực sự là không dễ dàng gì, dù không khỏe cũng phải xuống nước."

Diệp Phi líu lưỡi: “Không thể giúp nhau sao?”

Khắc Lạc Y nói: “Vậy thì phải có đủ nhân lực đã, người ta cũng phải sẵn sàng giúp đỡ nữa. Không phải tất cả các cửa hàng đồ lặn đều thân thiết như cửa hàng của chúng ta đâu.”

Vạn Bồng sáp đến: “Phi, chắc cô là không biết, lúc cửa hàng mới mở chỉ có một mình ông chủ, hai bộ thiết bị và một chiếc thuyền nhỏ, đó mới gọi là cực khổ."

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Trần Gia Tuấn liếc cậu ta: "Cái gì cậu cũng biết nhỉ."

Vạn Bồng sờ đầu, cười hì hì: "Tôi nghe mọi người nói đấy, đây chẳng phải là truyền thuyết trên đảo sao."



Diệp Phi hỏi: "Chuyện đó cách đây bao lâu rồi?"

Trần Gia Tuấn không trả lời, lắc lư Vodka trong ly.

“Có lẽ là cũng gần mười năm rồi, trước lúc tôi đến đây hai ba năm.” Trịnh Vận Xương suy nghĩ một lúc: “Khi đó trên đảo còn chưa có bao nhiêu du khách.”

Vạn Bồng nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta đã là cửa hàng đồ lặn năm sao rồi, còn có thể mở IDC nữa."

Diệp Phi không hiểu: "IDC là gì?"

"Chính là một khóa đào tạo huấn luyện viên lặn." Khắc Lạc Y giải thích: "Chúng tôi chỉ có thể dạy các khóa học đến cấp độ Divemaster, chỉ có Course Director học mới có thể dạy các khóa huấn luyện viên. "

"Nghe cao cấp nhỉ." Diệp Phi há miệng nhìn Trần Gia Tuấn: "Không lẽ anh là Course Director sao? "

Anh lắc đầu: "Thầy của tôi sẽ đến đây."

"Ngài Vương sẽ đến đây hai ba lần một năm." Trịnh Vận Xương vỗ nhẹ vai Trần Gia Tuấn: "Nhưng tôi rất coi trọng Gia Tuấn, bây giờ cậu ta đã là Master Instructor rồi, đã đủ điều kiện để tham gia khóa đào tạo Course Director rồi."

(*)Divemaster, Master Instructor, Course Director...: Các chứng chỉ lặn bình khí được cung cấp bởi PADI - Hiệp hội những thợ lặn chuyên nghiệp thế giới - của Mỹ và là cơ quan đào tạo lặn biển lớn nhất thế giới hiện nay, có thể là cái tên dễ nhận biết nhất trong ngành với các tiêu chuẩn giáo dục nghiêm ngặt.

"Đúng thế!" Vạn Bồng nhảy cẫng lên, giơ nắm đấm lên: "Để coi sau này Blue Oxygen có còn kiêu ngạo thế được hay không!"

Đao Ba túm cậu ta ngồi xuống: "Nhớ kỹ, thăng cấp không phải là để khoe khoang."

Diệp Phi hỏi: "Blue Oxygen là ai?"

Khắc Lạc Y trả lời: "Một cửa hàng đồ lặn năm sao khác trên đảo, ở bãi biển bên cạnh."

"Có tính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta không?"

"Thực ra hòn đảo này đủ lớn, du khách cũng đủ nhiều." Khắc Lạc Y nhún vai: "Nhưng có những người cứ muốn làm lão đại, muốn ra lệnh cho người khác. Đáng tiếc là chúng tôi sẽ không cúi đầu."

Người không giỏi tiếng Anh là Vấn Tạp chậm rãi nói: "Chúng tôi chỉ muốn làm những người thợ lặn vui vẻ thôi."

Trịnh Vận Xương dùng tiếng Trung nói với Diệp Phi: “Cây cao đón gió.”

Cô gật đầu: “Nơi nào có người nơi đó có giang hồ.”

Trần Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay, cất giọng nhàn nhạt: “Nhàm chán.”

Diệp Phi biết anh không nói cuộc thảo luận của mọi người nhàm chán, mà là khinh thường việc tham gia vào cái cuộc cạnh tranh này. Mặc dù Trần Gia Tuấn không nói nhưng cô có thể lờ mờ cảm nhận được mình biết điều đó. So với những người xung quanh, anh có một loại khí chất khác hẳn, nhưng khác biệt ở chỗ nào thì cô không nói rõ được.

Một số khách hàng trò chuyện về tình hình gần đây ở phía nam, hỏi làm thế nào để vượt biên sang các nước láng giềng bằng đường bộ.

Khắc Lạc Y giải thích chi tiết về lộ trình: "Qua biên giới rất dễ, chỉ cần đưa hộ chiếu ra là được."

"Không phải là đưa hộ chiếu mà màu da." Trần Gia Tuấn phất tay, cười nói: "Nếu chúng tôi qua biên giới thì sẽ bị kiểm tra rất cẩn thận, lúc trước đi visa run còn lo không về được."

Diệp Phi tò mò: "Sao anh phải visa run? Tôi tưởng anh là người ở đây chứ. Nhưng quả thật là tiếng Trung của anh không tồi, tiếng Anh cũng tốt. Anh đến từ đâu thế, Singapore à?"

Trần Gia Tuấn nhướng mày: "Phật sơn. Cô biết không? Hoàng Phi Hồng.”

Nhìn cái bộ dạng như cười như không của anh, Diệp Phi biết anh đang nói đùa, cô bĩu môi quay đầu đi chỗ khác.

Uống hết một chai Vodka, lại uống thêm một thùng bia nữa, Tụng Tây vẫn chưa về, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình chàng trai kia tất bật. Trịnh Vận Xương cũng không thể ngồi trò chuyện với mọi người được nữa, ông ta phải qua quầy bar giúp đỡ.

Vạn Bồng hỏi người phục vụ: “Tụng Tây đi đâu vậy? Anh ta bị ốm à?”

Chàng trai trả lời: “Mạt Li đang tức giận, Tụng Tây đang nghĩ cách để xin lỗi.”

Khắc Lạc Y lắc đầu: “Cái tên Tụng Tây này, cậu ta bị làm sao vậy?"



"Mấy hôm trước có một nhóm du khách ba lô đến mở tiệc, sau đó chơi điên cuồng quá. Mọi người chơi đoán số và đánh bài, ai thua phải cởi đồ, có một cô gái thua chỉ còn bikini, Tụng Tây nói vậy hôn cậu ta một cái, cô gái kia liền lao đến làm luôn một nụ hôn nhiệt tình kiểu Pháp."

Khắc Lạc Y trợn mắt: "Cậu ta có thể tránh mà."

Chàng trai gãi đầu: "Chỉ là một trò chơi thôi, cô ấy hôn một lát, sau đó Tụng Tây cũng đã đẩy cô ấy ra. Cũng không phải là chuyện gì lớn, không biết là ai đã nói với Mạt Li."

Khắc Lạc Y trợn tròn mắt: "Chuyện lớn, cậu nói tôi xem thế nào mới coi là chuyện lớn?" Cô ấy quay đầu nhìn Đao Ba: "Để một cô gái khác hôn anh, anh có dám không?"

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Người luôn nghiêm túc là Đao Ba lại nở nụ cười hiếm thấy, anh ấy đưa bàn tay to lớn của mình ra vuốt tóc cô ấy: "Anh không còn là một đứa trẻ nữa, căn bản là anh sẽ không tham gia mấy loại trò chơi này.”

Khắc Lạc Y cười rộ lên, cô ấy dựa vào người Đao Ba. Sau đó, cô ấy lại ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói với Diệp Phi: "Nếu cô muốn tìm bạn trai bản địa thì nhất định phải mở to hai mắt. Nhiều người chỉ đang chơi đùa mà thôi."

“Tìm bạn trai ở đâu cũng phải mở to mắt.” Diệp Phi cong môi giễu cợt, tâm trạng có chút trầm xuống: “Hiện tại tôi cũng không muốn tìm, tôi đã chịu đủ sự lừa dối rồi..." Cô cụp mắt, đổi sang chủ đề khác: "Mong là Tụng Tây sẽ trưởng thành hơn, học được cách trân trọng Mạt Li."

Khắc Lạc Y thở dài, nói: "Mạt Li là một cô gái tốt, nhưng tôi thấy cô ấy hơi mơ mộng quá. Cô ấy đầu tư quá nhiều vào mối quan hệ này, một mặt là vì Tụng Tây, mặt khác là vì hoàn cảnh nơi đây, cô ấy cứ nghĩ nơi đây là thiên đàng. Nhưng tôi phải nói rằng nó không phải. Nó chỉ là một giấc mộng mà thôi.”

Diệp Phi trề môi, nói: “Nhưng cô cũng có Đao Ba mà. Ở đây vẫn rất lãng mạn, đúng chứ?”

Khắc Lạc Y mỉm cười: “Tất nhiên là lãng mạn rồi, tôi đã từng đến rất nhiều đảo. Bây giờ đối với tôi mà nói thì lặn chính là công việc của tôi, nơi đây chính là cuộc sống của tôi.” Cô ấy nhìn về phía Đao Ba, trề môi: “Anh ấy cũng vậy. Mối quan hệ của tôi với anh ấy cũng giống như người bạn trai mà tôi từng quen trước đây. Chỉ là tất cả những chuyện này đều trùng hợp xảy ra ở đây mà thôi, anh ấy không phải là thu hoạch thêm của cuộc sống trên đảo. Giữa những giấc mơ lãng mạn và thế giới thực có một đường ranh giới. Cứ tin rằng vào một ngày nào đó cô sẽ tìm thấy nó."

Diệp Phi nhớ tới tâm sự của mình, cô hơi hoảng hốt trong chốc lát: "Giấc mơ và hiện thực? Tôi không biết đối với tôi thì bây giờ có phải là trong mơ không nữa. Nếu phải thì có lẽ nó cũng là một cơn ác mộng."

Khắc Lạc Y thoải mái cười to, chỉ vào Trần Gia Tuấn: "Đó là ác mộng của cô sao? Anh ấy có kinh khủng như vậy không?"

Trần Gia Tuấn cau mày, trừng hai người bọn họ một cái.

Trịnh Vận Xương hỏi: "A Phi, nếu cô không làm mất xe máy thì kế hoạch ban đầu của cô là gì? Không phải là đặc biệt đến đây để làm công chứ?"

"Kế hoạch của tôi à... Tôi đã nghĩ rất nhiều năm rồi... Tôi muốn đến đảo Bond ở trong phim, mát-xa trên bãi biển, đi ăn tôm hùm và cà ri cua, ngắm hoàng hôn trên vách đá, ngắm sao trời trên bãi biển..." Theo từng nguyện vọng, giọng cô càng trầm xuống, đôi mắt hơi ướt: "Nhưng kế hoạch ban đầu không phải chỉ có một mình tôi... Tôi lại càng mong rằng tất cả chỉ là một giấc mơ." Dựa sát vào người kia, ngắm bình minh và hoàng hôn, mây cuộn mây trôi, trao nhau một cái ôm dưới dải ngân hà rực rỡ, nghe tiếng sóng rì rào vỗ vào bãi cát. Cô đã từng ảo tưởng ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây trong lòng lại day dứt bấy nhiêu.

Khắc Lạc Y nói: "Cô là một cô gái tốt, sẽ có rất nhiều người sẵn lòng đi cùng cô.”

Trịnh Vận Xương gật đầu: “Đúng vậy, hoan nghênh lần sau trở lại, mang theo cả Mr.Right của cô nữa.” Ông ta lại cười: “Hoặc là cô có thể chọn một người địa phương rồi ở lại trên đảo luôn."

"Tôi không cần "có người" đi cùng, tôi chỉ cần "người đó". " Giọng của Diệp Phi trầm xuống: "Nhưng tôi đã đánh mất anh ấy rồi, tôi không nên xa anh ấy lâu như vậy. Trước khi sang Mỹ, anh ấy đã hỏi tôi rằng có muốn kết hôn để anh ấy đưa tôi đi cùng không. Tôi nói, tôi vẫn còn trẻ, muốn học nghiên cứu sinh cho xong đã... Chúng tôi đã từng hứa rằng sẽ cùng nhau đến đảo, nhưng anh ấy, anh ấy... Dẫn người khác đi..."

"Phi tội nghiệp." Khắc Lạc Y nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Tên đàn ông ngu ngốc đó đã phạm một sai lầm lớn. Là anh ta đánh mất cô, cô không hề mất đi thứ gì tốt đẹp cả.”

Hai hàng nước mắt trượt dài trên má, Diệp Phi nằm lên bàn, vùi mặt vào cánh tay: “Tôi đến đây, vốn là… Muốn chôn vùi quá khứ. Tôi không muốn nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ấy nữa…”

Mọi người im lặng, chỉ có Khắc Lạc Y khẽ vuốt lưng cô.

Lúc này, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Trần Gia Tuấn, anh nhàn nhạt nói: "Tất cả quá khứ đều đã qua đi, không còn lại gì để cô chôn vùi cả. Trừ khi cô muốn mục nát cùng với quá khứ của chính mình."

Sau cơn mưa, gió đêm hơi se lạnh, vầng trăng lấp ló sau những đám mây, những đám mây bồng bềnh như được mạ một lớp viền bạc, những đường cong nhẹ nhàng nhấp nhô như những làn sóng lăn tăn. Cả đám đã ngà ngà say, không biết Tụng Tây đã thuyết phục được Mạt Li từ lúc nào, cả hai nắm tay nhau cùng đi đến Monkeybar. Khi Tụng Tây có việc bận, Mạt Li ngồi trước quầy bar, chống cằm nhìn anh ta. Anh ta tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, hai người khẽ chạm môi rồi nhìn nhau cười, như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khắc Lạc Y hơi buồn ngủ, cô ấy dựa vào vai Đao Ba, câu được câu mất mà nói chuyện.

“Hôm nay mọi người đều mệt rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Trần Gia Tuấn đứng dậy, đi đến quầy thanh toán.

Diệp Phi đứng dậy, vuốt phẳng nếp gấp sau váy, vừa định ra ngoài thì bị anh gọi lại: "Cô, theo tôi trở lại cửa hàng."

Không phải là mọi người nghỉ ngơi mà cô vẫn còn có nhiệm vụ đấy chứ? Diệp Phi đau đầu. Mặc dù ông chủ nói cô không xuống nước, không phải lo lắng về việc bị cảm, nhưng hôm nay cô đã phải chạy đôn chạy đáo, tinh thần phải căng thẳng cao độ, bây giờ cô chỉ muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Cô rầu rĩ đi trên bãi biển, biết Trần Gia Tuấn ở phía sau không xa nhưng cô không muốn dừng lại đợi anh. Anh cũng không tăng tốc, vẫn bước đi không nhanh không chậm như trước. Hai người cứ một trước một sau như thế mà đi bộ về cửa hàng đồ lặn dọc theo bờ biển.

----------------

P/s: Một số từ tiếng Anh vì không tìm được từ chính xác trong tiếng việt nên tui để tiếng Anh luôn nhó